Editor: Miliion Roses
Khi Đổng Tùng San nhìn thấy Khinh Ca thì ngừng quát tháo, tay vịn vào eo chậm rãi bước đến: " Ơ, tưởng là ai hoá ra là Cố phu nhân." Cô nhìn Khinh Ca: " Cô cũng mang thai sao?" Khi phát hiện Khinh Ca đi một mình thì lên tiếng cười cợt: " Cố tổng đâu mà không đưa cô đi kiểm tra định kỳ vậy?"
Tống Khinh Ca nhíu mày, vô cùng kinh ngạc khi thấy Đổng Tùng San bụng bự. Cô nhớ, hai tháng trước ở công ty tổ chức hôn lễ, nhìn cô ta vẫn còn eo dây.
“ Aizza." Đổng Tùng San nhìn bụng Khinh Ca: " Cố phu nhân, cô có thai được mấy tháng rồi?" Thấy Khinh Ca không trả lời, cô kiêu ngạo vuốt ve bụng mình: " Còn tôi, đã có thai được 5 tháng rồi, là sinh đôi..” Cô dương mi tự đắc, cố ý khoe ra chiếc nhẫn kim cương to đùng ở tay: " Thế Sâm biết tin, vô cùng vui mừng..”
Tống Khinh Ca trước giờ đối với Đổng Tùng San vô cùng chán ghét, nếu tránh được thì lập tức tránh. Với lại, cô đang mang thai không muốn xảy ra tranh cãi với cô ta, vì vậy nghiêng người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca, Đổng Tùng San lớn giọng: " Có thời gian, đến biệt thự của chúng tôi, chúng ta cùng chi sẻ với nhau về kinh nghiệm mang thai nhé." Sau đó nói với theo: " Đến lúc đó, tôi sẽ bảo Thế Sâm đến đón cô."
Ách! Tống Khinh Ca nghe xong, đầu đầy vạch đen. Đột nhiên, mới nhớ đến gần đây không nghe thấy tin tức gì của Đổng Tùng San, cũng không thấy cô ta dẫn chương trình trên Ti vi, hoá ra là mang thai. Nhưng cô lại cảm thấy kỳ lạ, đã mang thai vậy mà không hề nghe thấy tin La Thế Sâm kết hôn.
Đổng Tùng San nhìn Tống Khinh Ca rời đi, trong lòng bốc lên đố kỵ, sắc mặt tối sầm xuống, mắng người giúp việc bên cạnh: " Làm gì mà lờ đờ thế hả, còn không mau đỡ tôi đi." Bởi vì mang thai đôi, nên bụng rất to, lại thêm ít vận động nên cả người béo ú lên rất nhiều.
Tâm trạng Đổng Tùng San vô cùng tồi tệ, cảm giác bứt rứt không yên. Lúc đầu, khi Cô đem giấy xét nghiệm mang thai đến cho La Thế Sâm thì hắn mừng rỡ như điên, lập tức đi mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương to đùng, sau đó chưa để cô kịp hoàn hồn, liền lôi cô đến biệt thự của hắn ở, còn cố ý sắp xếp giúp việc đến chăm sóc cho cô. Nhưng tuyệt nhiên không hé răng nói gì đến chuyện kết hôn. Mỗi lần cô làm nũng hỏi hắn, thì hắn luôn lấy cớ lúc thì không có thời gian, lúc thì đợi thêm một thời gian nữa.
Cô sợ La Thế Sâm không có ý định kết hôn với mình, cho nên khi đi siêu âm, biết được mình mang thai đôi thì lập tức mang kết quả đến cho Hứa Hoa Mai. Hứa Hoa Mai vốn đối với cô vô cùng chán ghét, nhưng khi biết tin cô mang thai đôi, còn là 2 đứa con trai thì vô cùng mừng rỡ, lập tức thuê thêm giúp việc đến chăm sóc cô, ngày nào cũng sắc thuốc bổ cho cô uống, cho cô tiền tiêu vặt nhiều đến phát hoảng. Nhưng cũng giống hệt La Thế Sâm, không hề đề cập gì đến chuyện kết hôn.
Điều này khiến cho Đổng Tùng San vô cùng bất an. Vì vậy, cô đã từng to tiếng với La Thế Sâm, đòi đi đăng ký kết hôn. Nhưng La Thế Sâm sống chết lấy đủ mọi cớ để từ chối. Nói rằng, đợi khi nào sinh con rồi hãy nói. Trong cơn tức giận, cô liền bỏ về nhà mình, không ở biệt thự của hắn nữa. Nhưng lại không ngờ rằng, hắn chẳng những không đến tìm cô mà ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi.
