Editor: Giả Bảo Ngọc
" Anh muốn uống nước không?" Cô nhìn anh, dịu dàng hỏi.
Lời còn chưa dứt đã thấy Đại Boss kéo tay cô lại, để cả người cô dựa vào ngực, cằm tì vào vai anh. Cô cảm thấy hơi đau, muốn chỉnh lại tư thế thì tay anh đè ở sau lưng cô, giữ chặt cô ở trong ngực.
Tư thế không được thoải mái, nên Tống Khinh Ca hơi cựa quậy.
" Đừng động." Giọng anh khàn khàn, ôm cô chặt hơn. Có một loại hận không thể hòa tan cô vào thân thể mình, không bao giờ muốn buông ra.
Tống Khinh Ca ngoan ngoãn nằm im trong ngực anh, đầu ngả trên vai anh. Lồng ngực của anh vô cùng ấm áp, bất giác, cô ngửi thấy trên người anh toàn mùi rượu và thuốc lá, nhưng lại không cảm thấy chán ghét. Cô đưa tay, nắm lấy vai anh, tựa sát vào anh an tĩnh hưởng thụ cảm giác ấm áp. Cảm thấy những điều không vui trong hôn lễ đã tiêu tan hết.
Đại Boss thở dài, dù trong lòng rối loạn cỡ nào thì giờ phút này tất cả đều bằng không. Anh nhíu mày, nhìn cô, mím môi hỏi: " Em có mệt không?"
" Một chút thôi." Cô thấp giọng nói. Tối hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm. Với lại, cô đang mang thai không thể so với trước kia được, rất dễ bị mệt mỏi.
Đại Boss vuốt ve trán cô, anh uống nhiều rượu chỉ mong có thể say, để quên đi hết mọi chuyện, để có thể ôm lấy cô, không bị hai chữ hận thù đeo bám.
Không biết qua bao lâu, không nghe thấy anh nói. Tống Khinh Ca ngước mắt, thấy anh đang nhắm mắt, tựa như đang ngủ. Cô vẫn đang nằm đè lên người anh. Cô sợ đè lên tim anh như vậy sẽ khiến anh khó chịu, với lại cũng muốn đứng dậy. Vì vậy, cô nhẹ nhàng rời khỏi tay anh. Nhưng khi cô vừa mới động, mặc dù mắt anh không mở ra nhưng tay lại ôm cô chặt hơn.
Cô hơi ngọ nguậy thì thấy anh thấp giọng nói: " Để anh ôm em thêm một chút nữa." Trong lời nói, mang theo sự cầu xin.
Cô yên lặng, không động đậy, nhướn mày nhìn anh. Anh đang ngủ nhưng mi vẫn nhíu nhíu, môi mỏng lại mím chặt nhìn sắc mặt rất lạnh tựa như có tâm sự.
Nghĩ đến trong hôn lễ, anh trần trừ mãi mới nói câu " tôi nguyện ý ", Tống Khinh Ca trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Nhưng hiện tại anh đang ôm cô, nghe từng nhịp đập trái tim anh, cô rất tin tưởng vào tình yêu anh dành cho mình, tự an ủi mình rằng, lúc đó anh quá hồi hộp.
--
Tống Khinh Ca bị Hứa Uyển đánh thức, khi tỉnh lại, vẫn cảm thấy hơi mệt. Thấy trên giường chỉ có mình cô: " Phong Thành đâu?"
" Anh ấy dưới phòng tiệc." Hứa Uyển ngồi ở mép giường nói.
Tống Khinh Ca lúc này mới nhớ ra, buổi tối còn có dạ tiệc: " Mấy giờ rồi?"
" 8 giờ 35." Hứa Uyển nói.
Tống Khinh Ca hoảng hốt, ngồi bật dậy. Cô đã ngủ 6 tiếng rồi sao: " Sao cậu không gọi mình dậy?" Trên thiếp mời, có ghi thời gian tổ chức dạ tiệc là 6 giờ 30. Trời ạ, đã quá 2 giờ rồi.
" Không cần vội, không cần vội." Hứa Uyển ngăn cô lại: " Vị kia nhà cậu đặc biệt dặn dò mình, nói rằng cậu mệt mỏi, để cậu ngủ nhiều một chút." Cô không khỏi hâm mộ nói: " Không nhìn ra, Cố tiên sinh thật đúng là tỉ mỉ chu đáo."
Tống Khinh Ca má ửng hồng, cô ngủ quá sâu ngay cả lúc anh đi cũng không biết.
