Khế Ước Hào Môn

Lúc này cô mới để ý bây giờ là ban đêm, cô lại có thể ở trước giường bệnh của Tiểu Mặc nói chuyện và để cho anh ôm một lúc lâu mà không hề cảm thấy khó chịu, cô nhíu mày, chậm rãi nhưng kiên quyết thoát khỏi vòng tay của anh, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân cô bị làm sao.

Cô gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhợt nhạt, “Đúng vậy, tôi định cho thằng bé làm phẫu thuật.”

Thượng Quan Hạo cũng nhận ra sự thay đổi đột ngột của cô, cô gái này, đã biến đổi quá nhanh giữa sự trầm luân và thanh tỉnh, cô vẫn đang chống cự lại cách tiếp cận và xâm chiếm của anh, về điểm này anh hiểu rất rõ.

Hai tay tao nhã nhét vào trong túi quần, anh lãnh đạm nói: “Em cứ quyết định như vậy, không nghĩ đến chuyện bàn bạc với anh một chút, cũng không có ý để anh san sẻ cùng em?”

“Thằng bé là con của tôi! Tất nhiên tôi có thể một mình đưa ra quyết định!” Cô xấu hổ, lập tức cãi lại một câu.

Đôi mắt trong suốt, tràn đầy sự đề phòng.


Thượng Quan Hạp nhìn cô chăm chú, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu thì thầm: “Khi nào thì em mới thôi mạnh mẽ như vậy, hả?”

Cô không muốn quan tâm, nhưng anh được đằng chân lân đằng đầu, lại ôm cô vào lòng lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ... ngày đầu tiên Tiểu Mặc nhập viện anh đã đi tìm bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện này hỏi qua tình hình của thằng bé, phẫu thuật cũng không có vấn đề gì, tỷ lệ thành công rất cao, những chuyện mà em lo lắng thì anh cũng lo giống hệt vậy, miễn là em đồng ý, chúng ta sẽ cùng làm.”

Trong đôi mắt của Tần Mộc Ngữ, tràn đầy sự kinh ngạc.

“Anh... Anh đã tìm người hội chẩn rồi sao?”

Ánh mắt Thượng Quan Hạo tĩnh lặng như nước: “Thằng bé là con anh, em cho rằng anh sẽ không lo lắng à?”

Đột nhiên cô cảm thấy khó thở, hô hấp khó khăn, nhẹ nhàng đẩy bàn tay ấm áp trên mặt mình ra: “Tôi biết rồi... Đã rất muộn rồi anh đi về đi, mình tôi ở đây là được rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi một lát, anh không cần phải quan tâm tới tôi.”

Thân hình cao lớn của anh đứng thẳng, không hề cử động.

Đôi lông mày thanh tú của cô càng nhíu chặt lại: “Anh không nghe thấy à? Vì sao còn chưa đi?”

Thượng Quan Hạo lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Đợi em ngủ, anh sẽ đi.”


Cô im lặng, vừa định nói, anh lại thì thầm: “Đừng tiếp tục khiêu chiến nguyên tắc của anh, cũng đừng muốn thay đổi quyết định của anh, Mộc Ngữ, anh chỉ muốn tận mắt nhìn thấy em ngủ, anh mới yên tâm, giống như em đối với Tiểu Mặc.”

Cô hoàn toàn bất lực, không có biện pháp đối phó với người đàn ông này.

Đêm khuya, khuôn mặt cô vùi sâu vào tấm ga giường màu trắng, cuối cùng cũng ngủ say.

Thượng Quan Hạo giúp cô đắp kín chăn, đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại, thu xếp mọi chuyện ổn thoả, lúc lái xe ra khỏi bệnh viện đã là quá nửa đêm.

Anh thật sự cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực để hỏi chuyện của Giang Dĩnh ra sao rồi, bên phía vợ chồng Giang gia không có động tĩnh gì, chắc là vẫn ổn, lúc lái xe anh có hơi buông thả, dù sao cũng đã quá nửa đêm sẽ chẳng có ai.

Nhưng đột nhiên ở khúc cua, phía trước không biết từ đâu có một người lao ra, bị chiếc xe đang lao nhanh của anh đâm trúng! Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trắng bệch, “kít ——!” tiếng phanh xe vang lên, nhưng âm thanh của sự va chạm vẫn vang lên, còn có tiếng kêu đau đớn thảm thiết!

Chết tiệt...


Anh lơ là, đâm trúng người!

Thượng Quan Hạo nhanh chóng xuống xe, khi nhìn thấy người mình đâm phải là ai thì càng thêm tái nhợt, đẩy lùi chiếc xe lại một chút, mang theo lửa giận, lạnh lùng kéo mạnh người phụ nữ trên mặt đầy máu dưới đất lên.

Cô ta vô cùng đau đớn, trán đập vào đầu xe chảy rất nhiều máu, chân cũng không thể nhúc nhích.

“Vì sao cô lại ở đây...”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo đến đáng sợ, đôi môi mỏng tàn nhẫn nhấn mạnh từng chữ: “Giang Dĩng tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi, vì sao cô lại xuất hiện ở đây?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận