Editor: Miliion Roses
Thấy Sang lão xuống, không ai dám nói thêm bất cứ điều gì.
Nhìn sắc mặt Sang lão có chút lạnh, mọi người trong Sang gia đều cảm thấy lo lắng, đặc biệt là Lôi Mẫn, chỉ sợ Sang lão nổi giận nên lặng lẽ đặt túi quà xuống ghế sa lon.
Sang lão đi xuống lầu, coi như Tống Khinh Ca không tồn tại. Ánh mắt ông nhàn nhạt quét qua con cháu Sang gia, cuối cùng dừng lại trên người Cố Phong Thành.
" Ông ngoại." Đại Boss kêu một tiếng, dắt tay Tống Khinh Ca bước đến.
Tống Khinh Ca biết ông ngoai không ưa mình, thế nhưng không còn đường nào lui nữa. Vì vậy, cô lễ phép chào hỏi: " Ông ngoại, cháu chào ông, chúc ông năm mới vui vẻ."
Sang lão vốn không định để ý đến cô nhưng dưới bao con mắt đang nhìn mình, không thể bất lịch sự được vì vậy ừ một tiếng, coi như là đáp lại. Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Sang lão chấp tay đi về phía phòng ăn, thấy mọi người vẫn đang đứng ở phòng khách, không vui nói: " Không ai thấy đói hả?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, lần lượt bước đến.
Đại Boss nhìn Tống Khinh Ca, anh cười cười thấp giọng: " Không sao đâu! " Sau đó, dắt tay cô cùng mọi người đi vào phòng ăn.
Sang lão không mấy hứng thú, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt ông khiến cho không khí trên bàn ăn có chút lạnh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Sang Lan Cầm đối với Tống Khinh Ca không đặc biệt quá thích nhưng dù sao bà cũng từng làm dâu, cũng từng lần đầu đến nhà bạn trai, biết được cảm giác của cô trong lúc này. Vì vậy, để không khí không quá mức ảm đạm, khiến Tống Khinh Ca lúng túng bà nói với Đại Boss: " Phong Thành, trời lạnh con múc cho tiểu Tống một chén canh nóng ăn cho ấm người đi."
Lời của Sang Lan Cầm khiến cho đáy lòng Tống Khinh Ca cảm thấy ấm áp, không khí bàn ăn cũng tốt hơn nhiều.
Đại Boss cầm chén, chuẩn bị múc canh.
" Để em!" Sang Đình Nghi vừa được nhận quà, trong lòng dĩ nhiên là vui thích: " Canh ở chỗ em, để em múc cho chị." Dứt lời, múc mộtchén canh, đưa cho Đại Boss: " Anh hai, cẩn thận đó."
Đại Boss nhận chén canh, đặt ở trước mặt Tống Khinh Ca, nhìn cô dịu dàng nói: " Cẩn thận nóng."
Tống Khinh Ca nhìn anh, khẽ mím môi: " Cảm ơn anh."
Đại Boss bưng ly rượu, nhìn cô trong mắt toàn là ý cười.
Ách! Trên bàn ăn mọi người trợn tròn mắt. Người này vạn năm băng lãnh, chưa bao giờ biểu hiện cho phụ nữ thấy sắc thái Cố Phong Thành, vậy mà.. có một sắc thái quan tâm chăm sóc như vậy sao? Một màn tình chàng ý thiếp kia lọt vào mắt mọi người khiến người ta nghĩ đến.. thâm tình, đúng rồi bộ dạng kia quá mức thâm tình.
Khụ! Khụ! Vợ chồng son thân mật khiến cho Sang lão không vui, thấp giọng trách mắng: " Ăn cơm đi!"
Lời của ông không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Đại Boss, anh luồn tay, ở dưới gầm bàn nắm lấy tay cô. Khinh Ca sợ người ngồi cạnh nhìn thấy, muốn tránh nhưng vừa mới giãy giụa lại bị anh cầm chặt hơn. Vì vậy, không thể làm gì khác ngoài việc để mặc anh nắm tay. Bàn tay anh khô ráo, ấm áp khiến cho Tống Khinh Ca cảm giác an lòng.
Nói thật, lần này tới Sang gia cô rất khẩn trương, đặc biệt rất sợ Sang lão. Nhưng Đại Boss luôn ở bên cạnh, như tiếp thêm cho cô sức lực, vì vậy cô cũng bớt đi phần nào khẩn trương.
Cô cầm thìa, lướt qua chén canh cá, còn chưa đưa vào miệng thì cảm thấy một cơn khó chịu ấp đến, cô che miệng, nhịn mấy giây mới nuốt xuống được cảm giác buồn nôn.
" Em sao thế?" Đại Boss thấp giọng, lo lắng hỏi.
Sắc mặt cô ửng đỏ, thở gấp, lắc đầu. Nhìn ánh mắt mọi người đang nhìn mình, có chút quẫn.
" Phong Thành, xem ra thức ăn của Sang gia không hợp khẩu vị với tiểu thư này rồi." Sang lão đối với việc Cố Phong Thành mang bạn gái về vô cùng bất mãn, hiện tại bắt được cơ hội, dĩ nhiên là phải tận tình nói móc: " Cũng giống như cây cối, nếu như gặp phải thời tiết khí hậu không hợp, cũng không thể tồn tại được."
" Ông ngoại!" Đại Boss nghe xong, sắc mặt không được tốt.
Nhìn bộ dạng Đại Boss, sợ anh sẽ vì mình mà tranh cãi với Sang lão, Tống Khinh Ca lặng lẽ lôi áo anh, ý bảo anh đừng nói nữa. Những lời này của Sang lão khiến cho cô có chút phiền lòng, vì vậy nhắm mắt nói: " Mấy ngày nay dạ dày cháu không được tốt."
Lôi Mẫn và Sang Lan Cầm dù sao cũng là người từng trải, nhìn biểu hiện của cô, trong lòng liền hoài nghi. Đặc biệt là Sang Lan Cầm, nghĩ đến con trai một mực đòi kết hôn, trong lòng nghi ngờ càng tăng thêm: " Món ăn sắp nguội rồi, mọi người mau ăn cơm đi!"
Lôi Mẫn gắp thức ăn cho Sang lão. Sang Lan Cầm nhìn Tống Khinh Ca nói: " Tiểu Tống, đều là người trong nhà, cháu đừng khách khí." Sau đó hướng về phía Đại Boss nói: " Phong Thành, giúp tiểu Tống gắp đồ ăn."
Không khí không mấy dễ chịu, nhưng rất nhanh đã trôi qua.
Cơm nước xong, Sang lão gọi Sang Lan Cầm và Đại Boss lên thư phòng.
" Đình Nghi." Trước khi đi, Đại Boss lặng lẽ gọi Sang Đình Nghi: " Chăm sóc cho chị dâu."
" Em biết rồi." Sang Đình Nghi cười ha ha: " Anh hai cứ yên tâm."
Thật ra, Sang lão gọi hai mẹ con Sang Lan Cầm lên thư phòng làm gì, Sang Lan Phong và mọi người trong nhà đều biết. Chẳng qua, không muốn Tống Khinh Ca suy nghĩ nên không nói ra, cùng cô ngồi ở phòng khách xem Ti vi.
Không có Đại Boss bên cạnh, Tống Khinh Ca cảm thấy hơi mất tự nhiên. Sang Đình Nghi ngồi bên cạnh cô, thử tìm chuyện để nói: " Chị dâu, nhiều năm như vậy lần đầu tiên em thấy anh hai đối với mộtngười phụ nữ dịu dàng như thế."
Tống Khinh Ca mím môi: " Thật không?"
" Thật mà." Sang Đình Nghi nói: " Chị là người con gái đầu tiên anh ấy dẫn về nhà đó." Cô làm bộ thần bí: " Bác em còn hoài nghi.. anh ấy thích con trai!"
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Mặc dù có Sang Đình Nghi ở bên cạnh trò chuyện nhưng Tống Khinh Ca nghĩ đến thái độ của Sang lão, lại nghĩ đến Đại Boss bị Sang lão gọi lên thư phòng, lại có cảm giác không yên lòng.
--
Vào thư phòng, Sang lão chấp tay đứng trước bàn đọc sách, sắc mặt vô cùng tệ.
Sang Lan Cầm nói: " Phong Thành, trước đó con đã đồng ý với ông ngoại, ngày mai tới Cốc gia chúc tết, con đừng quên."
" Con chuẩn bị kết hôn ." Đại Boss không trả lời Sang Lan Cầm, Đột nói ra câu này.
Sang lão giận run người: " Cháu lặp lại lần nữa!"
" Cháu muốn kết hôn ." Đại Boss nhàn nhạt lặp lại.
" Mày dám!" Sang lão giận khó kìm, thuận tay vớ được nghiên mực ở trên bàn ném mạnh. Đại Boss cảnh giác, nhanh chóng nghiêng người sang một bên. Nghiên mực không nghiên không lệch rơi trúng vào tủ sách, tấm kính của tủ sách vỡ nát, thủy tinh bắn đầy đất.
Sang Lan Cầm sợ mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ. Bà cau mày hướng về phía Đại Boss nháy mắt một cái, ý bảo con trai nhận sai.
Đại Boss giống như không nhìn thấy: " Cháu thực sự muốn cùng Khinh Ca kết hôn .."
" Phong Thành, con đi Cốc gia chúc tết và việc con kết hôn, căn bản không ảnh hưởng gì đến nhau." Sang Lan Cầm cố gắng hóa giải không khí vô cùng xấu: " Huống chi, con đã đồng ý với ông ngoại.." Bà kéo kéo con trai, lại nháy mắt một cái: " Chẳng qua chỉ là đi chúc tết thôi mà."
" Con không đi." Đại Boss trực tiếp từ chối, tỏ rõ thái độ của mình: " Mẹ, mẹ đi nghỉ sớm đi. Tối nay, con đưa Khinh Ca về biệt thự." Dứt lời, sải bước đi.
" Cút! Cút càng xa càng tốt!" Thái độ của Đại Boss khiến cho Sang lão phẫn nộ đến cực điểm.
" Phong Thành!" Sang Lan Cầm cau mày, đi theo con trai ra ngoài. Ở hành lang ngăn cản Đại Boss lại, bà thấp giọng: " Con theo mẹ vào đây!" Dứt lời, lôi kéo con trai vào phòng của mình.
" Con nói không đi là không đi!" Đại Boss vừa vào phòng liền nói.
Sang Lan Cầm thở dài: " Ông ngoại con, con cũng biết. Chết vì sĩ diện. Ngày mai đến Cốc gia, là ông ngoại đã cùng với Cốc bí thư hẹn trước. Hiện tại con không chịu đi, sẽ làm cho ông ngoại mất mặt."
Đại Boss không lên tiếng.
" Trước hết, con cứ cùng ông ngoại sang bên đó." Sang Lan Cầm nói.
" Ông ngoại nói sang đó để chúc tết." Đại Boss cười nhạo nói: " Mẹ, mẹ tin rằng ngày mai sang đó chỉ là đi chúc tết sao?" Sau khi anh trở về thủ đô mới biết, thực tế đến Cốc gia là để xem mắt: " Con muốn kết hôn với Khinh Ca, giờ lại đi xem mắt, thế này gọi là gì?"
" Phong Thành." Sang Lan Cầm tận tình khuyên bảo: " Trước khi con trở về, mẹ đã đồng ý với ông ngoại, chỉ cần ông ngoại đối với Tiểu Tống đừng quá lạnh nhạt thì con sẽ đi đến Cốc gia chúc tết.. Huống chi, chỉ là qua bên đó xem một chút, Xem con gái Cốc gia thế nào.."
" Mẹ ___________"
" Nếu cứ thế này, sẽ gặp rất nhiều rắc rối." Sang Lan Cầm thở dài: " Nếu như ngày mai con không đi, sau này con cùng Tiểu Tống kết hôn, ông ngoại đối với nó sẽ không hoan nghênh, giống như bữa tối nay vậy. Ông ngoại sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho nó. Phong Thành, con không biết bị trưởng bối không công nhận sẽ khó khăn thế nào đâu.. Con muốn thấy Tiểu Tống sau này ở Sang gia chịu khổ thì cứ việc làm theo ý con đi."
Đại Boss nghĩ đến bữa ăn tối nay, lại nghĩ đến sau khi Khinh Ca về Sang gia sẽ phải chịu nhiều ủy khuất, anh nhíu mày.
" Con hãy đi đi!" Sang Lan Cầm nói: " Buổi trưa ngày mai trở lại đây, đưa ông ngoại sang bên Cốc gia."
Đại Boss thở dài.
" Được rồi." Sang Lan Cầm đẩy đẩy con trai: " Đi sang thư phòng xin lỗi ông ngoại đi, nói với ông ngày mai con đưa ông đi sang Cốc gia.."
" Đây là lần cuối cùng!" Đại Boss trầm mặc: " Sau này, nếu ông ngoại còn như vậy, con tuyệt đối không hợp tác."
" Biết rồi." Dứt lời, Sang Lan Cầm đẩy anh qua thư phòng.
--
Trước đó, khi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở trên lầu, mấy người ở phòng khách đều cả kinh, hai mặt nhìn nhau. Nhưng không ai trong Sang gia dám bước chân lên trên lầu.
Tống Khinh Ca trong lòng chấn động, cô có dự cảm xấu.
" Chị dâu!" Sang Đình Nghi phát hiện Tống Khinh Ca khác thường, vì vậy kiếm chuyện hỏi: " Tại sao chị lại biết anh hai em?"
Ách! Vấn đề này khiến Tống Khinh Ca có chút lúng túng.
Sang Đình Nghi rất có hứng thú hỏi tiếp: " Kìa, chị dâu, nói em nghe một chút thôi."
" Chị đi nhờ xe anh ấy." Tống Khinh Ca trả lời qua loa.
" Vậy sao?" Sang Đình Nghi hỏi.
Tống Khinh Ca gật đầu.
Sang Đình Nghi cười cười: " Phương pháp này rất mới mẻ, hôm nào em cũng phải thử một chút."
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Hai người câu được câu không trò chuyện, không lâu sau Cố Phong Thành từ trên lầu đi xuống.
Tống Khinh Ca nhìn sắc mặt thản nhiên của anh, giống như không có chuyện gì, cảm thấy an lòng.
--
Đại Boss lái xe, ra khỏi đại viện, chạy thẳng tới biệt thự Cố gia.
" Dạ dày em sao vậy? Vẫn chưa khỏi hẳn sao?" Trước đó có nhiều người, nên anh không tiện hỏi.
Nghĩ đến lúc ở bàn ăn, Tống Khinh Ca có chút quẫn: " Không phải dạ dày em có vấn đề." Hai tay cô đan vào nhau, đặt trên đùi, có chút ngượng ngùng nói: " Là phản ứng khi mang thai."
Đại Boss nhíu mi, nghĩ đến sáng sớm nay cô nôn đến mặt xanh nanh vàng: " Phản ứng có thai mà nghiêm trọng vậy sao?"
" Em cũng không biết." Lần đầu mang thai, làm sao cô biết được? Chẳng qua, cô đã lên web tìm hiểu, phản ứng mang thai ở mỗi người phụ nữ là khác nhau.
Đại Boss nhíu mi hỏi: " Không có cách nào giảm bớt sao?"
Tống Khinh Ca nói: " Thật ra, nếu như không ngửi thấy mùi gì quá nồng, thì cũng không đến nỗi.." Thường ngày cô rất thích ăn cá, uống canh cá nhưng bây giờ canh cá đối với cô lại là đại kỵ.
Đại Boss nắm tay cô, khẽ thở dài.
" Phong Thành." Tống Khinh Ca nghĩ đến tiếng thủy tinh vỡ ở trên lầu liền hỏi: " Anh.. không sao chứ?"
" Anh có thể có chuyện gì?" Đại Boss nói.
Thấy anh giống như không muốn nói, Tống Khinh Ca cũng không dám hỏi thêm.
Trong xe, tiếng nhạc êm dịu, không khí rất thoải mái.
" Ngày mai anh phải đưa ông ngoại đi công chuyện." Đại Boss lơ đãng nhắc tới: " Có thể sẽ không ở bên em được."
Tống Khinh Ca hơi giật mình: " Không sao, anh bận việc thì cứ làm đi."
" Anh bảo Đình Nghi đưa em đi dạo phố nhé?" Đại Boss đề nghị.
" Không cần đâu." Tống Khinh Ca nói: " Em có thể tự đi." Buổi tối nói chuyện phiếm, cô thấy Đình Nghi nói ngày mai muốn đi họp lớp, nhìn dáng vẻ chắc cô ấy rất mong đợi.
" Thật không?" Đại Boss nhìn cô cười.
" Thật chứ sao." Cô cầm tay anh nói: " Anh cứ yên tâm làm việc đi."
Đại Boss cưng chiều xoa xoa tóc cô.