Editor: Miliion Roses
Thật đúng là cố chấp! Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói: " Tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại lại, cúp máy đây." Cô đang rất mệt mỏi, vì vậy nằm xuống ngủ tiếp.
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là phụ nữ.
Cô không hỏi đối phương tên họ là gì, vì không muốn sau này khi nghe đến cái tên đó, trong lòng lại nảy sinh vướng mắc.
Huống chi, cô rất tin tưởng anh.
Nhưng dù có tin tưởng đến mấy, khi thấy người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác ham muốn, thì trong lòng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Đại Boss lên vừa giường, thấy cô đang mơ màng, mắt nhắm nghiền, nói với anh: " Có người gọi điện thoại cho anh."
Anh cũng hơi kinh ngạc, đã trễ thế này ai còn gọi đến? Anh cầm điện thoại di động, trượt màn hình vào phần nhật ký cuộc gọi. Là một dãy số xa lạ. Anh không quan tâm, ném điện thoại sang một bên, tắt đèn ôm cô ngủ.
Tống Khinh Ca lật người, dựa vào ngực anh tìm vị trí thoải mái, sau đó ngủ ngon lành.
--
Tống Nhã Như gọi điện thoại, nói rằng không có cách nào về dự hôn lễ.
" Khinh Ca, dì xin lỗi." Bà nói: " Đã xác định được người châu phi lừa gạt chúng ta, dì đã mang chứng cớ giao cho cảnh sát HongKong, dì phải ở lại để chờ tin tức."
Tống Khinh Ca ỉu xìu.
" Dì cũng chỉ vì tập đoàn." Tống Nhã Như nói: " Con phải biết, nếu như có thể lấy lại khoản tiền đó, Tống thị có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn. Khinh Ca, dì hi vọng con hãy hiểu cho dì." Bà nói tiếp: " Giúp dì giải thích với người nhà Phong Thành."
Dì đã nói như vậy, Tống Khinh Ca biết phải nói sao.
Hôn lễ, đã không có cha mẹ, bây giờ dì lại không đến, như vậy..
Khi Cố Phong Thành biết chuyện, cũng hơi ngạc nhiên. Còn Sang Lan Cầm tuy không hài lòng nhưng không thể hiện ra mặt.
Sau đó, Sang Lan Cầm gọi một cuộc điện thoại: " Được rồi, lý lịch của người đó, giúp tôi điều tra càng chi tiết càng tốt."
Trong hội trường lớn của khách sạn, người phụ trách của công ty tổ chức hôn lễ đang chỉ đạo tập dượt. Phù dâu, phù rể, nhân viên phục vụ đều đến đầy đủ. Người phụ trách đang nói qua cho họ hình dung về những việc trong hôn lễ, yêu cầu phù dâu phù rể phải đi như thế nào, trong từng thời điểm phải làm những gì.
Sang Đình Nghi ngồi bên cạnh Hứa Khiêm. Thấy anh chỉ chăm chú nghe người phụ trách nói, hoàn toàn không để cô vào trong mắt. Ngồi cạnh nhau lâu như vậy mà chưa hề nói với cô câu nào, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô. Cô cảm thấy khó chịu, lấy cùi chỏ huých huých vào anh: " Tiền bối."
" Hả?"
" Sáng nay anh đi đâu? Sao tôi không nhìn thấy anh?" Sang Đình Nghi thuận miệng tìm chuyện nói.
" Đừng nói chuyện." Hứa Khiêm thấp giọng nói: " Người phụ trách đang hướng dẫn, phải chú ý nghe, tránh cho ngày mai mắc lỗi."
Ách! Sang Đình Nghi đầu đầy vạch đen, đúng là đại ngốc!
Đại Boss ra ngoài nhận điện thoại. Tống Khinh Ca ngồi một mình, nghĩ đến chuyện Tống Nhã Như không đến dự hôn lễ, lại thấy buồn buồn. Cô cũng rời khỏi hội trường ra ngoài ban công đứng. Cô nhìn về phía xa xa, nơi bờ biển mọi thứ đã được bố trí xong, trời xanh biển xanh, khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Cô đang ngẩn người ngắm nhìn thì có một người phụ nữ trẻ bước đến, dáng vẻ kiêu ngạo, giọng điệu rất coi thường người khác: " Cô chính là Tống Khinh Ca?"
Tống Khinh Ca nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, thấy cô ta biết mình thì đoán đây là khách của Cố gia, khách khí nói: " Đúng vậy, xin hỏi cô là.."
Cốc Tâm Lôi giống như thiên nga trắng, nghểnh cổ kiêu ngạo không ai bì nổi: " Tôi là Cốc Tâm Lôi."
" Chào cô." Tống Khinh Ca bình tĩnh nói.
Cốc Tâm Lôi nhìn Tống Khinh Ca, bờ môi xẹt qua một tia trào phúng, khinh miệt nói: " Nhìn cô không có gì đặc biệt, sao Phong Thành lại coi trọng cô nhỉ?"
Mặc dù cô ta nói giọng khiêu khích nhưng Tống Khinh Ca nghe xong chỉ cười nhạt: " Đề nghị của cô, tôi sẽ nói với anh ấy."
" Đừng có đắc ý quá sớm." Cốc Tâm Lôi buồn bực nói.
" Khinh Ca!" Hứa Uyển đứng ở ban công bên cạnh: " Cậu mau đến đây, người phụ trách có một số điều muốn hướng dẫn."
Tống Khinh Ca không để ý đến Cốc Tâm Lôi, rảo bước đi. Cốc Tâm Lôi không cam lòng, hơi ngáng chân ra. Tống Khinh Ca không đề phòng, người lảo đảo, may mắn bấu được vào lan can, không ngã xuống.
Cốc Tâm Lôi khoanh tay trước ngực, nhìn Tống Khinh Ca lảo đảo thì vô cùng đắc ý.
Hứa Uyển xông đến, đỡ Khinh Ca dậy, lo lắng hỏi: " Cậu có sao không?"
Tống Khinh Ca quỳ gối xuống đất, cảm giác có chút đau: " Mình không sao." Một màn vừa rồi khiến cô rất sợ. Nếu như bị ngã thật.. Cả người cô đổ mồ hôi lạnh.
" Không sao là tốt rồi." Vừa rồi, Cốc Tâm Lôi ngáng chân Hứa Uyển cũng nhìn thấy. Cô quay đầu lại, không vui nhìn Cốc Tâm Lôi, cố ý nói: " Coi như là bị chó cắn đi."
" Cô nói ai?" Cốc Tâm Lôi nghe xong, nhào lên hỏi.
" Tôi nói chó!" Hứa Uyển nhìn Cốc Tâm Lôi, nhún vai nói: " Không nói cô, cô khẩn trương cái gì?"
" Cô nói rõ ràng cho tôi." Cốc Tâm Lôi từ nhỏ được nuông chiều, bên cạnh luôn có người người nịnh nọt, chưa bao giờ bị người khác mắng chửi, vì vậy bực bội chỉ vào Hứa Uyển: " Cô nói ai là chó?"
" Người nào đáp, thì chính là người đó." Hứa Uyển học bộ dạng của Cốc Tâm Lôi, nghênh ngang nói.
" Cô dám mắng tôi!" Cốc Tâm Lôi cực kỳ tức giận, giơ tay lên định cho Hứa Uyển một bạt tai.
Hứa Uyển không hề sợ, nghênh cổ nhìn cô ta.
Cốc Tâm Lôi bực bội tay hướng vào mặt Hứa Uyển, vung xuống.
Mắt thấy Cốc Tâm Lôi vung tay định đánh Hứa Uyển, Tống Khinh Ca cau mày vội vàng kéo Hứa Uyển lùi về phía sau.
Cánh tay đang vung lên của Cốc Tâm Lôi đột nhiên bị nắm lấy, sau đó bị hất xuống khiến cho cả người Cốc Tâm Lôi lảo đảo, lùi về sau mấy bước. Cô vô cùng tức giận, chỉ vào người vừa đến: " Anh là ai mà dám đẩy tôi."
" Biến!" Lê Hân lạnh lùng nói.
" Anh.." Cốc Tâm Lôi vốn còn định vênh váo nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Lê Hân, nghĩ đến mình yếu thế, rốt cuộc không dám làm loạn nữa: " Mấy người cứ đợi đấy!" Nói dứt lời, liền rời đi.
Lê Hân quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, nhìn Hứa Uyển lạnh giọng nói: " Em là đồ ngốc à, sao lại đứng cho người ta đánh?"
Hứa Uyển rũ mi, không lên tiếng.
Tình cảnh có chút lúng túng, Hứa Uyển kéo tay bạn đi qua bên người Lê Hân, bước vào bên trong.
Vào hành lang, Tống Khinh Ca thấp giọng hỏi: " Tiểu Uyển, hai người có chuyện gì vậy?" Cô không giấu giếm: " Hôm qua, mình nhìn thấy anh ấy ở nhà cậu."
