Khế Ước Hào Môn

Đầu dây bên kia của điện thoại, trong đôi mắt thâm trầm của người đàn ông giăng đầy tơ máu, ngón tay nắm chặt điện thoại di động, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vì ba chữ đó mà cả người run lên.

Cô tỉnh lại.

Cách một đường dây điện thoại, ngón tay của người đàn ông ở bên cạnh day day huyệt thái dương, nhanh chóng nhớ lại hàng ngàn ký tự đó, liệt kê ra đại khái dựng được phần khung, bổ sung thêm từng chút một, ánh mắt sắc bén sáng ngời.

Hắn nhìn Thượng Quan Hạo một chút rồi lại tiếp tục nhớ lại những ký tự đó, nhưng đột nhiên quay lại, mắt nhìn anh chằm chằm.

"Sao vậy?" Người đàn ông đó hỏi một câu, sau đó chậm rãi nhíu mày, "Anh không chịu nổi nữa?"

... Liên tục hơn bốn mươi giờ không ngủ không nghỉ, cho dù là mấy tiếng ngồi trên máy bay vội vã trở về anh cũng không hề chợp mắt, bây giờ đôi mắt sâu thẳm hẹp dài đã đỏ ngầu như máu, khuôn mặt tuấn dật nhưng lại mệt mỏi, khiến người khác không khỏi đau lòng.

"Tôi đã nói ngay từ đầu anh đừng cố gắng chịu đựng như thế, anh nghĩ mình là người sắt sao?" Người đàn ông trách cứ một tiếng, kéo cái ghế ra, nói, "Mật mã tôi làm xong còn cần phải điều chỉnh rồi thử nghiệm, trước hết anh cứ nghỉ ngơi một chút đi, còn cần gì không..."

"Cậu nghỉ ngơi trước đi." Đôi môi mỏng sắc bén của Thượng Quan Hạo tao nhã nói ra mấy chữ, cảm xúc đau đớn nặng nề ngưng trọng trong đôi mắt, hiện lên sự choáng váng, đặt dụng cụ tinh xảo trong tay xuống, đứng dậy, "Tôi ra ngoài đây."

"....." Người đàn ông đột nhiên nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

Ngay khoảnh khắc anh kéo cánh cửa ra dường như người đàn ông nhận ra được điều gì đó, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự dịu dàng, cất tiếng nói: "Đi đường nhớ lái xe cẩn thận một chút, còn nữa nhớ kỹ đừng để người khác bắt gặp, đừng quên anh đang là tội phạm bị truy nã ở Manchester."


Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo dừng lại một chút, đôi mắt sắc lạnh hiện lên sự nghiêm nghị, kéo cửa ra đi ra ngoài.

Chiếc xe đen bóng lao nhanh trên đường như một tia chớp.

Khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe hoàn mỹ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng giống như được điêu khắc, nhưng hơi tái nhợt, nắm chặt tay lái khớp xương nổi lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, tránh va chạm với các xe khác.

Tiếng gió rít gào ở bên tai.

Đột nhiên anh bắt đầu không thể giải thích nổi, rốt cuộc là vì sao vừa về đến nơi đã để cô ở lại nơi như vậy một mình, còn bản thân lại trốn trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu quá trình giải mã con chip đó, suốt mấy giờ, rốt cuộc anh đã làm thế nào để trải qua mấy giờ vừa rồi.

Trong đôi mắt đẹp hẹp dài đỏ hồng hiện lên sự mất kiểm soát.

...Là không dám sao? Không dám nhìn cô khi đang chìm vào hôn mê.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy là sẽ nhớ ngay tới khoảnh khắc khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô hiện lên sự lạnh lùng, dùng những ngón tay mềm mại lành lạnh nắm chặt cây súng đó....

Chấn động lòng người.


Thế nhưng là có trời mới biết, viên đạn đó sượt qua trán cô, chỉ còn cách nửa milimet nữa thôi là nó sẽ có thể xuyên vào xương cốt của cô, cô cũng không sợ viên đạn đó có thể xuyên qua lồng ngực, cũng không sợ viên đạn đó suýt nữa xuyên thủng thái dương của cô.

"Két..." Một chiếc xe vượt qua chiếc xe màu đen, bật đèn pha màu đỏ chuẩn bị rẽ ở ngã tư phía trước.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo run lên, ngón tay nắm chặt tay lái hiện lên khớp xương, cua một đường cong, lúc này mới ngăn được tình huống hai chiếc xe sắp va chạm vì không kịp giảm tốc độ, toàn bộ ý thức của anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Trong bệnh viện.

Một người đàn ông có thân hình cao lớn đi tới, hàng lông mi dài đậm rủ xuống, cả người bao bọc một tầng hơi lạnh, khí thế bức người đi đến.

Buổi chiều có ít người qua lại nhưng bộ dáng anh tuấn cao lớn đó vẫn hấp dẫn ánh mắt của một số người, vụng trộm nhìn sang, len lén cười, họ là những cô y tá còn trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy thế lực tàn ác, nên căn bản không biết rõ người đàn ông ở trước mặt nguy hiểm tới mức nào, quyền lực tới mức nào.

Chỉ có một hai người, lúc nhìn thấy anh đi ngang qua trong đôi mắt hiện lên sự khiếp sợ.

Đến phòng bệnh.

Mạc Dĩ Thàng đứng ở ngoài cửa quan sát, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, thể hiện ra là đang hơi sốt ruột, nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhét vào trong túi quần, chậm rãi đi thong thả, khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Hạo đang đi đến, biểu hiện ban đầu của hắn là nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó, sắc mặt trở nên căng thẳng ngay lập tức.


"......" Mạc Dĩ Thành bối rối và luống cuống, ánh mắt nhìn lướt qua những người xung quanh.

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm chặt cửa phòng bệnh muốn đi vào.

Mạc Dĩ Thành khẽ nguyền rủa một tiếng rồi đi tới, đột nhiên vỗ vai của anh, nắm chặt lại, nghiến lợi nói: "Vì sao anh lại tới đây được? Thượng Quan Hạo, anh không có chút nhận thức nào về vấn đề này sao, chuyện ở đây vẫn chưa giải quyết được, anh đi ra ngoài ngay cả kính râm cũng không đeo, muốn chết đúng không?"

Trong phòng bệnh, một vị bác sĩ cùng mấy người y tá vây quanh cô.

Cô đã thật sự tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt vẫn tái nhợt, ánh mắt thanh tịnh nhưng lại thất thần, trên trán quấn một lớp băng gạc, máu đỏ tươi thấm ra. Một cô y tá bảo cô nâng cánh tay lên rồi kẹp nhiệt kế vào, một người khác thì nhìn chỉ số trên máy đo, thở dài, cuối cùng cũng trở nên ổn định.

Bàn tay nhỏ yếu của cô từ trong quần áo bệnh nhân chậm rãi duỗi ra, sờ sờ mặt nạ dưỡng khí trên mặt mình.

"Ấy, đừng gỡ ra!" Y tá nhíu mày nhắc nhở, "Cô thở một lát rồi hãy tháo ra, thân thể quá yếu, đường glu-cô cũng không thể phòng ngừa cô sẽ không bị tụt huyết áp mà ngất xỉu, hiểu không?"

Cách xa mấy mét, ánh mắt Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lùng và nhợt nhạt.

Anh hờ hững mà kiên định hất tay Mạc Dĩ Thành ra, mím môi, chậm rãi đi vào.

Mạc Dĩ Thành nhìn thấy thân hình cao ngất kia đi đến đứng trước giường bệnh, vị bác sĩ cùng mấy cô y tá cùng anh nói chuyện với nhau vài câu, nhao nhao cầm lấy dụng cụ y tế đi ra, toàn bộ phòng bệnh trắng muốt chìm trong yên lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt Mạc Dĩ Thành chùng xuống một chút, giúp hai người họ đóng cửa phòng lại, sắc mặt hơi xanh xám, lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi.


"Alo" Giọng nói của Mạc Dĩ Thành lạnh lùng, "Một lát nữa cậu phái người đến trông chừng nơi này, tôi sợ bị người khác nhìn thấy sau đó sẽ đi tố giác... Cái người kia chắc chắn điên thật rồi."

Có thể duy trì thể lực bền bỉ như vậy, chịu đựng liều chết đến tận bây giờ, người đàn ông này không phải tên điên mới lạ.

Toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh giống một bức tranh.

"Tách, tách", phảng phất chỉ có tiếng chất lỏng trong chai truyền dịch nhỏ xuống. Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nằm trên giường, cánh tay bên trong bộ quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh thò ra ngoài, nhẹ nhàng chạm vào dây truyền dịch của mình, lòng bàn tay áp vào sợi dây trong suốt.

Trong lòng Thượng Quan Hạo chấn động mạnh, ánh mắt sâu thẳm như biển, đôi mắt đỏ ngầu kìm nén đau nhức, đi tới.

Ngón tay anh tao nhã chạm lên dây truyền dịch, khàn giọng hỏi: "Lạnh sao?"

Cái thời tiết này, tuy không quá lạnh, nhưng nếu truyền chất lỏng lạnh buốt vào trong máu, cả người vẫn sẽ lạnh cóng từng đợt. Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là trải qua cả một đêm mệt mỏi và dày vò mới phát ra được.

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn anh dịu dàng, tìm một vị trí thoải mái trên gối,, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Thượng Quan Hạo run mạnh lên.

Trong lồng ngực anh cuồn cuộn như sóng lớn, tràn ngập cảm giác đau lòng, cũng không còn cách nào nhịn xuống.

Nửa người trên to lớn của anh cúi xuống, từ từ chống tay xuống hai bên người cô, bàn tay ấm áp đặt trên cổ tay trắng mịn và nhỏ bé của cô, nắm lấy nơi đang cắm kim truyền dịch kia để sưởi ấm, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu hiện lên sự mờ mịt, lên tiếng hỏi: "Còn lạnh không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận