Khế Ước Hào Môn

Nói xong tay của anh hạ xuống nắm lấy cổ tay của cô gái ở bên cạnh.

Tần Mộc Ngữ muốn giãy giụa lại bị anh lạnh lùng nghiêm mặt kéo lại gần, đặt ở trên thành xe, nghiến răng nói: “Em cũng vậy!”

Màu đỏ ngầu trong mắt Thượng Quan Hạo không những không giảm mà còn tăng thêm, giọng nói khàn khàn: “Em nói đây chỉ là hiểu lầm, anh tin em, cho nên một chút trừng phạt này là anh muốn dạy cho cậu ta một bài học vừa rồi không biết trời cao đất rộng là gì mà dám chạm vào em! Đừng nói bất cứ lời nào làm anh tức giận nữa, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu!”

Nói xong anh mở cửa xe một cách thô bạo, nhét cô vào trong xe.

“…” Tần Mộc Ngữ than nhẹ một tiếng, cơ thể bị ấn vào ghế bên cạnh ghế lái, dây an toàn ‘cạch’ một tiếng cài vào, cô còn chưa kịp hoàn hồn, cửa xe liền đóng lại vang lên tiếng "Rầm!"

Cô sốt ruột muốn tháo dây an toàn ra nhưng căn bản không thể tháo nổi!

Mà ở bên ngoài xe, thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo giống như một vị thần, lạnh lẽo như băng, từ từ tiến lại gần Ngự Phong Trì nói vài câu gì đó, cửa kính xe cách âm quá tốt, cô không thể nghe được bất cứ điều gì! Trên chóp mũi chảy mồ hôi lạnh, cô nhìn thấy hai người đàn ông ở phía trước lại định đánh nhau, cô lo lắng đến mức đập cửa kính xe, muốn hét lớn lên nhưng không phát ra được nên nghẹn lại trong cổ họng!


“Thượng Quan Hạo! Thượng…” Tần Mộc Ngữ đột nhiên nhắm chặt mắt, giọng nói nghẹn ngào, không dám nhìn hai người đó đánh nhau!

Nhưng thật may mắn, một lát sau hai người đó trở nên bình tĩnh lại, Thượng Quan Hạo quay người đi về phía chiếc xe.

Hơi lạnh tràn vào trong xe, trong đôi mắt của Tần Mộc Ngữ hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh nhìn về phía anh, run giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em đã nói với anh là anh ấy chỉ đưa em về, nếu anh tin tưởng thì tại sao lại còn muốn làm chuyện đó?!”

Thượng Quan Hạo điều chỉnh lại hơi thở, ánh mắt lạnh lẽo như đao tản ra hơi thở khát máu muốn giết người!

Anh không muốn nói chuyện.

Căn bản không phải là anh không tin tưởng…

Mà là không dám không tin!


Đã từng hiểu lầm cô nhiều lần như vậy, vì vậy ngay cả khi cảnh tượng trước mắt cho dù có ghê tởm và trướng mắt đến nhường nào, anh cũng không nỡ làm gì cô, chất vấn cô, cho nên đành phải đem tất cả lửa giận trút lên người tên đàn ông chết tiệt kia!

‘Anh…!” Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhìn con đường ở phía trước, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt chạm lên cửa kính xe, “Thượng Quan Hạo anh muốn dẫn em đi đâu! Mau dừng xe, em không đi! Tiểu Mặc vẫn đang ở nhà đợi em!”

Khuôn mặt anh lạnh lùng, mím chặt môi không nói gì.

Tần Mộc Ngữ dần dần trở nên sợ hãi, sự sợ hãi bất đầu lan ra từ trong lòng, cô không thể quên được lúc ở thành phố Z Thượng Quan Hạo đã điên cuồng suốt một đêm, Tiểu Mặc phải ở nhà một mình đã sợ hãi tới mức nào chứ.

“Anh đừng như vậy… Thượng Quan Hạo anh còn như vậy em sẽ liều mạng với anh!” Cô nhịn không được, hét lên.

“Kít…!” tiếng phanh bén nhọn vang lên, Thượng Quan Hạo đột ngột dừng xe ở ven đường.

Đôi mắt đỏ ngầu, anh im lặng trong giây lát rồi trầm giọng nói rõ từng chữ: “Ở trong lòng em anh chỉ là loại người như vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm chặt vô lăng, đôi mắt đen trở nên đỏ ngầu ẩm ướt. Tất nhiên anh biết cô đang lo lắng điều gì, đang sợ điều gì nhưng không ngờ rằng trải qua một thời gian dài như vậy, trong lòng cô vẫn tồn tại sự sợ hãi với anh.

Thượng Quan Hạo anh, vẫn đáng sợ, tàn nhẫn và giống như cầm thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận