Khế Ước Hào Môn

“Ha ha…” Hắn không tức giận mà phá lên cười, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói, “Ôi chúa của tôi, mọi người nhìn mà xem, đây chính là người kế Megnific Coper  mà gia tộc Charles của chúng đề cử… chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề, lại còn gây ra vụ bê bối lớn thế này…”

“Bê bối gì?” Ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người của Thượng Quan Hạo liếc qua.

Rolls khẽ động khóe miệng, sắc mặt dữ tợn, hé miệng định nói.

“Anh đang nói đến chuyện tôi cùng với vị hôn thê của mình thân mật giường chiếu sao?” Thượng Quan Hạo mở miệng chặn lại hắn ta, sâu kín hỏi lại một câu, ánh mắt thâm sâu lãnh đạm.

Cả văn phòng lại một lần nữa “ồ” lên lớn hơn…


Vị hôn thê?!

Mạc Dĩ Thành đứng phía sau cũng giựt giựt mí mắt, môi mỏng lại nhanh chóng mím chặt, cái người này, ngày càng ngông cuồng hơn trước…

Đôi mắt Rolls lóe lên tia khiếp sợ, chợt phản bác nói: “Không! Cái gì mà vị hôn thê của anh?! Không thể như vậy được! Đó rõ ràng là người phụ nữ lăng nhăng cùng anh ở Trung Quốc…”

“Anh cứ thử nói lại từ ‘lăng nhăng’ một lần nữa xem?” Thượng Quan Hạo hai tay nhét vào túi quần, lạnh giọng nói, giống như khói sương trên trời đang bao phủ khắp cả văn phòng, “Tôi nghĩ từ nên nên dùng để tả cái thời điểm anh ở Las Vegas, một đêm quấn quýt với một đống gái bao, có lẽ sẽ chính xác hơn đúng không?”

Trong phút chốc, cả một văn phòng trở nên hỗn loạn, các vị trưởng bối trong ban giám đốc đều bị tin này làm cho bất ngờ.

Rolls đỏ bừng mặt lên: “Anh… Anh im miệng cho tôi, không hề có cái chuyện kia!”

“Nghe thấy hết rồi đúng không?...” Thượng Quan Hạo lãnh đạm nói một câu, ánh mắt mang sát khí đảo qua trên mặt từng người ngồi quanh bàn tròn trong phòng họp, chậm rãi, tao nhã  chống hai tay lên mặt bàn, mỗi một chứ đều ang theo hơi lạnh lẽo, “Tôi biết rõ là ai lại rảnh rỗi như thế, lại đi phóng đại lên chuyện mấy bức hình được gửi trong hòm thư công ti, nhưng các người nên nhớ cho kĩ, người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của tôi ở Trung Quốc, nếu các người cảm thấy không ổn, tôi sẽ dùng luật pháp nước Anh để chứng minh cho các người thấy việc cô ấy ở bên tôi là hoàn toàn hợp pháp… Còn có vấn đề gì không?”

Mấy người trong ban giám đều khúm núm ngồi yên, có một cánh tay giơ lên: “Vị phu nhân đó, có phải cũng là nhân viên trong công ti chúng ta không, vậy tại sao đến bây giờ Joe tiên sinh mới thông báo thận phận của cô ấy?...”

Con ngươi Thượng Quan Hạo hơi mờ đi, khuôn mặt tuấn dật trầm tĩnh như mặt biển, trầm ổn mà vô trọng lượng.


‘Đây là chuyện cá nhân,” Đôi mắt lóe lên một tia sáng, vô cùng nhu hòa, giọng nói cũng nâng cao lên, “Ông phải biết rằng, phụ nữ trước hôn nhân thường mắc chứng sợ hãi, tôi muốn cô ấy cảm động thì cũng cần suy nghĩ một chút, cũng bao gồm việc… cùng với cô ấy chơi trò cấp trên và nhân viên…”

Xung quanh nổi lên tiếng xì xào, những con người phương Tây tuy rằng rất phóng khoáng nhưng cũng không thiếu những chuyện lãng mạn, khiến họ phải bật cười.

“Không…” Rolls nghiến răng nghiến lợi, “Không phải như vậy…”

“Chẳng qua là mọi người nên nhớ kĩ,” Đôi mắt Thượng Quan Hạo lãnh đạm chìm xuống, giống như một con báo hoa đang chậm rãi tiến đến, tiếng nói trầm thấp thanh thuần tràn ra, “Từ hôm nay trở đi tôi hi vọng sẽ không nghe thấy những lời lẽ xúc phạm nào đối với cô ấy, cô ấy rất cứng đầu, cho nên trăm ngàn lần đừng có lấy chuyện này ra mà chọc giận, nếu không đừng trách tôi không khách khí…”

Thượng Quan Hạo đứng dậy muốn dời đi, đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì, ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn Rolls, cúi đầu mở miệng nói: “Đây là lần cuối anh chủ trì cuộc họp với ban giám đốc, thật vất vả, chẳng qua là anh đã thất bại rồi.”

Nói xong anh liền xoay người bước đi, dáng người lạnh lùng tao nhã đi ra khỏi phòng họp.


Thượng Quan Hạo biết sau chuyện này nếu không hành động, Rolls nhất định sẽ mang theo oán hận và phẫn nộ mà tận lực tấn công. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, anh yêu thương  cô gái đó, thực lòng anh đã muốn xin lỗi cô từ lâu rồi, sẽ không để cho bất kì ai có để chạm vào cô, gây ra tổn thương cho cô.

…….

Vị hôn thê.

Ngự Phong Trì đang trên đường cao tốc trở về, nghe thấy tin tức này đầu tiên.

Lông mi dày giựt giựt, trong người hoảng hốt, suýt chút nữa đã đâm xe vào lan can. Anh cố gắng bình tĩnh lại, giảm tốc độ trước giao lộ trước mặt, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo, kèm theo một chút thê lương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận