Editor: Miliion Roses
Đối với những lời tàn nhẫn đó, Tống Khinh Ca tựa như không nghe thấy. Biết được anh đã tỉnh lại, trong lòng cô như trút được một gánh nặng. Tâm tình bao ngày u ám hiện tại đã có chút ánh sáng chiếu soi. Bất kể thế nào, chỉ cần anh bình an là tốt rồi.
Thấy Tống Khinh Ca không thèm ngó ngàng gì đến những lời mình nói, Sang Lan Cầm vô cùng kinh ngạc, lại lạnh giọng châm chọc:" Thím Thanh, lúc cô ta thu dọn đồ, nhớ phải theo sau, đừng có để cô ta ăn trộm đồ ở đây."
Trộm?
Ha haa..
Tống Khinh Ca cười nhạo, thật ra thì, từ lúc ở trong IU ra, trong lòng cô đã sớm có dự định, giờ phút này Sang Lan Cầm nói ra những lời cay độc đó, cũng chẳng còn thấm vào đâu nữa. Quá nhiều Đau đớn như vậy, cô đã sớm chết lặng rồi.
--
Sáng sớm hôm sau, tại nghĩa trang thành nam, một ngôi mộ mới vừa được xây lên. Ở bia mộ có khắc " Ái nữ chi mộ, Ba Cố Phong Thành, mẹ Tống Khinh Ca."
Tống Khinh Ca đứng yên, lặng lặng nhìn bia mộ. Cho dù chỉ là mộ chôn quần áo nhưng cũng phần nào an ủi Bạn nhỏ Cố. Giờ phút này, trong lòng cô mặc dù rất bi thương, nhưng rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút.
Bạn nhỏ Cố đã đi rồi, cô biết dù có thương tâm, thống khổ thì cũng không thể làm Bạn nhỏ Cố sống lại được, hiện tại việc duy nhất cô có thể làm là đối diện với thực tế.
Tựa như bây giờ, cô sẽ đi gặp anh.
Tháng 9, sáng sớm không khí đã bớt oi bức, có chút ít khí lạnh. Khi mặt trời từ đằng đông vừa mọc lên, tỏa ra phía chân trời một mảng ấm áp.
Nếu phải đối mặt, dù có tránh cũng không thể tránh mãi được.
--
Trong lúc chờ đèn xanh, Ô Tĩnh nhìn sang Tống Khinh Ca. Từ lúc lên xe đến giờ, không nói một lời nào, sau sinh chưa được một tháng, sắc mặt cô tái nhợt, cả người gầy đến xót xa, không giống như những người phụ nữ nuôi con đẫy đà.
Nhìn bộ dạng tiều tụy của cô, trong lòng Ô Tĩnh không khỏi áy náy. Bởi vì, ở bất kể phương diện nào, cô cũng là người bị hại. Anh thậm chí không hiểu tại sao Cố Phong Thành lại làm như vậy.. Mà anh, lại vô tình trở thành đồng lõa làm tổn thương đến cô.
--
Đi qua hành lang bệnh viện ngập tràn mùi thuốc sát trùng, bọn họ đến trước của một phòng bệnh Vip. Ô Tĩnh gõ lên cửa, sau đó đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh, Cốc Tâm Lôi đang giúp Cố Phong Thành uống nước. Nhìn hai người thân mật với nhau, Tống Khinh Ca lại thấy nhói lòng. Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác, vờ như không thấy.
Cốc Tâm Lôi thấy Tống Khinh Ca, thì hất hàm, dáng vẻ vênh váo.
" Cốc tiểu thư, phiền cô đi ra ngoài." Ô Tĩnh nhíu mày nói.
Cốc Tâm Lôi nghe xong, mơ hồ không vui. Nhưng Nghĩ đến những lời Sang Lan Cầm đã dặn dò, đành vùng vằng đi ra ngoài, trải qua người Tống Khinh Ca thì lườm lườm.
Chờ Cốc Tâm Lôi đi ra, Ô Tĩnh nói:" Hai người hãy nói chuyện với nhau một chút, tôi ở bên ngoài chờ.."
" Không cần." Sắc mặt Cố Phong Thành lạnh nhạt, trên đầu vẫn quấn băng gạc, tinh thần không được tốt, không kiên nhẫn nói:" Đem đơn ly hôn cho cô ta ký tên."
Tuy rằng sớm biết kết quả là như vậy, nhưng khi nghe anh nói, Tống Khinh Ca cảm thấy tim mình như có hàng ngàn mũi tên đâm trúng, sau đó bị người khác hung hăng rút ra từng cái một. Máu chảy lan tràn khó mà cầm được.
“ Đại Boss." Ô Tĩnh nhíu mày, từ ngày họ kết hôn tới giờ, hai người rất yêu nhau. Tưởng rằng lần gặp nhau này, hai người sẽ vui mừng ôm lấy nhau mà khóc lại không ngờ Đại Boss lạnh nhạt như vậy:" Hai người nên bàn bạc một chút."
Cố Phong Thành sắc mặt không tốt, sau tai nạn xe anh gầy đi không ít. Nhưng cho dù như vậy, cho dù khuôn mặt lạnh như băng vẫn toát ra soái khí:" Không có gì để nói." Anh xoa xoa huyệt thái dương, không cẩn thận động vào vết thương, đau đến nheo mắt lại:" Cứ làm theo trình tự luật pháp."
Tống Khinh Ca đau đớn nhìn anh, anh thực sự không muốn nói gì với cô sao? Từ lúc cô bước vào, anh chưa hề nhìn cô lấy một lần, hô hấp của cô có chút khó khăn, giọng nghẹn ngào:" Ô Tĩnh, đưa đơn ly hôncho em."
Cô nhận lấy đơn ly hôn, không nhìn lập tức lật đến trang cuối. Đập vào mắt là ba chữ “Cố Phong Thành”, đáy lòng lại rỉ máu. Bàn tay cầm bút run rẩy, tiến tới chỗ ký tên.
“ Khinh Ca!" Ô Tĩnh thấp giọng gọi, giằng lấy bút trong tay cô.
Bút bị giằng, Tống Khinh Ca cau mày nhìn anh:" Không phải muốn em ký tên sao?" Cô cười khổ:" Không có bút, em ký thế nào?"
Nhìn cô cố tỏ ra kiên cường, Ô Tĩnh càu mày, nhìn lên Cố Phong Thành, như muốn hỏi ý kiến của anh:" Đại Boss?"
Cố Phong Thành đang dựa đầu vào gối, nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói trầm thấp pha lẫn lạnh lùng:" Đưa cô ta ký tên vào rồi bảo cô ta ra khỏi đây."
Nghe anh nói, Tống Khinh Ca mím môi, đáy lòng chua xót:" Ô Tĩnh, đưa bút cho em."
" Khinh Ca!" Ô Tĩnh bất đắc dĩ. Nhìn tình hình, chắc chắn sẽ phải ly hôn rồi. Thái độ Đại Boss sao lại như vậy, anh thở dài:" Em xem mộtchút các điều khoản trong đơn ly hôn đã."
" Không cần." Tống Khinh Ca cười khổ, trong mắt có lệ. Tầm mắt cô ngoài 2 chữ "Đơn Ly Hôn" ra, những chữ khác không thấy rõ:" Anh là người soạn đơn, em yên tâm." Đơn này không phải là Ô Tĩnh soạn sao? Còn gì mà phải xem nữa. Giữa cô và anh không có tài sản chung, cũng không có con cái, hơn nữa trước đó cô đã ký vào văn kiện từ chối quyền sở hữu tài sản. Cuộc hôn nhân này đã đến lúc kết thúc rồi.
Sắc mặt Ô Tĩnh bàng hoàng, nhìn Đại Boss sau đó nhắc nhở cô:" Em có thể yêu cầu phí cấp dưỡng."
Đại Boss đang vờ ngủ say mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng quét lên người Ô Tĩnh:" Ô Tĩnh, cậu rốt cuộc là luật sư của ai?"
Tống Khinh Ca từ trước đến giờ không hề muốn một phần tiền nào của anh, bây giờ nghe anh nói như vậy trong lòng không tránh khỏi khó chịu. Thấy Ô Tĩnh lưỡng lự, Tống Khinh Ca nhao tới giằng lấy bút, sức lực còn sót lại dồn hết vào cánh tay cầm bút, ký lên ba chữ Tống Khinh Ca.
Tên của hai người lại được xuất hiện trên cùng một trang giấy. Thế nhưng, trang giấy này sẽ tuyên thệ từ nay về sau bọn họ không có bất cứ quan hệ gì nữa.
Ký tên xong, cô nghiêng đầu lau đi dòng nước mắt, sau đó quay đầu lại đưa đơn ly hôn cho Ô Tĩnh, cố gắng cười:" Em ký xong rồi đây." Cô cười, so với khóc còn khó coi hơn. Thật ra, sau khi ký đơn xong cô cũng phần nào trút đi được gánh nặng, mặc dù biết rằng những ngày tháng tiếp theo này sẽ vô cùng khó khăn, sẽ đau lòng, sẽ thống khổ nhưng chỉ cần anh còn sống, so với cái gì cũng tốt.
Ô Tĩnh cầm tờ đơn ly hôn, tâm trạng nặng nề.
“ Ô Tĩnh, anh có thể đi ra ngoài không?" Tống Khinh Ca bàng hoàng đứng đó, giọng mũi hơi nặng:" Em có chuyện muốn nói với anh ấy."
Ô Tĩnh gật đầu, bước ra ngoài, đóng cửa lại.
" Sao rồi? Cô ta đã ký vào đơn ly hôn chưa?" Cốc Tâm Lôi vừa thấy Ô Tĩnh, lập tức nhao đến hỏi.
Ô Tĩnh không để ý đến, lạnh lùng bước đi.
Cốc Tâm Lôi không thấy Tống Khinh Ca ra ngoài, nghi ngờ liền định đẩy cửa vào, nhưng bị Ô Tĩnh chặn lại.
" Tránh ra!" Cốc Tâm Lôi bực bội nói.
" Ra chỗ khác!" Ô Tĩnh bực mình, giờ phút này trong lòng anh đang vô cùng áy náy, đối với Cốc Tâm Lôi vô cùng chán ghét.
Cốc Tâm Lôi nhìn Ô Tĩnh cao hơn mình một cái đầu, sắc mặt lại không tốt nên không dám động vào anh. Chỉ trừng mắt liếc anh một cái sau đó phẫn nộ xoay người ra ngồi ở ghế hành lang.
--
“ Có gì thì nói đi." Sắc mặt Đại Boss không được tốt, trong ánh mắt toàn là những tia buồn bực.
Tống Khinh Ca đến gần anh. Thấp giọng nói:" Phong Thành, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em." Cho dù anh không yêu cô, cho dù anh khiến cho cô thương tích đầy mình, nhưng những hành động của anh khiến cho cô rất cảm động.
Chỉ cần anh còn sống, những chuyện trước đây đúng sai không cần nhắc đến nữa.
Trong IU cô đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại, cô sẽ lập tức ký vào đơn ly hôn. Chỉ cần anh còn sống, muốn cô làm gì cũng được.
Đại Boss nhíu mày, không lên tiếng.
Cô cúi đầu, mắt nhìn xuống đất:" Con của chúng ta.. Bạn nhỏ Cố.. không còn nữa.." Cô đã cố gắng không khóc nhưng nước mắt bất giác lại rơi xuống:" Bạn nhỏ Cố là bé gái."
Đại Boss hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói:" Con chúng ta?"
Tống Khinh Ca lau nước mắt, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy:" Đây là địa chỉ nơi đặt mộ của Bạn nhỏ Cố, em đã chôn quần áo vào đó. Nếu anh có thời gian, anh hãy đến thăm Bạn nhỏ Cố."
Đây là con của anh và cô, anh là ba của Bạn nhỏ Cố, anh có quyền được biết.. Mà cô cũng hi vọng, anh có thể đến đó. Dù sao nơi đó cũng chứng minh đã từng có một thiên thần đến với anh và cô, dù Bạn nhỏ Cố không ở lại nhưng ba mẹ vẫn rất thương yêu.
Sắc mặt Đại Boss không được tốt, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô. Sau đó lấy trong ngăn kéo ra một phần văn kiện ném về phía cô, lạnh giọng nói:" Cô xem đi."
Cô không hiểu, cúi người nhặt những tờ văn kiện rơi lả tả dưới đất. Khi mở ra nhìn thấy dòng chữ " Kết quả Xét nghiệm ADN" thì kinh ngạc:" Anh làm xét nghiệm ADN ?" Cô lại hỏi:" Xét nghiệm Bạn nhỏ Cố sao?"
" Là cô sinh con." Đại Boss lạnh lùng sửa lại lời cô.
Nước mắt lại lã chã rơi xuống:" Em còn chưa được nhìn qua con mộtlần.."
" Dài dòng cái gì?" Đại Boss không vui nói:" Xem kết luận."
Tống Khinh Ca xem trang cuối cùng [ Kết quả xét nghiệm: Căn cứ vào kết quả, Cố Phong Thành không phải là cha ruột của đứa bé.]
Cô nhìn chằm chằm vào kết luận, có chút ngu muội, toàn thân lạnh toát, cầm văn kiện lắc đầu:" Không thể nào."
Giọng cô có chút gấp:" Phong Thành, xét nghiệm này là giả con là con của anh!"
" Con của ai, cô là người rõ ràng nhất." Đại Boss lạnh giọng, sắc mặt không đảm đương nổi.
Lời của anh, khác gì đẩy cô xuống vực sâu. Cả người cô run rẩy, tái nhợt giải thích:" Em chỉ cùng với anh.. Em chỉ có một người đàn ông."
" Cô có bao nhiêu người đàn ông, không cần nói với tôi." Đại Boss cười lạnh nói.
Cô nguyện ý ký đơn ly hôn, nhưng không muốn bị vu tội, cô lắc đầu giải thích:" Em không cùng người đàn ông khác.. Con thật sự là con của anh!"
“ Đừng có làm bộ trước mặt tôi." Đại Boss lạnh giọng nói:" Phụ nữ như cô, tôi nhìn thôi đã thấy ghê tởm."
Thái độ của anh, không khác gì đâm cho Tống Khinh Ca một đao chí mạng. Lời nói của cô không còn mạch lạc:" Phong Thành.. đây là hiểu lầm.. Bạn nhỏ Cố sinh ra, em còn chưa được nhìn, lúc lấy máu có thể có vấn đề."
Đại Boss nhíu mày nói:" Cô cắm sùng cho tôi, còn sợ sừng chưa đủ dài hay sao? Tống Khinh Ca, tôi không truy cứu cô.. như vậy là may mắn cho cô lắm rồi."
Tống Khinh Ca khóc lớn:" Phong Thành, chuyện không phải như vậy.. Bạn nhỏ Cố.."
“ Tôi không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn nghe cô nói thêm bất cứ câu nào, biến ngay!" Đại Boss thấp giọng mắng:" Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."
" Phong Thành.."
" Ô Tĩnh!" Đại Boss chán ghét nhìn cô, hướng ra phía cửa kêu lên mộttiếng.
Ô Tĩnh đẩy cửa vào, nhìn thấy Cố Phong Thành đang vô cùng tức giận, còn Tống Khinh Ca đang khóc thút thít:" Sao vậy?"
" Đưa người phụ nữ này đi." Đại Boss lạnh lùng quay đầu:" Đừng cho cô ta xuất hiện trước mặt tôi."
Ô Tĩnh bị làm khó, nhìn Tống Khinh Ca đang giàn giụa nước mắt.
Cốc Tâm Lôi cũng bước vào, đi qua người Tống Khinh Ca thì đắc ý:" Phong Thành bảo cô biến đi, cô chưa nghe thấy hả? Đứng đây ăn vạ gì nữa?"
Tống Khinh Ca nhìn Cốc Tâm Lôi sau đó nhìn sang Cố Phong Thành, tim như bị dao cứa, đau khó có thể hô hấp.
Cốc Tâm Lôi đẩy người cô:" Cút đi!"
Tống Khinh Ca xoay người lại, đẩy Cốc Tâm Lôi lảo đảo lùi lại phía sau, Cô lau nước mắt nhìn Cốc Tâm Lôi và Đại Boss nói:" Cố Phong Thành, em không biết ai làm xét nghiệm này, nhưng em khẳng định phần xét nghiệm này có vấn đề. Bất kể anh có tin hay không, em cũng phải nói với anh, con là con của anh." Cô nén trong lòng thống khổ, nói tiếp:" Mộ Bạn nhỏ Cố ở thành Nam, nếu anh nguyện ý đến thăm, em sẽ rất cảm kích."
Dứt lời, xoay người bước đi.
" Khinh Ca, anh đưa em về." Ô Tĩnh nói.
" Không cần, mình em có thể về." Tống Khinh Ca xoay người lại, nói lời từ đáy lòng:" Ô Tĩnh, một năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc em." Dứt lời, cô cúi người, hứng về phía Ô Tĩnh chào. Sau đó, cứng rắn bước đi.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Ô Tĩnh cau mày cười khổ. Anh không đáng nhận hai chữ "cảm ơn".
--
( Đoạn này có thể bỏ qua, mình chỉ muốn an ủi những trái tim yếu đuối vì mấy ngày qua truyện hơi ngược. Để mọi người yên lòng, tiếp tục theo dõi truyện MR xin đăng một đoạn này.)
" Em thật sự thích trai trẻ?" Anh nhìn cô, dương dương tự đắc mi.
Cô đề phòng không vội lên tiếng.
Đại Boss vui vẻ nói:" Anh giới thiệu cho em một người bạn, đẹp trai lại khả ái, bảo đảm em sẽ yêu thích không buông tay."
Ách Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, cố ý nhướn mày:" Lại đào hố cho em nhảy vào đúng không, em không bị lừa nữa đâu!" Người đàn ông này, quá bá đạo, lời nói của anh không đoán được là đùa hay là thật?
" Anh bảo đảm." Cố Phong Thành nhìn cô, vô cùng chắn chắn:" Bảo đảm em sẽ rất thích, một khắc cũng không muốn rời."
Nhìn anh nghiêm túc, Tống Khinh Ca cười nói đùa:" Thật không?"
" Có muốn xem một chút không?" Anh hỏi.
Tống Khinh Ca mím môi, khẽ cười.
" Em không tin?" Đại Boss lấy điện thoại di động ra:" Cho em xem hình bạn ấy."
Trong hình, là một bé trai mập mạp, cười toe toét lộ ra mấy chiếc răng nhỏ. Tống Khinh Ca nhìn thấy vô cùng đáng yêu.
" Em thích không?" Anh hỏi.
" Đây là trai đẹp mà anh nói?" Biết anh trêu chọc mình, cô cười cười:" Nhưng mà đợi ban ấy lớn lên, em già mất rồi!"
" Bạn ấy là của em." Anh nói.
Tống Khinh Ca cảm thấy hơi lạ, sao trong điện thoại của anh lại có hình trẻ con:" Là con nhà ai vậy?"
Cố Phong Thành nhìn cô, trong mắt ấm áp hạnh phúc, anh mở ra mộtđoạn video.
Trong video, bé trai ấy đang bò ở dưới đất, đuổi theo một chiếc xe đồ chơi, miệng không ngừng học nói, bờ môi đầy nước miếng nhưng vẫn rất đáng yêu.
" Thật đáng yêu! " Khinh Ca nói.
" Khinh Ca, em nhìn xem bạn ấy giống ai?" Anh nhắc nhở.
Khinh Ca nhìn lại hình, xem lại video sau đó nhìn anh. Đột nhiên nói:" Giống hệt anh."
" Giống cả em nữa." Cố Phong Thành nhìn cô:" Đặc biệt là lông mày và ánh mắt."
" Ý anh là?" Đột nhiên, cô khẩn trương nhìn anh.
Anh cầm tay cô, mím môi cười, nhẹ giọng nhắc nhở:" Bạn nhỏ Cố."
" Đó là con của chúng ta." Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói.