Editor: Miliion Roses
Cốc Tâm Lôi suy nghĩ sau đó ngượng ngùng nói:" Anh ấy chẳng có ám hiệu gì cả, thậm chí tay con anh ấy còn chưa nắm." Thậm chí, cô chủ động kéo tay anh, anh còn đẩy cô ra.
Hà Thư Vân không hiểu:" Tâm Lôi, không phải sinh lý cậu ta có vấn đề đấy chứ?" Có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy mà vẫn có thể làm Liễu Hạ Huệ được sao, nếu sinh lý không có vấn đề thì tâm lý có vấn đề.
Cốc Tâm Lôi thấp giọng lẩm bẩm:" Làm sao con biết được?" Cô đi du học ở nước ngoài, cũng từng có 2 người bạn trai. Mặc dù đã nếm mùi ân ái nhưng ấn tượng đối với cô là vô cùng đau, chẳng có gì thú vị cho nên đối với "chuyện kia" không mấy hứng thú.
" Hỏi bác sĩ riêng của cậu ấy là biết ngay." Hà Thư Vân nói.
" Ui, chuyện như thế làm sao con dám mở lời?" Cốc Tâm Lôi ngượng ngùng.
" Có cái gì mà ngượng?" Hà Thư Vân cười nói.
Cốc Tâm Lôi suy nghĩ rồi nói:" Anh ấy chắc là không có vấn đề gì.. Nếu như có vấn đề, làm sao ả đáng ghét kia có thể mang thai?" Cô cũng biết kết quả xét nghiệm kia là giả, là do mẹ anh dựng lên.
" Nếu sinh lý cậu ta không có vấn đề gì, tại sao hai đứa không.." Hà Thư Vân thở dài:" Khó trách cậu ta lại như vậy với con."
" Mẹ, mẹ có ý gì?" Cốc Tâm Lôi không hiểu.
" Con cho rằng, trên đời này có tình yêu thuần túy sao?" Hà Thư Vân thật muốn gõ vào đầu con gái, nhìn bề ngoài có đến nỗi nào đâu mà lại ngốc đến thế, chẳng giống cha mà cũng chẳng giống mẹ:" Nếu muốn chiếm được trái tim một người đàn ông, nhất định phải dùng thủ đoạn."
" Thủ đoạn?" Cốc Tâm Lôi suy nghĩ:" Đúng rồi, con nghe nói muốn chiếm được trái tim một người đàn ông, trước hết phải thỏa mãn được dạ dày của anh ta. Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn con đi học nấu ăn?" Đừng đùa chứ, cô ghét nhất là vào bếp.
" Đồ ngốc này! Nếu như muốn thỏa mãn dạ dày, mời siêu đầu bếp về là được rồi, cần gì phải đi học?" Hà Thư Vân nghĩ một chút, đành phải nói thẳng may ra đứa ngốc này mới hiểu được:" Muốn chiếm được trái tim của người đàn ông, trước hết phải thỏa mãn "nhu cầu" của anh ta."
Ách! Cốc Tâm Lôi đầu đầy vạch đen, nghĩ đến ánh mắt như muốn giết người của Đại Boss khi cô "nhỡ" tay chạm vào anh lại thấy đổ mồ hôi:" Ý của mẹ là, con và anh ấy không có.. cái đó nên anh ấy mới hời hợt với con như vậy?"
Hà Thư Vân thở phào, cuối cùng cũng hiểu ra:" Nếu nam và nữ không có chuyện kia, làm sao mà yêu nhau lâu bền được? Làm sao mà sinh con, nuôi dạy con cái lớn lên được?"
Cốc Tâm Lôi lúc này mới hiểu ra, đỏ mặt nói:" Nhưng mà, những chuyện này không phải đàn ông là người chủ động sao?" Cô nghĩ lại những lần trước đó với hai người bạn trai kia, toàn là bạn trai cô chủ động a.
" Ai nói?" Hà Thư Vân sẵng giọng:" Mẹ sắp tăng huyết áp vì con rồi! Muốn chiếm thì phải đi đánh, ngồi một chỗ đợi làm sao mà bắt được giặc?"
" Con không hiểu?"
Hà Thư Vân thở dài, khó trách Cốc Vĩnh Thuần luôn nói Cốc Tâm Lôi không giống con gái của Cốc gia, haizz thật là bực mà:" Con tự suy nghĩ đi! Nếu không nghĩ ra, thì lên baidu tìm, hoặc tìm vài người bạn đã kết hôn mà xin kinh nghiệm!"
Ách! Cốc Tâm Lôi nghe xong lập tức lên baidu tìm, sau đó gọi điện thoại xin kinh nghiệm của mấy người bạn. Cuối cùng đưa ra kết luận nếu muốn chiếm được trái tim của Cố Phong Thành thì phải quyến rũ anh lên giường..
--
Hứa Uyển phát hiện Tống Khinh Ca gần đây có sự thay đổi, mặc dù vẫn ít nói nhưng khi ăn cơm đã chủ động nói chuyện với cô. Điều này khiến cho cô rất mừng.
Khi Hứa Uyển biết Tống Khinh Ca lên mạng tìm thông tin tuyển việc thì lập tức nói:" Khinh Ca, hai tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, trong khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà cho hồi phục sức khỏe, chuyện công việc đợi sang năm rồi hãy bàn." Hứa Uyển cười nói đùa:" Yên tâm, chị Hứa Uyển sẽ nuôi em Khinh Ca thật tốt."
" Cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng, mình không thể ăn nhờ cậu mãi được." Tống Khinh Ca thở dài, cô biết Hứa Uyển đi quay phim rất cực khổ, mùa đông phải xuống nước, mùa hè phải mặc áo ấm, còn phải thức đêm nữa.
" Ai nói cậu ăn nhờ?" Hứa Uyển mắng:" Cậu quên, căn hộ này là của cậu sao, mình ở nhiều năm như vậy, thiếu cậu rất nhiều tiền thuê phòng." Cô lôi tay Khinh Ca:" Coi như mình nuôi cậu để trả tiền thuê phòng, có được không?"
" Tiểu Uyển!" Tống Khinh Ca nhìn bạn, vô cùng cảm động. Nhiều năm qua, bất kể khi cô còn là tiểu thư kiêu sa của Tống thị hay như lúc này trên người không có một đồng nào, thì Hứa Uyển đối với cô vẫn như vậy, luôn yêu thương, che chở cô.
" Cậu đừng khóc!" Hứa Uyển nghiêm mặt dọa:" Hôm qua chúng ta đã hứa với nhau không khóc nữa, cậu quên à?"
Tống Khinh Ca gật đầu.
Hứa Uyển trong mắt đau xót, ôm lấy Tống Khinh Ca.
--
Nói vậy nhưng Tống Khinh Ca vẫn đi tìm việc. Hiện tại, tìm được việc làm vô cùng khó. Trước đó, cô lại chỉ tập trung học vẽ tranh và học đàn. Bất giác cô nghĩ đến phòng tranh của mình.
Cô đến phòng tranh của mình. Vì không có chi phí duy trì, phòng tranh đã phải đóng cửa. Cô bước vào, tìm một số bức tranh trước đó vẽ sau đó đi đến các phòng tranh lớn trong thành phố.
Điểm dừng chân thứ nhất là phòng tranh " Trường Phong ", là phòng tranh lớn nhất thành phố Z.
Người quản lý phòng tranh nhìn tranh của cô sau đó nói:" Cô cũng thấy đấy, phòng tranh của chúng tôi toàn bán những bức tranh của họa sĩ nổi tiếng, những bức tranh của cô tôi không thể thu mua được."
Tống Khinh Ca nghe xong, vô cùng thất vọng, chuẩn bị cất tranh vào túi.
Quản lý nhìn nhìn những bức tranh cô vẽ lần nữa, suy nghĩ gì đó rồi nói:" Thật ra thì phong cách vẽ của cô không tệ lắm. Như vậy đi, nếu như cô đồng ý, chúng tôi có thể bày tranh của cô vào một gian nhỏ, nếu 1 tháng không bán được thì mời cô đến lấy về. Nhưng nếu bán được, thì chúng tôi sẽ bớt lại 40% tiền hoa hồng." Đối với những họa sĩ vô danh, phải làm như vậy thì phòng tranh mới không bị lỗ:" Cô thấy thế nào?"
Tống Khinh Ca nghe xong, vui mừng nói:" Được." Nếu tranh có thể được bày bán ở đây, dù có bị trừ nhiều hơn cô cũng đồng ý.
Thỏa thuận xong, Tống Khinh Ca để lại 2 bức tranh. Quản lý sai nhân viên lấy khung tranh sau đó đưa cô ra gian tranh, cho cô tùy chọn vị trí treo tranh.
Trong phòng trưng bày, Đổng Tùng San đang vuốt ve chiếc nhẫn kim cương. Sau khi sinh, cô được chăm sóc tốt nên da dẻ hồng hào, nhanh chóng lấy lại dáng người. Đang mải ngắm nghía mấy bức tranh thì thấy Tống Khinh Ca ôm tranh đi vào. Cô dương dương tự đắc đi về phía Tống Khinh Ca.
" Ơ, đây không phải là Cố phu nhân sao?" Đổng Tùng San cố ý châm chọc, lớn giọng nói:" Oh, thật đúng là sinh con thì mắc bệnh mau quên. Quên mất cô và Cố tổng đã ly hôn. Phải gọi cô là Tống tiểu thư mới đúng. Tống tiểu thư, đã lâu không gặp." Cô quan sát Tống Khinh Ca, thấy cô ăn mặc đơn giản, cả người xanh xao, không giống trước đây xinh đẹp diễm lệ, cố ý nói:" Nhìn cô có vẻ không được khỏe lắm ha?"
" Tôi rất khỏe." Tống Khinh Ca ôm tranh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đổng Tùng San, không kiêu không ngạo nói:" Vậy còn cô? Tôi nên gọi cô là Đổng tiểu thư hay là La phu nhân?"
Thấy mấy người nhân viên đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, Đổng Tùng San mặt tái xanh, gân cổ nói:" Hừ, đương nhiên là La phu nhân rồi."
" Vậy à? Các người kết hôn từ bao giờ vậy?" Tống Khinh Ca lạnh giọng:" Sao hôm trước tôi thấy La Thế Sâm trả lời phỏng vấn nói là vẫn còn chưa lập gia đình?"
" Nhất định là cô nghe nhầm!" Đổng Tùng San ngượng ngùng nói.
Sắc mặt Tống Khinh Ca lạnh nhạt, không muốn để ý cô ta, hướng về phía nhân viên phòng tranh nói:" Phiền anh treo giúp tôi 2 bức tranh này lên."
Nhân viên nhận lấy tranh, đang muốn treo lên thì thấy Đổng Tùng San ưỡn ẹo đi đến:" Tôi nghe nói Tống thị đã bị bán đấu giá, cô bây giờ phải bán tranh để kiếm sống à? Thế nào, Cố tổng không cho cô một đồng cấp dưỡng nào sao? Cô nhìn lại cô đi, quần áo cô mua ở ngoài vỉa hè à? Đoán chừng không đến 100 đồng.."
Nhắc đến Đại Boss, sắc mặt Tống Khinh Ca lại không tốt, thản nhiên nói:" Quần áo giá bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tâm hồn người mặc đẹp, mặc cái gì cũng sẽ dễ nhìn."
" Cô Đừng có già mồm!" Đổng Tùng San trừng mắt nói.
Tống Khinh Ca không muốn nói chuyện với cô ta nữa, liền đưa tranh cho người nhân viên.
" Tranh này cô bán bao nhiêu tiền?" Đổng Tùng San chỉ vào bức tranh hỏi.
Tống Khinh Ca nhíu mày.
Đổng Tùng San khinh miệt, nhìn người nhân viên nói:" Anh kia, gỡ cả bức tranh vừa treo kia xuống, tôi mua tất, trả giá gấp đôi."
Nhân viên nghe xong, vui vẻ ra mặt gỡ bức tranh đó xuống. Tống Khinh Ca đang muốn ngăn lại thì bức tranh đã rơi vào tay Đổng Tùng San.
" Vẽ cái gì mà lộn xộn thế hả." Đổng Tùng San dương dương tự đắc châm chọc nói:" Màu sắc cũng thật là khó coi." Cô khinh miệt nhìn Tống Khinh Ca, cố ý nói:" Thôi thì trước đây cũng gọi là quen biết, coi như tôi giúp cô mua tranh, để cô có tiền đi mua một bộ quần áo tử tế hơn."
" Tranh này tôi không bán." Tống Khinh Ca cau mày, muốn giằng lại bức tranh.
Đổng Tùng San cố ý buông tay, bức tranh lập tức rơi xuống đất. Sau đó, giẫm gót giày lên tranh.
Tống Khinh Ca hoảng hốt, mỗi bức tranh đều là tâm huyết của cô, tại sao có thể để người khác tùy ý chà đạp. Vì vậy, dùng hết sức đẩy cô ta ra, rồi nhặt bức tranh lên, dùng ống tay áo lau lau. May quá mới chỉ bị dính bẩn một ít.
Đổng Tùng San bị đẩy, người lảo đảo lùi về phía sau may có nhân viên kịp thời đỡ không thì ngã nhào xuống:" Cô dám đẩy tôi hả." Thấy Tống Khinh Ca chỉ lo lau tranh, căn bản không thèm để ý đến mình, cô tức giận nói với nhân viên:" Tranh đó tôi đã mua, mang đến đây cho tôi."
" Tranh này tôi không bán." Tống Khinh Ca ôm bức tranh vào ngực, nghiêm túc nói.
" Không bán mà được à, gọi quản lý ra đây cho tôi!" Đổng Tùng San cả giận nói.
Quản lý đi đến, sau khi biết tình hình, không dám đắc tội với Đổng Tùng San chỉ có thể thương lượng với Tống Khinh Ca.
" Quản lý, tôi không muốn bán." Tống Khinh Ca ôm tranh nói.
Quản lý vừa nghe xong thì nổi giận, trách:" Cô bị làm sao thế, vừa rồi còn nói muốn gửi bán, hợp đồng cũng đã ký, cô coi phòng tranh Trường Phong này là cái gì?"
Tống Khinh Ca vẫn kiên quyết không bán. Dù cô có chết đói cũng không bán tranh cho Đổng Tùng San.
Quản lý nói lời tàn nhẫn:" Tống Khinh Ca, nếu cô không chịu nghe lời, sau này đừng mơ tưởng bán được tranh ở bất cứ phòng tranh nào trong thành phố Z."
Đổng Tùng San dương mi tự đắc nhìn cô.
" Tranh của cô ấy, tôi trả giá gấp 3." Giọng nói vang lên từ phía phòng tranh VIP.