Khế Ước Hào Môn

Sai.

Tất cả đều sai rồi.

Mắt Ngự Phong Trì đỏ ngầu ướt át, ôm chặt lấy người trong vòng tay mình. Kể từ khi hắn trở về Trung Quốc, trong khoảnh khắc hắn cứu cô ra khỏi căn hộ đó thì đã thề rằng sẽ không để cô phải chút tổn thương nào nữa.

Những chuyện mà cô đã phải gánh chịu hắn muốn bồi thường cho cô từng chút một, để cô không bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Nhưng lúc này hắn đã làm những gì?

Đôi môi mỏng khô nứt hơi giật giật hiện lên sự tuyệt vọng, nhẹ nhàng đặt lên những sợi tóc mềm mại của cô. Ngự Phong Trì nở nụ cười đầy cay đấng, khi thanh âm sắp bật ra khỏi đôi môi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa——

"Cốc cốc cốc", "Thiếu gia." giọng nói của quản gia ở bên ngoài vang lên.

Ngự Phong Trì ôm chặt cô gái trong ngực, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự mất mát, giọng nói khản khàn: "Vào đi."

Quản gia dừng lại một chút, do dự mở cửa, nhìn thoáng qua tình hình bên trong, sau đó cụp mắt xuống nói: "Bên ngoài có một vị tiên sinh muốn gặp ngài và Tần tiểu thư, đã xông vào, chúng tôi không ngăn được, ngài xem..."

Ngự Phong Trì chỉ cảm thấy thân hình đang phát run trong ngực đột nhiên cứng đờ, bàn tay đang túm chặt áo của hắn liền trở nên tái nhợt, lạnh như băng.

Không phải bọn họ không ngăn được.

Mà là lúc này, bất luận kẻ nào, cũng không ngăn được anh ta.

Sắc mặt Ngự Phong Trì tái nhợt, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Vậy thì để anh ta vào đi."

Tiếng động lớn từ bên ngoài liên tục truyền đến, khiến mấy người giúp việc đều sợ hãi hét lớn, sau đó bị bầu không khí lạnh lẽo đầy áp lực uy hiếp, sợ sệt đến mức thở mạnh cũng không dám. Trên trán vị quản gia toát mồ hôi lạnh, trước khi người đó phá huỷ nơi này chỉ còn cách nhanh chóng tránh ra nhường đường cho anh.

Tiếng giày da vang lên, bình tĩnh đi về phía đó từng bước một. Đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu đầy mệt mỏi vì thức trắng cả đêm, cùng với đó là sự lo lắng đến tột cùng, bước đi từng bước không thể kiểm soát nổi, lúc đi đến trước cánh cửa thì bàn tay đang run lên. "Bịch!" một tiếng cánh cửa bị đẩy ra! Ngay lập tức mọi thứ ở trong đều hiện ra trước mắt anh ——

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo xanh mét xám xịt, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự yếu ớt và tuyệt vọng đến tận cùng!

Chỉ dựa vào bóng lưng kia anh cũng có thể nhận ra đó là cô gái mà anh luôn tâm niệm, cô gái đã giày vò tâm trí anh suốt một đêm không ngủ không nghỉ, giờ phút này đang bị Ngự Phong Trì ôm chặt trong vòng tay, ngón tay xanh xao nhợt nhạt của cô níu chặt áo sơ mi của hắn, trên tay vẫn đang đeo chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã tự tay đeo cho cô, trên mặt Ngự Phong Trì có mấy vết máu, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.

Anh không phải đồ kẻ ngu ngốc, không thể không nhìn ra chuyện quái gì vừa mới xảy ra!!

Thân hình cao lớn hơi loạng choạng, đột nhiên hai tay của anh chống lên cửa phát ra một tiếng động thật lớn, để ngăn không để cho mình ngã xuống. Bàn tay bên trái siết chặt chiếc điện thoại và cả bức ảnh ở bên trong ——

Đây là bức ảnh anh nhận được rạng sớm ngày hôm nay lúc đó anh đang ngồi chờ đến hoá đá trong phòng khách.

Khung cảnh của bức ảnh rõ ràng là ban đêm, hai thân hình một nam một nữ quấn lấy nhau, nụ hôn của hắn ta rơi vào phần cổ trắng mịn màng của cô, nhìn thật mập mờ.

Vào khoảnh khắc ấy trái tim của Thượng Quan Hạo giống như bị một quả bom nguyên tử rơi trúng, nó khiến cho toàn bộ tâm trí của anh vụn ra thành đống tro tàn!

Ngay lúc đó, Mạc Dĩ Thành đã hung hăng đạp lên cửa phòng Thượng Quan Hạo.

Khi cánh cửa được mở ra, Mạc Dĩ Thành đang định mắng anh một trận, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của Thượng Quan Hạo thì bình tĩnh lại hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo như băng, hỏi ngược lại Mạc Dĩ Thành đã xảy ra chuyện gì, Mạc Dĩ Thành vốn đang rất sốt ruột nên vội vàng trả lời.

—— Đã tìm ra tung tích của Rolls tại biên giới giữa Việt Nam và Lào. Nhưng lại phản ứng quá chậm để cho hắn ta trốn thoát.

Mạc Dĩ Thành đã phái người đi truy lùng tung tích của hắn ta ngay lập tức, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đang ngồi trên máy bay bay trở về đây. Căn cứ và thế lực của hắn ta đều tập trung hết ở nơi này, căn bản là không thể ở nước ngoài được bao lâu, Mạc Dĩ Thành cũng chính là dựa vào điểm ấy mới có thể đuổi kịp hành tung để truy bắt hắn!

Trái tim của Thượng Quan Hạo lại loạn như tơ vò, không có chút tâm trạng nào để nói chuyện với Mạc Dĩ Thành.

Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, mắt đỏ ngầu giống như sắp nhỏ ra máu, giao chìa khoá két sắt và một tấm thẻ ngân hàng cho hắn, nói cho hắn biết mật khẩu, trầm giọng dặn dò một câu: "Tiểu Mặc giao cho cậu, thằng bé đang ở chỗ Sandy."

Nói xong đi lướt qua người hắn.

Mạc Dĩ Thành nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.

Có trời mới biết bên trong chiếc chìa khoá này gần như là toàn bộ tài sản và thế lực của Thượng Quan Hạo. Một người thận trọng như anh, dường như chưa từng để thứ này rời khỏi người, bây giờ lại cho Mạc Dĩ Thành biết mật mã, điều này thực sự khiến Mạc Dĩ Thành hoài nghi là anh đang muốn đi ra ngoài liều mạng với người ta, giống như đang để lại di chúc!

"Tiểu Mặc bên kia tôi tự khắc sẽ biết phải làm thế nào, nhưng anh thì sao?" Giọng nói Mạc Dĩ Thành hơi trầm, bước nhanh về phía trước túm lấy anh, nhíu mày thật chặt, "Hạo, anh muốn đi đâu?"

Trời vừa tờ mờ sáng, thời gian này đáng lẽ anh phải nghỉ ngơi, nhưng bây giờ thì lại thức trắng đêm không ngủ.

Có một nỗi đau đớn và tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một chút băng lãnh, vừa hất tay của hắn ra vừa nói: "Tôi đi đón cô ấy về." nhưng ngay sau đó cả người trở nên cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Hạo.

Một chữ "Hạo" vô cùng rõ ràng, giống như một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, có tiếng nổ lớn vang lên trong đầu anh, ầm ầm chấn động!

Anh quên mất.

Tại sao anh có thể quên mất.

Anh đã từng dỗ dành cô nhiều lần, nhưng chưa có một lần nào cô gọi tên anh như thế. Vậy mà ở trong đoạn tin nhắn đó, cô lại gọi anh như vậy, sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét trong tích tắc liền chuyển thành trắng bệch, vô cùng tái nhợt!