Về sau, cô hoảng loạn tìm vài ký giả thân quen hỏi thăm thì biết hắn tằng tịu với một ả người mẫu, còn thuê phòng ở khách sạn. Cô điên tiết vác bụng bự đến khách sạn để bắt gian. Không ngờ lại bị La Thế Sâm cho mấy bạt tai trước mặt ả người mẫu kia. Cô gào khóc doạ rằng sẽ huỷ bỏ cái thai trong bụng nhưng sắc mặt La Thế Sâm vô cùng thản nhiên, ôm người mẫu rời khỏi.
Mắt thấy doạ nạt không xi nhê gì, Đổng Tùng San lại quay ra sợ La Thế Sâm sẽ vứt bỏ mình, không thể làm gì khác là mặt dày ở lại biệt thự của hắn. Hiện tại, cô chỉ mong đến ngay sinh, lúc đó sẽ ôm con đi bức hôn.
Hiện tại, cô đặt hết hi vọng vào hai đứa trẻ ở trong bụng, để thực hiện ước mơ gả vào hào môn của mình.
Còn La Thế Sâm, vẫn chứng nào tật ấy, ăn chơi đàng điếm, cuộc sống riêng vô cùng phóng túng. Thậm chí, còn ngang nhiên mang phụ nữ về biệt thự, trước mặt Đổng Tùng San anh anh em em. Đổng Tùng San điên tiết, hết la hét rồi đến gào khóc nhưng hắn vô sỉ phun ra mấy câu: " “Làm” thì không “làm” được, còn om sòm cái gì?" Cô nghe xong, bù lu bù loa lên, thậm chí còn tìm Hứa Hoa Mai. Nhưng Hứa Hoa Mai lại khuyên cô nên nhẫn nhịn, đợi đến khi sinh con, La Thế Sâm sẽ hồi tâm chuyển ý. Vì vậy, cô cố gắng ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng, đối với hắn, đành mắt nhắm mắt mở.
--
Sau khi xuất viện, Đại Boss tựa như trở thành một người khác, không hề đề cập đến Tống Khinh Ca và đứa bé, ngoại trừ xử lý từ xa công việc của tập đoàn ZK, còn lại anh rất ít khi đi ra ngoài. Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi còn giúp Sang Lan Cầm xử lý công việc của quỹ tín dụng. Nhưng Có điều, cả người anh lạnh như băng, khuôn mặt hiếm khi tươi cười, thậm chí cả ngày không nói một câu.
Sang Lan Cầm lén cài đặt trong điện thoại của con trai ứng dụng theo dõi các cuộc gọi, tin nhắn. Phát hiện rất lâu rồi anh chưa gọi điện cho Tống Khinh Ca. Trong điện thoại cũng không còn bức ảnh nào của cô, hay tin nhắn nào của cô. Nhưng Sang Lan Cầm vẫn chưa yên lòng. Để dò xét thái độ của con trai, một lần trong bữa tối, bà ngồi đối diện anh, gọi điện cho thím Thanh: " Phu nhân gần đây thế nào?"
..
Sang Lan Cầm vừa nói vừa nhìn Đại Boss, phát hiện sắc mặt anh lạnh nhạt, dửng dưng cúi đầu ăn cơm, lại hỏi thím Thanh: " Kết quả kiểm tra thai sản thế nào?"
..
Sau khi nói chuyện điện thoại với thím Thanh, Sang Lan Cầm ngồi đối diện với Đại Boss nói: " Thím Thanh nói, cô ta đã đi làm kiểm tra thai sản, đứa bé rất khỏe mạnh."
" Vậy thì sao?" Sắc mặt Đại Boss khẽ biến nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
" Con có muốn xem ảnh siêu âm của thai nhi không?" Sang Lan Cầm lại hỏi: " Mẹ bảo thím ấy gửi qua đây."
Đại Boss ăn xong, lấy khăn giấy ưu nhã lau khóe miệng: " Không cần." Dứt lời, anh đứng lên chuẩn bị về phòng.
" Con không muốn biết hiện tại cô ta thế nào sao?" Sang Lan Cầm hỏi.
Đại Boss quay đầu lại, sắc mặt lạnh như băng: " Con không quan tâm." Anh cười tự giễu: " Mẹ, mẹ không cần dò xét con. Mẹ yên tâm, con đối với cô ta hoàn toàn không có cảm giác gì nữa rồi." Anh cười nhạo: " Dù sao cũng sắp ly hôn, mẹ còn muốn gì nữa?"
Sang Lan Cầm bị sặc ngôn, á khẩu không trả lời được. Về sau, bà lại tiếp tục theo dõi Đại Boss, thấy anh vẫn không hề liên lạc gì với Tống Khinh Ca thì cũng dần dần yên tâm. Cho nên, khi Đại Boss nói muốn đến châu phi để kiểm tra hạng mục thì bà đồng ý, đưa trả hộ chiếu cho anh, nhưng vẫn không quên dặn dò: " Phong Thành, mẹ tin con, hi vọng con không làm mẹ thất vọng."
" Dĩ nhiên rồi." Sắc mặt Đại Boss lạnh nhạt.
--
Đại Boss đến châu phi, hạng mục bên này đã gần kết thúc, công việc tiếp theo sẽ giao cho phía Kaza đảm nhiệm. Điều này có nghĩa là Cao Tử Thụy sắp được trở về nước.
" Cậu đến thật là đúng lúc: " Cao Tử Thụy nói: " Chuyện Tống thị bị lừa, hiện tại đã tìm ra đầu mối mới. Lucas tìm được một người, người này biết rõ mọi chuyện." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: " Cậu ta nói, nếu như trả 100 vạn đô la thì kẻ đó sẽ khai hết mọi chuyện với chúng ta."
" Chuyện này không cần điều tra nữa." Đại Boss nói.
Cao Tử Thụy kinh ngạc: " Tại sao?" Trước đó không phải nói phải tra bằng được sao?
Đại Boss bưng ly trà, uống một hớp thở dài nhìn Cao Tử Thụy: " Tôi đã biết là ai làm rồi."
" Là ai?" Cao Tử Thụy tò mò hỏi.
Đại Boss dương dương mi, không có ý định nói.
" Vậy.. khoản tiền mà Tống thị bị lừa có lấy lại được không?" Đây mới là mấu chốt của vấn đề.
Đại Boss rút ra một điếu thuốc, nặng nề hít một hơi, môi mỏng khẽ phun ra một vòng khói. Khói bay xung quanh người khiến chính anh cũng phải nhíu mày: " Chuyện này đã qua lâu rồi, đừng nhắc đến nữa."
Nhìn thái độ Đại Boss như vậy, hiển nhiên là không muốn nói. Cao Tử Thụy nghĩ chuyện của Tống thị cũng không liên quan gì đến mình, vì vậy không hỏi nữa: " Đại Boss, cậu làm sao vậy? Có thời gian không về nước, sang đây để phơi nắng sao?" Anh thấy sắc mặt Đại Boss lạnh như băng, bộ dạng không vui nên thử nói giỡn.
Tử Thụy biết vừa cưới xong, ngày thứ 2 thì Đại Boss liền bay sang châu Úc, không biết chuyện này có liên quan gì đến Sang Lan Cầm không, càng không biết giữa Đại Boss và Khinh Ca xảy ra chuyện gì, cũng không dám trực tiếp hỏi chỉ đành vòng vo hỏi khéo.
Sắc mặt Đại Boss bình tĩnh, cúi đầu nhìn bản vẽ của hạng mục, mí mắt cũng không động.
Thấy anh trầm mặc, Cao Tử Thụy lấy điện thoại ra: " Hôm qua Ô Tĩnh gửi cho tôi mấy bức ảnh." Dứt lời, mở điện thoại di động: " Cậu ấy đang đầu tư vào một nhà hàng phong cách Thái Lan, vừa mới khai trương, rất đắt khách." Anh cố ý đưa điện thoại di động ra trước mặt Đại Boss: " Đây, cậu xem trang trí phong cách này không tệ. So với Tứ Hợp Viện của cậu có phần mới mẻ hơn." Anh vừa nói, tay vừa trượt xem những bức ảnh.
Đại Boss không nhìn chỉ cười trừ. Anh Vừa hút thuốc lá vừa nhìn bản vẽ của hạng mục.
" Cậu nhìn một chút đi, những món ăn này có hấp dẫn không?" Cao Tử Thụy vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đưa điện thoại lên trước mắt anh.
Đại Boss cau mày, đang muốn đẩy tay cậu ta ra thì vô tình nhìn thấy trong hình một người. Đáy lòng co thắt lại, anh khẽ mím môi, đưa tay nhận lấy điện thoại di động. Trong hình, Tống Khinh Ca đang ngồi ở một góc bàn ăn, trước mặt là rất nhiều món ăn.
Cao Tử Thụy cố ý nói: " Tên Ô Tĩnh này thật là biết cách làm ăn, ngày nào cũng mời khách quen đến. Haizz, cậu không có ở nhà, nên thường xuyên bắt Khinh Ca đến."
Trong mắt Đại Boss dâng lên một tia chua xót, đã hai tháng rồi anh chưa nhìn thấy cô. Cô rất gầy, sắc mặt thì xanh xao, hoàn toàn không giống như phụ nữ đang mang thai, cơ thể đẫy đà. Đáy lòng anh co rút đau đớn, thấp giọng hỏi: " Còn hình nào của cô ấy nữa không?"
Cao Tử Thụy lật sang mấy tấm khác.
Trong hình, là Tống Khinh Ca và Hứa Uyển đang đứng ở bên ngoài nhà hàng, cô mặc một chiếc váy bầu màu lam nhạt, trên môi là nụ cười yếu ớt. Tay chân cô vẫn rất mảnh khảnh chỉ có bụng là nhô ra. Nếu không nhìn vào bụng thì rất khó nhận biết được cô đang mang thai.
" Ô Tĩnh nói, mỗi lần đi kiểm tra thai sản, cô ấy đều tự lái xe đi." Cao Tử Thụy nói: " Ô Tĩnh đã hỏi bác sĩ hay khám cho ấy, bác sĩ nói rằng, cô quá gầy.."
Sắc mặt Đại Boss khẽ biến thành lạnh, tròng mắt ướt át, nhìn người trong hình đáy lòng đau đến khó hô hấp.
" Ô Tĩnh hỏi thím Thanh, nghe nói gần đây cô ấy ngủ không được tốt.."
" Đừng nói nữa." Đại Boss thấp giọng nói.
Cao Tử Thụy thở dài: " Phong Thành, giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu nhớ cô ấy, sao không trở về gặp cô ấy?"
Đại Boss đưa điện thoại cho Cao Tử Thụy, thần sắc khẽ khôi phục lại.
" Một người phụ nữ, vừa mới kết hôn lại không có chồng ở bên cạnh, thậm chí ngay cả đi khám thai cũng phải tự đi.." Cao Tử Thụy nhíu mày, anh vì Tống Khinh Ca cảm thấy bất bình: " Nói thật, tôi cũng cảm thấy đau lòng."
Đại Boss cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út: " Tử Thụy, đừng nhắc đến cô ấy nữa." Sao anh lại muốn rời xa cô, sao anh lại không muốn về chăm sóc cô, nhưng..
" Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, mà cậu lại đối xử với cô ấy như vậy?" Cao Tử Thụy cau mày hỏi.
" Cô ấy không sai." Đại Boss thấp giọng nói: " Là tôi sai.."
Cao Tử Thụy kinh ngạc.
" Tôi không nên nhiều lần trêu đùa cô ấy, không nên để cô ấy mang thai, không nên cùng cô ấy kết hôn.. sai lầm ngay từ lúc bắt đầu." Ân oán tình thù đời trước khiến cho bọn họ yêu nhau nhưng không thể ở gần nhau. Nhưng anh không thể làm gì khác là tàn nhẫn với cô, càng nghĩ trong lòng anh càng nhói buốt.
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cao Tử Thụy càng nghe càng hồ đồ.
" Là tôi có lỗi với cô ấy!" Đại Boss nói: " Tử Thụy, cậu đừng hỏi nữa." Anh cười khổ: " Là Tôi phụ bạc cô ấy."
--
Hoàn thành hạng mục ở Châu Phi, Cao Tử Thụy không trở về nước mà trực tiếp đến Chicago. Nhờ Đại Boss, Cao Tử Thụy tìm được đến nhà của Kiều Hải Thần. Anh hồi hộp nhấn chuông cửa, nhưng đợi rất lâu vẫn không có ai ra mở. Tiếng chuông cửa quấy rầy hàng xóm. Khi thấy người hàng xóm bước ra, anh hỏi: " Xin hỏi đây có phải là nhà của Honey không?"
Người hàng xóm nhìn anh: " Cậu là ai?"
" Tôi là bạn của cô ấy." Cao Tử Thụy nói.
" Honey chuyển đi rồi." Người hàng xóm nói.
Cao Tử Thụy hơi kinh ngạc: " Cô ấy đi đâu vậy? Bao giờ thì trở lại?"
" Chắc là không trở lại." Người hàng xóm chỉ chỉ: " Tôi nghe nói, căn nhà này cô ấy đã bán."
Cao Tử Thụy giật mình: " Cậu có điện thoại của cô ấy không?"
Người hàng xóm lắc đầu.
Cao Tử Thụy vô cùng thất vọng. Anh ở lại Chicago vài ngày, tìm đến bệnh viện mà Kiều Hải Thần từng làm việc.
" Cậu muốn nói đến Honey Kiều sao, tháng trước cô ấy đã xin nghỉ việc."
" Cô ấy đi đâu vậy?" Anh hỏi.
" Hình như cô ấy đưa Devin đi du lịch, nghe nói bọn họ phải về nước để định cư."
Nghe đến cái tên Devin, Mọi cố gắng trong Cao Tử Thụy lập tức bị dập tắt. Anh cười khổ. Anh giống như là một thằng ngốc vậy, đi tìm cô vậy mà cô lại cùng một người đàn ông khác đi du lịch. Định cư hả? Muốn kết hôn sao? Quả thật trong mắt cô, anh còn không đáng làm lốp xe dự phòng.
Anh vừa đi vừa mắng mình ngu ngốc, sau đó lập tức đặt vé máy bay về nước.
--
Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt bạn nhỏ Cố đã được 7 tháng, bụng cô đã to lên rất nhiều, nhưng chân tay vẫn gầy như trước, cô đi siêu âm, nhìn thấy mặt của bạn nhỏ Cố thì liền gửi cho Đại Boss: [ Anh nhìn xem, bạn nhỏ Cố giống ai?]
Hứa Uyển cầm bức ảnh siêu âm, ngắm qua ngắm lại: " Sao mình nhìn mãi vẫn không hình dung được nhỉ?"
" Đây là cái má, đây là đôi mắt." Tống Khinh Ca chỉ vào bức ảnh siêu âm nói.
Hứa Uyển nhìn mãi, nhìn mãi mà.. vẫn không hình dung ra.
Khinh Ca nâng niu bức hình, yêu thích không rời. Cô cảm thấy đường nét gương mặt bạn nhỏ Cố cực kỳ giống Đại Boss.
" Rốt cuộc là bé trai hay là bé gái?" Hứa Uyển sờ sờ bụng cô, đột nhiên cười cười nói: " Ai, con đạp mình nè. Khinh Ca, con đạp vào tay mình." Sau đó, cô nghịch ngợm, dùng tay chọc chọc vào bạn nhỏ Cố: " Nhóc con, xem con đắc ý chưa kìa. Đợi đến khi con ra ngoài, xem mẹ nuôi xử lý con thế nào."
Tống Khinh Ca mỉm cười nhìn Hứa Uyển.
Hứa Uyển chụp lại bức ảnh siêu âm, sau đó gửi cho Âu Dương Nghiễm: [ Nhìn con nuôi của cậu nè, nó vừa đá mình đó.]
" Gần đây cậu và Âu Dương có hay liên lạc không?" Tống Khinh Ca hỏi.
" Mình và cậu ấy đã đi ăn với nhau một lần." Hứa Uyển nói: " Âu Dương nói với mình, cậu ấy cũng muốn làm cha nuôi của bạn nhỏ Cố." Thật ra thì, bọn họ gần đây có liên lạc với nhau qua Wechat.
--
Nửa đêm, Tống Khinh Ca bị chuột rút, cơn đau truyền đến khiến cô tỉnh dậy. Cô khó khăn lật người sau đó ngồi dậy. Nhưng không biết làm cách nào để giảm bớt cơn đau. cô bất lực, nhìn chiếc gối lạnh như băng ở bên cạnh, bất giác kiên cường trong lòng sụp đổ, cô bất lực ngồi khóc.
Không biết qua bao lâu, cô mới ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, cô cảm thấy có người ngủ ở bên cạnh, vuốt ve bụng cô, hôn đi những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi.
Anh lại vào trong giấc mơ của cô sao? Nhưng sao lần này cảm giác lại chân thật đến vậy? Cô tựa như cảm giác được hơi thở của anh.
Tống Khinh Ca chìm vào trong mơ không muốn tỉnh lại, cô khóc kêu tên anh, khóc ôm lấy anh, khóc hôn anh..
Sáng sớm tỉnh lại, mắt cô hơi hồng hồng. Cô gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ nói cô cần phải bổ sung canxi.
Cô mặc thêm áo ngủ, ra ban công đứng. Tháng 7 đã là giữa mùa hè, nắng sớm có chút chói mắt, soi rõ những giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mi.
Cô đói bụng, bạn nhỏ Cố cũng đói bụng, đang không ngừng đùa nghịch ở trong bụng. Bụng quá lớn, cô không nhìn thấy được bàn chân, khi xuống lầu phải men vào tay vịn cầu thang, từng bước đi xuống. Vừa xuống lầu, thì thấy thím Thanh mang bữa sáng đặt lên bàn.