"Cố tiên sinh còn nói, khi cậu dậy cứ từ từ, không phải vội." Hứa Uyển nói: " Cậu trước hết đi tháo đồ trang sức ra, sau đó sẽ trang điểm lại." Cô nhìn thời gian: " Nếu như nhanh, 10 giờ chúng ta có thể đi xuống."
Ăn đơn giản một chút sau đó lại trang điểm. Cô mặc một bộ dạ phục màu đỏ, vai áo hơi rộng, để lộ ra xương quai xanh. Mặc dù mang thai hơn 3 tháng nhưng thân hình của cô vẫn tương đối hoàn mỹ.
Hai người xuống đến phòng tiệc thì đã 10 giờ. Phòng tiệc vẫn rất náo nhiệt, mọi người ăn uống, nói cười, cũng không nhiều người chú ý đến cô xuống muộn. Tống Khinh Ca đứng ở cửa, ánh mắt quét qua những vị khách, nhìn thấy Đại Boss. Anh đang cùng Cốc Tâm Lôi nói gì đó, bọn họ một đôi đen trắng, đặc biệt khiến người khác chú ý. Không biết Đại Boss nói gì mà Cốc Tâm Lôi thẹn thùng cười yếu ớt, sau đó 2 người nhìn nhau nâng ly. Hai người vừa uống xong, thì có khách đến mời rượu, Cốc Tâm Lôi không hề đi ngược lại còn cùng Đại Boss chúc rượu vị khách đó, bộ dạng kia nghiễm nhiên trở thành một đôi.
Nhìn một màn này, Tống Khinh Ca mơ hồ có cảm giác ghen tuông.
Hứa Uyển vừa nhìn thôi đã hận đến nghiến răng: " Xem mình trừng trị cô ta thế nào."
" Tiểu Uyển!" Tống Khinh Ca muốn ngăn cô lại, nhưng Hứa Uyển chạy quá nhanh. Sợ bạn lại gây chuyện, Tống Khinh Ca đành bước đến.
Hứa Uyển sải bước về phía Đại Boss và Cốc Tâm Lôi, đi qua người phục vụ thì lấy một ly rượu vang. Đến trước mặt họ, ưu nhã nâng ly rượu: " Cốc tiểu thư, tôi mời cô một ly."
Cốc Tâm Lôi đang cùng Đại Boss nói gì đó, cười tươi như hoa thì thấy Hứa Uyển. Cô hơi nâng cằm, đang muốn buông mấy lời khinh miệt, không ngờ Hứa Uyển hất ly rượu vào ngực mình. Trong nháy mắt, bộ lễ phục màu trắng thấm rượu vang, bị ướt một mảng lớn.
Hứa Uyển nhướn mày, giọng thách thức: " Xin lỗi, tôi không cố ý." Rõ ràng là nói xin lỗi nhưng thái độ vô cùng đắc ý.
" Cô.." Vốn không ưa gì Hứa Uyển, lúc này lại bị Hứa Uyển hất rượu làm bẩn hết lễ phục, Cốc Tâm Lôi cực kỳ tức giận.
Tống Khinh Ca lúc này mới bước đến. Cô nhìn Cốc Tâm Lôi bị ướt mộtmảng lớn ở ngực, biết là kiệt tác của Hứa Uyển thì nhíu nhíu mày.
" Cốc tiểu thư, tôi nói không cố ý. Tôi xin lỗi rồi đó." Hứa Uyển dương dương tự đắc, trợn mặt nhìn Cốc Tâm Lôi, làm bộ dửng dưng nói.
" Cô có biết lễ phục này giá bao nhiêu tiền không?" Cốc Tâm Lôi từ nhỏ đã được nuôi chiều, chưa bao giờ bị người khác làm nhục. Lúc này giận không chịu nổi, quên luôn phải giữ hình tượng trước mặt Đại Boss, nhao lên hỏi.
" Cốc tiểu thư." Tống Khinh Ca sợ phiền phức, muốn dàn xếp ổn thỏa: " Bao nhiêu tiền, tôi đền cho cô."
Đối với Cốc Tâm Lôi căn bản không phải là tiền, mà là thể diện, vì vậy liền hất hàm, kinh thường nói: " Cô đền nổi sao?"
" Ừ, tôi không đền nổi." Hứa Uyển nhướn mày, nhìn cô ta: " Ừm.. lễ phục xấu òm này dù có đắt tiền, thì cũng không bằng hai bộ váy cướicủa Khinh Ca được." Hứa Uyển không ngán gì trường hợp nào: " Bộ thì bị cô hất cà phê vào, bộ thì bị cô cắt thành mấy lỗ thủng.."
Đại Boss đối với một màn này coi như không thấy, ba việc cãi lộn của phụ nữ, anh không để ý đến. Đang cùng mấy vị khách uống rượu, nhưng khi nghe đến "váy cưới" thì ánh mắt liền quay sang.
Bị Hứa Uyển vạch trần, sắc mặt Cốc Tâm Lôi vô cùng khó coi, giọng trùng xuống nhưng vẫn còn ngoan cố: " Cô đừng có nói nhảm, đừng ngậm máu phun người!"
Hứa Uyển mím mím môi: " Cô có thừa nhận hay không cũng không sao." Giọng Hứa Uyển kéo dài, thuận tay đặt ly rượu lên bàn: " Chúng ta đi xem camera giám sát, xem tôi nói nhảm hay cô làm càn."
Cốc Tâm Lôi bị mấy lời này hù dọa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
" Cô làm hỏng váy cưới ?" Đại Boss trầm giọng hỏi.
" Em.." Ánh mắt của anh quá đáng sợ, khiến cho Cốc Tâm Lôi co rúm lại. Nghĩ đến camera quay lại cảnh đó, vô cùng quẫn bách.
" Biến ngay!" Đại Boss mặc dù nói không lớn, nhưng trong lời nói vô cùng nghiêm nghị.
Bị người đàn ông mình yêu trách mắng, Cốc Tâm Lôi run bần bật: " Phong Thành, em.."
"Biến ngay!" Sắc mặt Đại Boss vô cùng khó coi, nhìn cô ta sững sờ tại chỗ: " Cô tự biến hay là để tôi bảo người lôi cô đi?" Anh đã tương đối nhẫn nhịn, nếu không phải vì có rất nhiều người khách đang đứng ở đây, anh đã bảo người lôi cô ta ra rồi.
Cốc Tâm Lôi nước mắt lưng tròng, xấu hổ quay mặt chạy đi. Nhưng vì chạy nhanh, váy lại dài mới đi được 2 bước, liền té nhào trên nền đất. Cô lảo đảo bò dậy, sau đó chạy khỏi phòng tiệc.
" Hứa Khiêm." Đại Boss vô cảm nói: " Đi theo cô ta, không cho cô ta thuê phòng khách sạn."
Cuối cùng cũng trả được thù, Hứa Uyển hãnh diện, tay ôm eo Tống Khinh Ca, không báo trước liền đẩy Tống Khinh Ca vào ngực Đại Boss. Sau đó, khí thế rời đi.
Tống Khinh Ca lảo đảo, ngã vào ngực Đại Boss. Cũng may anh phản ứng nhanh, đỡ lấy hông cô.
Tư thế quá thân mật, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.. Cùng đó, ngửi thấy mùi nước hoa không phải của anh.
Đại Boss cúi đầu nhìn cô, nhưng rất nhanh liền nhìn đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế không nhìn cô nữa. Anh bưng ly rượu, nốc cạn. Mỗi lần uống một ly, anh lại cảm giác lưng mình ướt ướt. Anh hi vọng nỗi đau thể xác có thể phá tan nỗi đau trong lòng. Để không nghĩ ngợi, để không buồn phiền.
Nhìn anh xa cách, Tống Khinh Ca hơi chạnh lòng, hỏi: " Anh đi sao không gọi em?" Dù sao đây cũng là buổi tiệc của hai người, sao lại để cô xuống trễ..
Đại Boss lấy thêm rượu, uống một hớp. Giọng khàn khàn mắng cô: " Chuyện váy cưới, nếu như Hứa Uyển không nói, có phải em định giấu anh không?" Anh nhíu mi, sắc mặt rất khó nhìn. Lúc cử hành hôn lễ, cô mặc váy đuôi cá, rất xinh đẹp nhưng lại khiến cho anh có chút ngạc nhiên. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tống Khinh Ca hơi lúng túng, chuyện này đúng là cô không muốn nói cho anh biết: " Không phải chỉ là một bộ váy cưới thôi sao?"
" Nếu như không có váy cưới ." Đáy mặt Đại Boss trầm xuống: " Em định tùy tiện mặc một bộ quần áo để cử hành hôn lễ với anh sao?" Thật ra, anh tức giận không phải vì váy cưới, mà vì.. cô bị người khác khi dễ, lại ẩn nhẫn không nói thậm chí không biết trả thù.
Anh đột nhiên tức giận khiến cho Tống Khinh Ca không biết phải làm sao. Nhất thời cứng họng: " Em.."
" Bản thân anh hi vọng em có thể mạnh mẽ như Hứa Uyển, có thù tất báo, ít nhất như vậy sẽ không bị người khi dễ." Giọng Đại Boss không được tốt, thậm chí có chút kích động: " Nếu như em có thể đanh đá một chút, người khác cũng không dám khi dễ em." Nhìn bộ dạng hiền dịu của cô, trong lòng anh mơ hồ tức giận: " Nếu như em cứ mềm yếu như thế, sau này không có anh ở bên cạnh thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho người khác khi dễ sao?"
Anh giận khiến cho Tống Khinh Ca khiếp sợ, không kịp nghĩ đến ý tứ trong lời nói của anh, giải thích: " Em không mềm yếu, em chỉ.. chỉ sợ gây phiền anh. Huống chi, Cốc tiểu thư là khách của Cố gia." Giọng cô nhỏ dần: " Em không muốn anh bị khó xử."
Đại Boss cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu: " Anh không sợ khó xử." Chẳng qua, không thể chịu nổi cô bị khi dễ. Đã thế, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Dứt lời, anh không nhịn được rút ra một điếu thuốc.
" Phong Thành, chúc mừng, chúc mừng!" Lúc này, có một vị khách đến mời rượu.
Đại Boss phun ra một vòng khói, ngón tay trỏ bên phải kẹp điếu thuốc, tay trái bưng ly rượu hướng về vị khách.
( Đoạn này trừ điểm Đại Boss, hút thuốc trước mặt phụ nữ đang mang thai.)
" Cô dâu cũng cạn ly nhé?" Vị khách hướng về Tống Khinh Ca.
Cô bưng một ly trái cây, hướng về người khách đó.
Vị khách nhìn hai người: " Chúc hai cháu tân hôn vui vẻ, bách niên giai lão."
" Cảm ơn cô." Tống Khinh Ca nói. Đại Boss vẫn như cũ, sắc mặt lạnh lùng mi nhíu nhíu không lên tiếng. Ngửa đầu uống cạn ly rượu.
" Phong Thành, sao hôm nay không thấy mẹ cháu?" Vị khách hỏi: " Hôm qua vẫn còn thấy chị ấy ở đây mà."
Đúng vậy, cả ngày không thấy Sang Lan Cầm. Ánh mắt Tống Khinh Ca mang theo thắc mắc nhìn Đại Boss.
Anh đặt ly rượu xuống bàn, hít một hơi thuốc lá: " Mẹ cháu cảm thấy trong người không được thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi rồi."
" Ha haa." Vị khách cười: " Cưới được nàng dâu xinh đẹp thế này. Không thoái mái thì cũng phải ra đây tiếp khách chứ!"
Đại Boss không nói gì.
" Phong Thành." Tống Khinh Ca đang muốn hỏi Sang Lan Cầm bị mệt thế nào thì lại có khách đến. Sau đó, là những lời chúc mừng, lại uống rượu. 2 tiếng tiếp đó đều là như vậy, mời rượu, uống rượu. Đại Boss không hề cự tuyệt bất cứ ai, đều một hơi cạn sạch khiến cho cô mơ hồ lo lắng.
Rạng sáng, dạ tiệc kết thúc, Đại Boss say đến bất tỉnh nhân sự.
Vốn kế hoạch là về nhà động phòng nhưng bộ dạng anh thế này đành phải ở lại khách sạn.
Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy đến trêu chọc cô dâu chú rể.
" Khinh Ca, chăm sóc cậu ấy tốt vào. Anh và Tử Thụy ở cách vách, có chuyện gì thì gọi bọn anh." Ô Tĩnh nói, anh yên lặng nhìn Tống Khinh Ca, trong lòng có chút áy náy.
Tối qua, Đại Boss không nghe điện thoại, anh và Tử Thụy phải lái xe đến nhà Đại Boss.
Khi bọn họ đến nhà, thì thấy Đại Boss đang quỳ gối trước mặt Sang Lan Cầm. Sang Lan Cầm đang cầm dây lưng, vừa khóc vừa quật Đại Boss, nhưng anh không hề kêu một tiếng.
Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy trợn tròn mắt, lập tức tiến đến ngăn cẳn nhưng Đại Boss cắn răng chịu đựng, nói bọn họ hãy về đi.
3 giờ sáng, bọn họ nhận được điện thoại của Đại Boss: " Hôn lễ vẫn cử hành đúng giờ." Đồng thời, cũng nói với bọn họ chuyện không đến nỗi nào, tuyệt đối phải bí mật, đặc biệt là với Tống Khinh Ca.