Mạc Dĩ Thành thấy sắc mặt của Thượng Quan Hạo không được tốt, nhíu mày càng chặt: "Hạo! Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thượng Quan Hạo nhìn thẳng vào mắt Mạc Dĩ Thành một cái, ngay tức khắc đột nhiên tránh khỏi sự chói buộc của hắn, sải bước đi ra ngoài! Anh đã kịp hiểu ra, hoàn toàn hiểu ra, những lời lẽ trong tin nhắn tối hôm qua căn bản không phải do cô nhắn. Mà về chuyện vì sao điện thoại của cô lại rơi vào tay kẻ khác, ai có thể biết được tối hôm qua cô ở cùng Ngự Phong Trì, rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu, tất cả những điều này đều trở thành ẩn số!

Giống như là từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy mình đang nắm một sợi dây ở trong tay, dù có bị tổn thương đến nát lòng anh cũng vẫn nắm thật chật quyết không buông ra, nhưng sợi dây cứ như vậy mà bị đứt làm hai!

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí anh, như thể cả bầu trời sụp đổ trong nháy mắt!

Mạc Dĩ Thành ở phía sau có làm thế nào cũng không gọi được anh, chỉ thấy anh giống như lên cơn điên ngồi lên xe chạy về một hướng. Sáng sớm sương mù giăng dày đặc, Thượng Quan Hạo cứ lao nhanh về phía trước mà không có lý do, không một ai biết anh muốn đi đâu.

Suốt chặng đường như đang chạy đua, không biết đã vượt qua bao nhiêu lượt đèn đỏ, cuối cùng cũng đến được nơi này!

Trong đôi mắt anh hiện ngọn ánh lửa đỏ rực, anh đã sẵn sàng đón nhận mọi chuyện, thậm chí còn nghĩ rằng một khi cô đã xảy ra chuyện gì thì anh sẽ lập tức lấy mạng của mình đến chôn cùng với cô! Thế nhưng lại không nghĩ tới...

Dù như thế nào anh cũng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt...!!

Trong một tích tắc dường như mọi thứ đều trở thành hư vô.

Thượng Quan Hạo từ từ lại gần, sắc mặt Ngự Phong Trì tái nhợt, giọng khàn khàn che chở cô: "Thượng Quan Hạo, anh cứ hướng đến tôi."

Một câu còn chưa nói xong, đã nghe thấy "bốp!" một tiếng vang thật lớn. Bàn tay của Thượng Quan Hạo nhanh như chảo chớp vớ lấy bình hoa trên tủ đầu giường ném vào đầu Ngự Phong Trì, cả người hắn bị lực mạnh va vào ngã lăn trên mặt đấy, bình hoa hoàn toàn vỡ nát. Bên trong mái tóc đen bóng dính đầy cách hoa hồng, ngay lập tức máu tươi đỏ thẫm nhỏ từng giọt xuống.

Người quản gia ở phía sau bị dọa đến run rẩy, ngay cả đám giúp việc đứng túm tụm lại xem lén ở phía sau cũng sợ đến mức hét ầm lên.

Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất không thể đứng lên được.

Thượng Quan Hạo vứt mảnh vỡ bình hoa trong tay ra, ngay lập tức từng giọt máu từ trên ngón tay chảy xuống, anh dùng sức quá mạnh, nên cũng làm lòng bàn tay mình bị thương. Cánh môi mỏng khẽ mở, anh gằn mấy chữ: "Liên quan gì tới cậu."

Sau đó ánh mắt thê lương nhìn về phía cô.

Trên mặt đất, bên trong chiếc chăn mỏng mềm mại, cô ôm chặt lấy mình, cả người không ngừng run rẩy.

Đây là cô gái mà anh yêu.

Trong đôi mắt anh hiện lên tơ máu đỏ ngầu, có một cơn đau đớn, một nỗi tuyệt vọng đến huỷ diệt trời đất và sự trống trải. Sau đó anh liền cởi áo vest của mình ra, ngồi xổm xuống choàng lên người cô, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô đặt lên ngực mình, giữ nguyên áo ôm chặt lấy cô.

Nhiệt độ ấm áp quen thuộc dần dần kéo đến, vây quanh lấy cô.

Cánh tay Thượng Quan Hạo cũng đang run, chỉ là cố chấp nên sức lực mạnh mẽ mới không giảm đi. Ôm chặt cô, đôi môi mỏng khe áp lên cái trán đang bị mấy sợi tóc che khuất của cô, giọng khàn khàn nhấn mạnh từng chữ: "Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, về nhà em hãy giải thích cho anh nghe. Ôm anh."

