Tay cô run rẩy đè lên phím mở khoá, đưa điện thoại áp lên tai: “...Alo?”
Âm thanh ở đầu bên kia tĩnh lặng một lúc, sau một hồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Tần Mộc Ngữ.”
Lông mi thật dài của cô run lên, dường như có thể nhận ra giọng nói của người đàn ông này, rất quen thuộc, cũng tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét.
Mạc Dĩ Thành nắm chặt điện thoại, lạnh như băng nhắc nhở: “Tôi cảm ơn cô, rất có thành tựu khi dùng mấy câu nói có thể quật ngã một người đàn ông, thật khiến cho tôi bội phục... Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, 9 giờ sáng ngày mai, tại trụ sở của Megnific Coper, tôi hy vọng cô có thể nói vài lời với mấy người phóng viên đó, mặc dù tình cảm của cô và Hạo không phải là đùa cợt, nhưng không phải cô luôn có thể phân rõ thật giả à—— Tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần hành vi giết người lần này của Rolls bị phơi bày hoàn toàn, cô sẽ lên tiếng, có đúng không?”
“...” Cái miệng nhỏ tái nhợt của cô hơi nhếch lên, hơi thở mỏng manh, không thể nói ra dù là một chữ. Đọc tại .com để ủng hộ nhóm edit bạn nhé