" Hôm qua anh ấy đến tìm mình." Hứa Uyển thừa nhận: " Lúc cậu mang vali đến, anh ấy đang ở trong nhà mình. Mình không muốn cậu vào nhà, vì không muốn khó xử." Tối hôm qua, khi Tống Khinh Ca đến, cô đang bị Lê Hân đè ở trên mặt đất. Cô không muốn bạn thân nhìn thấy cảnh này, vì vậy mới nói Khinh Ca về: " Khinh Ca, mình và anh ấy đã không còn gì." Về sau, cô đuổi Lê Hân đi, cô biết rõ anh chỉ muốn thân thể, không hề yêu thương gì cô. Cho nên không muốn dây dưa thêm nữa. Cô sợ càng ngày cô càng bị lún sâu, không có cách nào thoát ra được.
Tống Khinh Ca nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: " Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi. Cậu cũng thấy đấy, anh ấy và chị Lộ.."
" Cậu yên tâm." Hứa Uyển nhanh chóng khôi phục lại tinh thần: " Mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa."
Tống Khinh Ca kéo tay cô, nói đùa: " Tiểu Uyển, mình giới thiệu bạn trai cho cậu nhé?"
Lúc này, vừa đúng Lê Hân đi sau hai người.
" Được." Hứa Uyển thuận miệng hùa theo.
Tống Khinh Ca khẽ cười: " Gần tối người đó sẽ đến."
" Có đẹp trai không?" Hứa Uyển cười.
" Rất Đẹp trai!"
" Có đẹp bằng vị kia nhà cậu không?" Hứa Uyển hỏi.
" Tống Khinh Ca suy nghĩ một chút: " Không kém là bao đâu!"
" OK." Hứa Uyển vui vẻ nói
Lê Hân đi phía sau, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
Cùng người phụ trách trao đổi vài vấn đề+ xong, Tống Khinh Ca vô tình phát hiện Đại Boss đang đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn hội trường hôn lễ ở phía xa xa. Cô mím môi cười, đang định rón rén đi đến hù anh, lại không ngờ vừa mới đi đến gần cửa sổ thì nhìn thấy Cốc Tâm Lôi. Cô ta đang đứng cạnh anh, hai người dựa vào lan can cùng nhìn về phía xa, tựa như đang nói chuyện gì. Nhìn bóng dáng họ, một cao một thấp rất giống với hình tượng nam nữ chính trong phim thần tượng.
Tống Khinh Ca cảm thấy trên người họ toát ra một loại khí chất cao quý, loại khí chất này là do trời sinh. Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình và Đại Boss có sự chênh lệch, tựa như Tống thị không thể đánh đồng với ZK. Bọn họ, chênh lệch không chỉ về gia thế mà còn là khí chất. Chênh lệch này giống như rất khó để vượt qua.
Tống Khinh Ca dựa lưng vào cửa sổ sát đất, tâm trạng hơi ảm đạm.
Cộc! Cộc! Cộc!
Có người gõ vào tấm kính cửa. Cô quay đầu lại, thì thấy Đại Boss đang nhìn mình, đáy mắt anh sâu thẳm, bờ môi đang khẽ cười. Tấm kính quá dày, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, nên cô không nghe được anh nói gì. Ánh mắt lướt qua anh, thấy được phía sau lưng anh là Cốc Tâm Lôi. Sau đó, cô thấy Đại Boss nhìn mình, ngoắc ngoắc tay. Ý bảo cô đi ra ngoài.
Tống Khinh Ca đi ra ngoài, thấy Đại Boss và Cốc Tâm Lôi đang đứng ở lan can nhìn mình. Cô cảm giác mình đang bị đánh giá. Thấy cô đi chậm quá, Đại Boss không nhịn được bước đến nắm vai cô, không e dè nói: " Bạn nhỏ Cố lại quấy em?"
Lời của anh khiến cho Tống Khinh Ca rất kinh ngạc. Bình thường, ở trước mặt người khác, bọn họ rất ăn ý không nhắc đến chuyện mang thai. Thấy Cốc Tâm Lôi đang nhìn mình với ánh mắt soi mói, cô lắc đầu: " Không có."
" Không có là tốt rồi." Đại Boss nhìn cô, tay ôm lấy hông cô: " Tâm Lôi, đây là vợ anh, Tống Khinh Ca."
Cốc Tâm Lôi khẽ nhếch cằm, ngạo nghễ nhìn Tống Khinh Ca. Giống như chuyện vừa rồi ở ban công chưa từng phát sinh, cô ta thản nhiên nói: " Chào cô, tôi là Cốc Tâm Lôi." Sau đó mỉm cười, cong môi nói: " Là bạn từ nhỏ của Phong Thành."