Tần Mộc Ngữ thật sự đang run lên, không thể ngừng được.

Anh cúi thấp xuống, cô không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp kia một lần nữa vây quanh tai cô, là một giọng nói khí phách mà dịu dàng, khàn khàn ra lệnh: "Ôm anh."

Giờ khắc này, ngón tay mảnh khảnh đeo chiếc nhẫn của cô quấn lên cổ anh, ngay lập tức nước mắt rơi như mưa...

Sắc trời đã sáng rõ.

Trong miệng Tiểu Mặc ngậm bản chải đánh răng, vén rèm cửa lên nhìn ra phía bên ngoài, đẩy cửa sổ ra hít thở không khí trong lành, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chú chim nhỏ bay tới bay lui đậu lên cành cây. Cọ cọ bên trái rồi lại cọ cọ bên phải.

"Tiểu Mặc!" Sandy trong phòng khách gọi to, vừa nhìn thấy thằng bé đang giẫm lên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa số liền vỗ trán, "Oh my God, tiểu tổ tông của tôi, con đừng có vừa đánh răng lại vừa ngắm phong cảnh như thế nữa, ghế sofa của dì cứ mỗi lần con đến là lại phải tẩy rửa một lần đó, a a a..."

Tiểu Mặc cúi đầu nhìn xem, à, thì ra là quên cởi dép lê mà vẫn giẫm lên ghế.

Đôi mắt to trong trẻo của cậu bé nhìn ra bên ngoài, ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ hỏi: "Dì Sandy, sao mẹ lại không tới đón Tiểu Mặc?"

Sandy: "..."

Nhớ cuộc điện thoại tối hôm qua của Joe, cô gãi gãi đầu: "Có lẽ, có lẽ là, đi cùng ứm ừm*"

Đúng, nhất định là như vậy!

Tiểu Mặc cảng thêm hiếu kì: "*ứm ừm* là cái gì?"

Sandy: "Er...."

"Wow! Dì Sandy, nhìn kìa, The Matrix(bộ phim "Ma trận" ý Tiểu Mặc ở đây là cảnh tượng giống trong phim)!" Tiểu Mặc thấy một cái gì đó mới lạ, ghé vào cửa sổ nhìn xuống.

Sandy bị dọa sợ đến nỗi hồn phi phách tán, vội vàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Mặc để cậu bé không bị ngã, bản thân cũng tò mò thuận tiện nhìn xem một chút, rất kỳ quái, phía dưới một đám đàn ông mặc âu phục đen bước xuống xe, vây quanh nơi này thành một vòng tròn. Mặc dù chính xác thì hệ thống bảo an ở khu này rất vô dụng, nhưng đột nhiên lại tăng thêm một nhóm người như thế này, cũng quá là quái dị đi?

Lông mày Sandy hơi nhíu lại một chút.

Xoa đầu Tiểu Mặc, cô nhớ lại chuyện của Rolls, trong lòng cũng có chút đề phòng, tối hôm qua vừa mới xem tin tức trên TV nói Rolls đang chạy trốn ở nước ngoài, hôm nay liền tăng cường bảo vệ, như vậy có khoa trương quá không?

Cô cắn cắn môi, phát hiện có chuyện gì đó nghiêm trọng.

"Tiểu Mặc ngoan." Sandy bế Tiểu Mặc xuống, "Đi vào phòng khách ăn sáng, dì Sandy sẽ gọi điện thoại cho chú Mạc, hỏi xem lúc nào thì cha mẹ tới đón con nha!"

Tiểu Mặc "Vâng!" một tiếng liền cắn lấy bàn chải chạy vào phòng tắm.

"Aiii...Tiểu Mặc ——!" Sandy cao giọng hỏi, "Sao con không chịu đổi cách xưng hô gọi ba, có muốn dì Sandy dạy lại và làm mẫu bằng hành động chuẩn mực cho con xem một lần nữa không hả?"

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mặc lại đỏ lên, lắc lắc bàn tay nho nhỏ, chạy vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui