Khế Ước Hào Môn

Người bạn bên cạnh cũng có chút xấu hổ, cúi đầu hạ măt nói: “Cậu điên rồi sao? Có việc gì gấp cũng không nên bỏ đi lúc này?”

Ngự Phong Trì thu dọn tài liệu trên bàn, con ngươi xơ xác tiêu điều, thản nhiên nói: “Nếu không xử lí việc này được thì việc tôi đầu tư ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật xin lỗi, tạm biệt.”

Anh ra cửa, ánh mắt lạnh lùng, lên xe nhanh chóng chạy về nhà.

Về đến nơi cũng là lúc ánh đèn rực rỡ đã thắp lên.

Hạt tuyết tin tế nho nhỏ lại bắt đầu rơi.


“… Thật vậy sao? Mẹ sẽ đưa con đi du lịch ở Hokkaido sao?” Vừa mới đẩy cửa ra, bên trong liền truyền đến âm thanh cười ấm áp yếu ớt, Ngự Phong Trì tưởng mình nghe lầm, mở cửa ra, quả thật nhìn thấy Tiểu Mặc đang ngồi trong lòng cô, nghiêm túc nhìn một quyển truyện tranh, trên mặt hai người đều ấm áp tươi cười làm anh có chút hoảng hốt.

Ngự Phong Trì rất vội, hô hấp không có liền mạch, cả người còn mang theo khí lạnh bên ngoài.

“Chú Ngự.” Tiểu Mặc ngẩng đầu, chợt kinh ngạc nhìn anh, nhẹ giọng kêu lên.

Ngự Phong Trì miễn cưỡng cười một chút, có chút tái nhợt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Mộc Ngữ: “… Sao lại muốn đi Hokkaido? Đã xảy ra chuyện gì sao?’

Tần Mộc Ngữ cười yếu ớt, nhẹ nhàng cúi mắt: “Không có, chỉ là sắp xếp kế hoạch du lịch năm nay thôi, Tiểu Mặc thích, cho nên em muốn dẫn nó đi chơi.”

Thân thể Ngự Phong Trì đứng yên một chút, lại chậm rãi thả lỏng, cười yếu ớt nói: “Tốt quá… Định khi nào đi, anh…”

“Em nghĩ chỉ đi cùng với Tiểu Mặc thôi, chỉ hai mẹ con em đi,” Ánh mắt cô trong suốt nhìn anh, “Có được không?”

Nụ cười yếu ớt trên mặt Ngự Phong Trì lập tức cứng đờ, trong lòng như có gió tuyết lạnh lùng quét qua.


“Chú, khăn quàng cổ của chú dính thật nhiều tuyết, đến đây phủi đi…” Tiểu Mặc nhu thuận chạy tới, giật nhẹ ông quần anh, Ngự Phong Trì theo thói quen liền cúi người, để cho đứa nhỏ phủi tuyết dính trên khăn cổ xuống.

‘Tiểu Mặc,” anh giữ chặt tay thằng bé, con ngươi lóe lên, “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Tại sao mẹ con lại khác thường như thế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mặc hiện lên một tia phức tạp, có chút khiếp sợ, quay đầu nhìn mẹ, nhớ tới lời mẹ dặn không được nói lung tung. Thằng bé mở miệng, giọng nói trong trẻo: “Không có chuyện gì đâu, mẹ muốn đưa Tiểu Mặc ra nước ngoài đi chơi, nhưng lại không muốn gây phiền phức tới chú, mẹ nói chú không phải cha của Tiểu Mặc, về sau có khả năng sẽ trở thành bạn của mẹ, cho nên Tiểu Mặc không thể quá ỷ lại vào chú…”

Đôi mắt Ngự Phong Trì bỗng hiện lên một tia bi thương.

Anh vẫn cười, có chút lạnh, môi mỏng thản nhiên nói: “… Thật không? Đều là mẹ dạy cho on sao?”


Tần Mộc Ngữ kìm nén sự đau lòng, đi tới giúp đỡ Tiểu Mặc: ‘Ngự Phong Trì, anh dọa thằng bé sợ đấy.”

Người đàn ông vẫn ngồi, dáng người cao ngất phóng khoáng, sắc mặt đã có chút lãnh đạm. Anh có thể tưởng tượng ông nội hôm nay từ thành phố Z ở Trung Quốc xa xôi đuổi theo đến tận đây đã nói gì đó với cô, nhưng anh không thể tưởng tượng được là cô lại tuyệt tình như thế, ông nội nói cô không xứng với cô, cô liền thật sự lùi bước, thật sự không dám cùng với anh ở cùng một chỗ đúng không?

… Anh đã cố gắng nhiều như vậy, đã bày tỏ rõ ràng tấm lòng như thế, vậy mà cô vẫn nhìn không thấy nghe không được đúng không?

Xiết chặt nắm tay, Ngự Phong Trì cười lạnh.

Xem ra lúc này đây, phải lẩn trốn xa hơn, giấu kĩ hơn, mới có thể làm cho những người đó không có cách nào đến quấy rầy cô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận