Khế Ước Hào Môn

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không biết ông đang nói cái gì, vé máy bay tôi đã đặt xong hết rồi, hai ngày sau tôi sẽ rời đi, tôi cam đoan sẽ không để lại một chút dấu vết nào! Tôi đã làm như vậy rồi, ông còn có quyền gì mà đến tìm con trai tôi?!”

“Cô còn định đâm sau lưng tôi có đúng không?” Ngự Kinh Đông lửa giận bốc cháy, giọng nói như gầm lế, chỉ vào cô nói, “Cảnh Diệp, ông nói cho cô ta biết, hôm nay thiếu gia đã nói cái gì!”

Phía sau Ngự quản gia im lặng, giờ phút này mới tiến lên phía trước, ánh mắt nghi hoặc mở miệng nói.

“Thiếu gia hôm nay gọi điện lão gia, nói buổi tối muốn nói chuyện cùng lão gì, cậu ấy biết lão gia vẫn còn ở thành phố này chưa có rời đi…” Ngự quản gia cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Tần Mộc Ngữ, sắc mặt lạnh như băng, “Chỉ vì muốn nói đến hai điều, một là muốn lão gia tiếp nhận hai mẹ con cô, sau đó cô sẽ theo thiếu gia quay về Ngự gia, hoặc là lão gia không được can thiệp vào chuyện của các người nữa, nếu lão gia không đồng ý thì sẽ không gặp lại nữa, đây là cơ hội tốt để các người hoàn toàn biến mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ như tối đen lại, tái nhợt, khiếp sợ ngồi yên tại chỗ.

Cô lắc đầu, con ngươi trong suốt như nước: “Không đâu, anh ấy sẽ không làm như vậy đâu. Tôi không hề nói cho anh ấy biết chuyện này, tôi không nói gì! Làm sao anh ấy lại có thể gọi điện cho ông?!”

Ngự quản gia dừng một chút, mở miệng nói: “Đương nhiên, trước mặt lão gia, thiếu gia cũng nói như vậy để giúp đỡ cô.”

Tần Mộc Ngữ bắt đầu hoảng hốt, ôm chặt con trai, run giọng nói: “Không phải là cứu tôi… Như vậy không phải là giúp tôi, tôi chưa hề nói chuyện này với bất kì ai! Ngay cả Tiểu Mặc cũng chưa nói!”

Ngự quản gia tiếp tục chậm rãi nói: “Nói thật, cô cũng không cần phải hoảng hốt như vậy trước mặt lão gia, cứ nói thật là cô đã uy hiếp thiếu gia nên chuyện gì cậu ấy cũng có thể làm. Nhưng là, Tần tiểu thư, chúng tôi đã xem nhẹ nặng lực của cô…”

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp khó hiểu nhìn ông ta.

“Thiếu gia còn nói, nếu chúng tôi còn làm gì tổn thương hai mẹ con cô thì cậu ấy sẽ không ngại từ nay về sau sẽ trở thành kẻ địch của người nhà Ngự gia. Nếu lão gia không muốn chuyện như vậy xảy ra thì hãy kiềm chế một chút, đừng xuống tay với cô.” Ánh mắt Ngự quản gia bình thản nhìn cô, cúi đầu nói, “Tần tiểu thư, nói thật là yêu cầu của lão gia rất đơn giản, chỉ là muốn thiếu gia trở về, cô có thể làm tốt được việc này đúng không? Vì vị trí Ngự thiếu phu nhân mà phải phí công tỏ ra hoảng hốt như thế sao, hửm?”

Tần Mộc Ngữ cả người đều toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cắn môi, tay run run ôm chặt đứa nhỏ: “Tôi không biết các người đang nói cái gì, con trai của tôi mệt rồi, xin các người thương xót đừng để thằng bé chịu bất cứ tổn thương nào thay tôi, các người có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi thôi, chúng ta giờ có nói chuyện gì cũng không giải quyết được vấn đề! Trước hết các người hãy để tôi đưa thằng bé về nhà…”

Chỉ cần đưa Tiểu Mặc đi, bất cứ chuyện gì cô cũng có thể đối mặt.

Ánh mắt Ngự quản gia có chút lãnh đạm, cúi đầu nói: “Tần tiểu thư, cô thật quá đáng. Lão gia đang rất tức giận.”

Thần sắc Tần Mộc Ngữ suy yếu, lại chợt kích động đứng lên: “Các người muốn làm gì? Nơi này không phải Trung Quốc, đây là Manchester, chẳng lẽ các người định bắt cóc giữa ban ngày sao?!”

Ngự quản gia chậm rãi mở miệng: “Lão gia luôn không thích bị người khác uy hiếp, Tần tiểu thư, lần này cô thực sự làm sai rồi.”

Vừa dứt câu, đám vệ sĩ xung quanh bắt đầu tới gần.

Trong đầu Tiểu Mặc chấn động, trời đất như tối sầm lại, từ trong lòng Tần Mộc Ngữ giãy ra, thể hiện sự hiếu thảo như ngày xưa, chắn trước mặt mẹ: “Các người đừng hòng bắt nạt mẹ tôi! Đáng chết… Tránh hết ra!”

Đột nhiên, “kít…!” một tiếng sắc bén phanh lại, nhảy vào giữa vòng vây của bọn vệ sĩ.

Mọi người xung quanh sợ tới mức hét chói tai chạy đi, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đã dừng lại trước mặt hai mẹ con, dáng người thon dài cao ngất mang theo sát khí lạnh lùng, tao nhã mà kiêu ngạo xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Quả đúng là thói quen của Ngự lão tiên sinh, người làm ăn thì đều không thích bị uy hiếp,” Anh lạnh lùng sắc bén, sườn mặt lộ ra tia mị hoặc, không nhìn ngó gì đến bọn họ, trực tiếp vòng qua xe đo tới chỗ hai mẹ con. Đôi mắt thâm thúy lóe lên sự phức tạp, bàn tay ôm lấy khuôn mặt đầy vẻ đề phòng của con trai, làm cho thân thể nhỏ nhắn của thằng bé đứng vững trong vòng tay anh, tiếp tục lanhj lùng nói, “Tôi vừa vặn cũng có thói quen này, hơn nữa… càng không thích có người uy hiếp người phụ nữ và con trai của tôi.”

Ánh mắt lãnh đạm quét qua, mang theo sát khi lạnh lùng đáng sợ đến thấu xương, u uất bức người, quanh quẩn trong không khí bao quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui