Khế Ước Hào Môn

Sắc mặt Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu xuống, cô không hiểu, vì sao mỗi lần người đàn ông này nói về Tiểu Mặc, lại giống như anh hiểu thằng bé hơn cô rất nhiều, khiến cô cảm thấy mình đã làm sai ở đâu đó.

Lắc lắc đầu, cô điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói: “Bất kể như thế nào, tôi cũng muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi và Tiểu Mặc ngày hôm nay,” cô rót một cốc nước đẩy về phía anh, trong đôi mắt trong suốt đầy sự xa cách và ngờ vực, “Nhưng vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đó? Giang Dĩnh nói với tôi là anh sẽ đến nhà họ Giang tối nay, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện?”

Thượng Quan Hạo không hề nhìn cô, cúi đầu nhìn cái cốc trong tay của cô, lãnh đạm nói: “Của em?”

Tần Mộc Ngữ khẽ giật mình, nửa ngày mới hiểu ra là anh đang nói về cái cốc.

Mặt cô đỏ lên, “Tất nhiên là của tôi, còn có thể là của ai nữa—” đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh khoảng hai giây, đột nhiên trở nên luống cuống rút chiếc cốc lại, “Anh không muốn uống thì thôi, tôi đem đi rửa.”

Đột nhiên Thượng Quan Hạo nắm lấy tay cô, cầm lấy cái cốc, nhân cơ hội ôm cả người cô vào lòng, tựa vào trán cô “Anh không có ý đó...”


Nhiệt độ nóng như lửa lan tràn giữa hai người, hơi thở của anh nóng rực, thiêu đốt cô: “Anh không có ý đó, Tần Mộc Ngữ,... Anh chỉ không quen, không quen ở trong căn phòng của em và người đàn ông khác, anh hận mình vì không thể bước vào không gian của em, nhưng tốt nhất là không nên có hơi thở của người khác, em hiểu không?”

Hơi thở của Tần Mộc Ngữ hỗn loạn, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm, mở miệng nói: “Vì sao? Tôi ở cùng với ai anh quản được sao? Tôi đã nói với anh rồi, tôi yêu anh ấy, anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi?!”

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn cô chăm chú, nói từng chữ một cách rõ ràng: “Anh không được quan tâm?”

Bàn tay của anh vuốt ve khuôn mặt cô, chạm vào từng chỗ trên mặt cô, nói nhỏ: “Anh không quản em, để mặc cho em bóp méo mọi chuyện cũng không liên quan đến anh đúng không? Tần Mộc Ngữ, vết thương trên người em là do anh gây ra, anh không cần bất kỳ người đàn ông nào thay anh chữa lành cho em, lại càng không muốn loại trưởng bối tự cho mình là đúng nghĩ em muốn bước vào cửa nhà họ... Khiến cho bọn họ nhìn rõ một chút em là ai, là người tốt đẹp đến nhường nào.”

Anh ôm chặt cô, đôi môi mỏng mạnh mẽ áp vào gò má đỏ ửng của cô, giọng khàn khàn: “Đừng tuỳ tiện nói ra chữ ‘yêu’, anh cho phép em hờn dỗi nói một lần, hai lần, nhưng nếu như có lần thứ ba, anh sẽ hoàn toàn huỷ diệt người em yêu, giống như lúc anh đi vào căn nhà này, cũng hận không thể phá huỷ nó để em trở nên sạch sẽ, tẩy sạch mùi trên người em...”


Cảm giác nóng nỏng, khiến cô ngạt thở, đột nhiên đẩy vai anh.

“Thượng Quan Hạo, anh...”

“Đừng sợ...” Anh trầm giọng nói, “Anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em và con, một chút cũng không được...”

Cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt eo cô, nhẹ nhàng cậy mở cánh môi cô hôn vào, cằm của cô bị ép ngửa lên, để anh dễ dàng hôn đôi môi ngọt ngào, sự dịu dàng của anh khiến cô hoảng sợ, suýt chút nữa chìm đắm trong đó. (Dịch: Dương Quỳnh -

Đột nhiên “Oa...!” Một tiếng khóc lớn từ trong phòng truyền ra, sau đó là “Bịch!” Một cái, giống như tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất, khiến hai người ở bên ngoài giật nảy mình!

Thượng Quan Hạo trong vô thức ôm chặt cô vào lòng, để cô tựa vào cổ anh, khuôn mặt tuấn tú xám xịt nhìn cảnh cửa đó, không biết có chuyện gì xảy ra.

Tần Mộc Ngự hoảng sợ gọi một tiếng “Tiểu Mặc!”, Thượng Quan Hạo nới lỏng vòng tay, nắm chặt tay cô, tiến lên mở cửa phòng ngủ ra...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận