Khế Ước Hào Môn

Hàng lông mi cong dài run rẩy, giống như một chú cá nhỏ bị mắc cạn, hơi thở khó nhọc đầy tuyệt vọng.

Cô đã bỏ lỡ, bỏ lỡ mất thời gian tuyên bố kết quả của toà án.

Ngón tay run rẩy vươn ra cầm điện thoại lên, một tin nhắn vẫn được lưu lại trong hòm thư, trong đó là tấm ảnh anh tao nhã ngồi trên ghế của bị cáo, cả người mặc âu phục màu đen, bộ dáng lạnh lùng như băng. Tên của người gửi ở phía trên, hiện lên mấy chữ rõ ràng "Nặc danh."

Cô không hề biết gì, một chút cũng không biết.

Thân ảnh gầy yếu của Tần Mộc Ngữ có chút vô lực tựa vào ghế.

Đôi mắt mắt trong suốt của cô nhìn trần xe.

—— Buổi sáng lúc anh rời đi, không phải cô không cảm nhận được. Nhưng thật kỳ lạ, dường như mỗi lần ở bên cạnh anh cô đều ngủ rất sâu, anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cho dù có kích tình mãnh liệt cả đêm khiến cô mệt mỏi mà ngất đi, thì đến sáng sớm tinh thần anh vẫn tỉnh táo sảng khoái, còn cô thì có cố thế nào cũng không thể đứng dậy được....

Cảm giác nóng hổi trên mặt dần dần rút đi, đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía đối diện.

—— Vì sao chứ? Vì sao mỗi lần anh đối mặt với những thời khắc quan trọng, cô đều không biết, cũng không ở bên cạnh anh lúc đó?

Cách xa nhau như vậy, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, người kia chắc hẳn là Giang Dĩnh và cha của cô ấy, đứng cùng anh dưới ánh đèn flash của phóng viên. Đó giống như là một tấm bình phong ngăn cách cô khỏi thế giới của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đôi mắt trong veo như nước, bỗng nhiên xuất hiện sự yếu ớt.

***

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, sự giằng co chỉ dừng lại vài giây.

Sắc mặt Mạc Dĩ Thành tối sầm lại, lúc vừa định lên tiếng thì lại bị một giọng nói dịu dàng chặn lại, trên mặt Giang Dĩnh xuất hiện sự ngượng ngùng, cố gắng nở nụ cười nói với phóng viên: "Thật xin lỗi, hi vọng mọi người không chụp ảnh và tiếp tục đặt câu hỏi nữa, đây là việc riêng giữa hai chúng tôi, cũng không phải giống như mọi người nghĩ. Tất cả chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là do tôi không cẩn thận va vào xe của anh ấy, không có gì đáng để nói cả, như vậy được rồi chứ??"

Sau đó nhìn Thượng Quan Hạo và Mạc Dĩ Thành một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, hỏi ý kiến của hai người họ: "Chúng ta đi nhanh lên, được không?"

Mạc Dĩ Thành nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cảm thấy thật kỳ lạ.

Không biết có phải do đã lâu không gặp không mà hắn luôn cảm thấy trên người phụ nữ này toát ra sự mờ ám dày đặc, giống như biến thành con người khác khiến hắn suýt nữa là không nhận ra.

Tao nhã cúi đầu xuống, bàn giao vài câu với mấy người vệ sĩ ở bên cạnh. Đám phóng viên điên cuồng đang bao vây bọn họ đột nhiên bị đẩy ra, tách ra tạo thành một con đường nhỏ, đủ để bọn họ đi qua.

Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn sang, từ từ rơi vào khuôn mặt đang đặc biệt tức giận của Giang Ý Đức, đôi môi mỏng hơi mở ra, trầm giọng nói: "Tôi đưa mọi người đi."

Giọng điệu khiêm tốn và lịch sự đến vậy, sau khi Giang Ý Đức dùng ngôn từ đầy sắc bén nói với đám phòng viên điên cuồng ở phía sau, bước từng bước xuống cầu thang dưới sự giúp đỡ của con gái.

Thượng Quan Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn xuống, bên trong đôi mắt sâu thẳm xuất hiện sự nham hiểm hung ác khiến người khác ngạt thở, nhưng chỉ là thoáng qua.

Ngón tay thon dài rút điện thoại di động trong túi ra, trước khi lên xe, anh bấm một dãy số... "Tút tút tút......"

Ba tiếng vang lên, giống như tất cả âm thanh trên thế giới này đều không thể lọt vào tai anh.

Điện thoại được kết nối, giọng nói dịu dàng của cô truyền đến: "Alo?"

Thượng Quan Hạo sẽ không bao giờ biết rằng ánh mắt lúc này của anh dịu dàng đến mức nào, giọng nói trầm thấp: "Dậy rồi sao?"

"..... Vâng." Cô trả lời rất ngoan ngoãn.

Anh hơi dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Nếu như không thoải mái thì em đi tắm rồi ngâm người một lúc, tối qua anh không biết chừng mực, có lẽ thân thể em không chịu nổi."

Sự dịu dàng và chân thành đó khiến trái tim trở nên run rẩy, có cảm giác giống như là ấm áp, lại có gì đó chua xót. Sự nóng hổi trên khuôn mặt ập tới rồi lại rút đi. Có chết cô cũng không muốn buông tay, cô chỉ muốn anh sẽ mãi mãi dịu dàng như vậy.... Thế nhưng không thể.

"Em biết rồi." Cô chỉ có thể yếu ớt nở nụ cười, nói mấy câu cho có lệ.

Hơi ngập ngừng một chút Thượng Quan Hạo mới có thể từ từ đưa lời nói ra khỏi miệng, chậm chạp nói rõ ràng từng chữ: "Buổi tối anh có một bữa tiệc, không thể trở về ăn cơm với em và con, em nhớ tự chăm sóc cho bản thân và con thật tốt, được không?"

Giọng nói trầm thấp của anh đầy từ tính, giọng điệu đầy chắc chắn, nhưng nếu như chỉ cần cô nói một câu không muốn, anh có thể đổi ý ngay lập tức.

Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói nhỏ: "Mấy giờ?"

Thượng Quan Hạo hơi ngẩn ra, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi lại: "Sao cơ?"

"Em hỏi anh khi nào anh trở về." Cô cười nhẹ nói, ngón tay thon dài trắng nõn xoay vô lăng một vòng, "Em mượn xe Sandy mấy ngày, em có thể đến đón anh không?"

Một câu nói khiến người trước nay luôn trầm tĩnh và trấn định như Thượng Quan Hạo cảm thấy hơi run sợ. Xe đã được lái đến trước cửa đợi anh, sắc mặt Mạc Dĩ Thành hơi tối sầm lại dựa vào cửa xe nhìn đồng hồ, lại nhìn người đàn ông đang đứng cách đó mấy mét gọi điện thoại, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại nở một nụ cười thoải mái, khoé miệng tuấn dật cong lên, phong tình bay khắp bốn phía.

"Chắc là khoảng chín giờ ba mươi." Anh cười nói, báo cho cô biết thời gian cụ thể.

Ánh mắt cô lấp lánh, nói nhỏ: "Ừm.... Đến lúc đó em sẽ gọi."

Đợi đến khi Thượng Quan Hạo cúp điện thoại, Mạc Dĩ Thành đã đứng bên cạnh xe đợi anh hồi lâu, nhìn thấy cảm xúc mà anh vừa mới che dấu kia, ánh mắt ưu nhã nhìn lướt qua phía đó, lúc nhìn thấy người ngồi trong xe thì trở nên trầm tĩnh và im lặng.

Anh nhấc chân đi về phía đó.

Mạc Dĩ Thành mở cửa xe ra, giống như vô tình nói: "Anh có biết biểu cảm vừa rồi được gọi là gì không?"

Thượng Quan Hạo hơi dừng lại, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy.

"Cái gì?" Anh vẫn mở miệng hỏi một câu.

Khoé miệng Mạc Dĩ Thành hơi cong lên, phun ra hai chữ lạnh lùng đầy trào phúng: "Dâm đãng."

Thượng Quan Hạo: "....."

Đợi đến lúc lên xe mới phát hiện ánh mắt chuyên chú dịu dàng như nước của Giang Dĩnh nhìn sang, vừa chạm phải ánh mắt của anh, cô ta liền trốn tránh, ngồi lùi vào phía trong, chừa chỗ cho anh.

"Mấy lời ba em vừa nói thật ra phần lớn chỉ là muốn phàn nàn mà thôi, gần đây anh luôn bận rộn, tình cảnh cũng rất khó khăn, những điều này ba em đều hiểu rõ...." Giang Dĩnh mặc một chiếc váy màu trắng mềm mại, nhẹ nhàng nói, đôi mắt trong veo nhìn về phía anh, "Cho nên anh đừng bận tâm, được không?"

Thượng Quan Hạo ngồi yên lặng, cũng không trả lời, đợi đến khi xe bắt đầu khởi động mới nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.

"Thắt dây an toàn vào."

Một lời dặn dò, ngay lập tức khiến tâm trí Giang Dĩnh trở nên rối loạn, cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại đen bóng cũng rủ xuống.

Cô ta cười xấu hổ, cài dây an toàn, sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Hoá ra vừa rồi anh trầm mặc như vậy là đang suy nghĩ cho cô... Haha...

Ngẩng mặt lên, đón lấy ánh nắng nhỏ vụn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cô ta nhẹ nhàng hít thở nhưng nụ cười không hề nhạt đi.

".... Hạo," cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Buổi tối đến nhà em ăn bữa cơm đi."

Lời mời chân thành như vậy từ sau khi anh quay về Manchester tổng cộng đã vượt quá mười lần. Ngồi ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng của Giang Ý Đức nhìn sang, bộ dạng đầy trách cứ và thất vọng, sau đó dời ánh mắt đi.

Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo từ từ nắm lại, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nhớ tới những câu hỏi của phóng viên hôm nay, đã có thể hình dung ra nội dung trên trang nhất tất cả các báo vào ngày mai... Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, trong đôi mắt trần đầy sự khiêm tốn và lễ phép: "Lời này thật ra là cháu nên nói thì đúng hơn —— Đáng lẽ phải nên đến chào hỏi hai bác sớm hơn, lâu như vậy rồi mới nói, là do cháu chưa phải phép, nhưng xin bác tin tưởng.... Cháu vô cùng vinh hạnh."

Anh chậm rãi nói xong mấy chữ cuối cùng, qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng trách cứ của Giang Ý Đức lúc này mới thu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui