Editor: Miliion Roses
Đổng Tùng San căn bản không biết thưởng thức tranh, chẳng qua cố tình mua để chà đạp tranh của Tống Khinh Ca, muốn làm nhục Tống Khinh Ca trước mặt mọi người, Lúc này, thấy có người đến giải vây giúp Tống Khinh Ca, trong lòng vô cùng khó chịu hung hăng nói:" Tôi trả gấp 4 lần."
" Tôi trả gấp 10 lần!" Kèm theo tiếng nói, người đàn ông từ từ bước đến. Người đàn ông ước chừng khoảng 40 tuổi, nhìn qua vô cùng điềm đạm, chững chạc.
Người đàn ông vừa bước đến đã gây được sự chú ý của mọi người xung quanh. Tống Khinh Ca giật mình, người đàn ông này sao nhìn quen quen, tựa như cô đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Quản lý nhìn thấy ông thì vui vẻ bước đến muốn chào hỏi nhưng người đàn ông hơi nâng tay trái lên ngụ ý ngăn anh ta bước lại, lạnh nhạt nói:" Gói tranh lại."
" Vâng." Quản lý cười vui vẻ, lập tức bảo nhân viên gói tranh lại.
Thấy quản lý cười nịnh nọt với người đàn ông kia, không coi mình ra gì, sắc mặt Đổng Tùng San không được tốt, không vui nói:" Quản lý, anh có biết câu "có trước có sau" không? Tranh này tôi nhìn thấy trước, sao anh lại bán cho ngài ấy?" Cô vốn định trả giá cao hơn nhưng mỗi tháng La Thế Sâm cho cô có 5 vạn, căn bản không đủ tiêu vặt, Nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội làm nhục Tống Khinh Ca.
" Vậy tiểu thư có biết câu "ai trả giá cao hơn thì người đó được không?" Quản lý cười ha ha, đối với người làm ăn mà nói tiền là trên hết.
" Các người làm ăn thế à?" Đổng Tùng San nghe xong, tức giận dọa nạt:" Anh đừng quên, phòng tranh này thuê mặt bằng của La thị, nếu như anh không bán cho tôi, thì chuẩn bị mà cuốn gói đi chỗ khác."
Quản lý nghe xong, cũng cảm thấy sợ sợ, không muốn đắc tội vơi Đổng Tùng San, vì vậy cười trừ:" Đổng tiểu thư, đừng làm khó dễ cho tôi."
Đổng Tùng San khoanh tay trước ngực, ánh mắt xẹt qua Tống Khinh Ca dương dương tự đắc nói:" Tôi muốn mấy bức tranh kia!"
Quản lý bị làm khó, gãi đầu suy nghĩ biện pháp:" Hai vị, hai người đều nhìn trúng tranh này. Hay là Tống tiểu thư có 2 bức, mỗi người mua một bức, có được không?"
" Tôi muốn mua hết!" Người đàn ông hờ hững nói.
Trong lúc đôi bên vẫn còn tranh chấp, Tống Khinh Ca lấy bức tranh còn lại từ trong tay nhân viên, bỏ vào trong túi sau đó không nói mộtlời liền rời đi.
" Ấy!" Quản lý thấy cô đi, liền ngăn lại:" Tống Khinh Ca, từ từ đã."
Khinh Ca xoay người lại, giọng lạnh nhạt:" Tôi không bán tranh nữa." Nói dứt lời, liền đi.
" Tống Khinh Ca, cô có ý gì?" Đổng Tùng San gào lên:" Chẳng phải chết đói, phải đi bán tranh sao? Còn Giả bộ thanh cao cái gì nữa?"
Sắc mặt Tống Khinh Ca khẽ biến thành lạnh, không quay đầu đi ra khỏi phòng tranh.
Đổng Tùng San không thực hiện được ý định, cực kỳ tức giận. Cô lập tức quay sang chút giận lên người đàn ông kia:" Vị tiên sinh này, tranh cũng chưa xem qua, lại nguyện ý trả giá gấp 10 lần, rốt cuộc là nhìn trúng tranh hay là nhìn trúng cô ta?" Dứt lời, giọng châm chọc:" Loại phụ nữ như cô ta, không biết có sạch sẽ hay không, cẩn thận không lại lây bệnh."
" Tiểu thư, chú ý ăn nói." Người đàn ông giọng hờ hững, nhưng trong lời nói lại lộ ra uy nghiêm:" Cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Lời của người đàn ông khiến cho Đổng Tùng San bị trấn động, không hiểu sao cảm thấy rét run. Cô lăn lộn trong giới giải trí được 5 năm rồi, nhưng chưa từng gặp người này, đoán chừng cũng chẳng phải nhân vật lớn, vì vậy tiếp tục già mồm:" Tôi chỉ có thiện ý nhắc nhở ngài, nếu muốn tìm phụ nữ thì cũng nên tránh cô ta ra, loại đó ngủ một đêm chắc chỉ 100 đồng, không phù hợp với thân phận của ngài đâu."
Sắc mặt người đàn ông không thay đổi, vẫn trầm ổn nhưng giọng nói lạnh lùng:" Xem ra, giá cả cô nắm rất rõ."
Đổng Tùng San nghe ra ý vị trong lời nói của người đàn ông, cãi lại:" Ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải loại người như Tống Khinh Ca." Cô dương dương mi để lộ ra chiếc nhẫn kim cương:" Tôi là con dâu của La gia."
Người đàn ông nhàn nhạt nói::" Con dâu của La gia rất có mắt thẩm mỹ, đeo chiếc nhẫn có viên đá thật là to."
Viên đá? Mắt ông có vấn đề không đó, Đổng Tùng San giọng khoe khang:" Đây chính là nhẫn kim cương Nam Phi 6 carat.
Người đàn ông khẽ cười nhạo sau đó không để ý đến cô liền xoay người đi vào phòng VIP.
Đổng Tùng San cau mày, giận không hề ít. Rõ ràng nhẫn này là nhẫn kim cương, lại bị người đàn ông đó nói là viên đá? Cô không vui hỏi quản lý:" Người đàn ông đó là ai mà lớn lối như vậy?"
Quản lý ậm ừ nói:" Tôi không biết."
Đổng Tùng San đời nào tin, cười lạnh:" Lừa tôi hả? Ông ta được vào phòng tranh Vip kia, anh không biết thật ư? " Vừa rồi khi đến đây, cô định vào phòng tranh đó nhưng không vào được, cho nên căn bản không tin lời quản lý nói.
Quản lý bất đắc dĩ nói:" Ông ấy họ gì, tôi không biết. Chỉ biết ông ấy đi theo một vị, vừa rồi có chuyển mấy bức tranh vào phòng tranh Vip."
Đổng Tùng San ôm một bụng tức ra khỏi phòng tranh. Cơ hội để làm nhục Tống Khinh Ca vậy mà lại bị người đàn ông kia ngăn cản, lại còn nói kim cương của cô là viên đá. Đây là mẫu nhẫn mới nhất của năm nay. Lần đó, khi La Thế Sâm đưa cô đi chọn, cô nhìn là thích ngay. Nhưng La Thế Sâm lại cứ trần trừ không chịu mua ngay. Mấy ngày sau, lại thấy mang về. Lúc đó, cô mừng quá nên không để ý. Giờ nghĩ lại cảm thấy hơi nghi ngờ nên lập tức đến cửa hàng nhẫn.
“ Giúp tôi rửa sạch chiếc nhẫn kim cương này." Đổng Tùng San phách lối nói với người nhân viên.
Người nhân viên nhận lấy, tươi cười:" Đổng tiểu thư, phiền cô ngồi chờ."
Trong lúc ngồi chờ, Đổng Tùng San chăm chú nhìn những chiếc nhẫn trong tủ. Thấy Giống hệt với chiếc nhẫn của cô thì mới yên tâm. Người nhân viên thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tủ trang sức, liền hết lời mời mọc. Đổng Tùng San không khách khí, Bộ nào cũng lấy lên thử nhưng cuối cùng lại nói:" Thôi để hôm khác đi!” Tiền La Thế Sâm chu cấp cho cô tiêu vặt còn chưa đủ nói gì đến mua trang sức. Nếu muốn mua, hôm nào phải lôi được hắn đi cùng, may ra..:" Cô đi hỏi xem chiếc nhẫn kim cương của tôi đã rửa xong chưa?"
Người bán hàng thấy cô không mua, chán nản cất trang sức đi sau đó đi vào bên trong. Một lúc sau cầm chiếc nhẫn kim cương đưa cho cô.
Khi Đổng Tùng San nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương của mình vẫn còn bám nhiều bụi thì không vui nói:" Các cô làm ăn kiểu gì thế hả? Rửa kiểu gì mà vẫn bẩn thế này."
Người bán hàng cười nói:" Nhẫn này không phải mua ở cửa hàng chúng tôi nên chúng tôi không thể giúp cô rửa."
Đổng Tùng San không vui chỉ chỉ vào chiếc nhẫn:" Đây không phải là ký hiệu của cửa hàng các người sao? Các người có mù không hả?"
Sắc mặt người bán hàng không được tốt:" Ký hiệu giống nhưng không phải sản phẩm của chúng tôi."
Đổng Tùng San nghe xong, cả giận:" Cô có ý gì?"
Người bán hàng ấp úng:" Chiếc nhẫn này, là đồ giả.”
“ Làm gì có chuyện đó!” Đổng Tùng San nghe xong, vô cùng tức giận.
Đôi co một lúc, cuối cùng người bán hàng phải lấy một chiếc nhẫn thật ra, sau đó so sánh cho Đổng Tùng San nghe:" Cô nhìn đi, ký hiệu trên nhẫn thật sắc nét hơn, viên kim cương thật nhìn sáng hơn rất nhiều."
Đổng Tùng San thẹn quá hóa giận, lập tức điện thoại cho La Thế Sâm, muốn hắn mang hóa đơn mua hàng đến.
La Thế Sâm đang "bận việc" với cô người mẫu, nghe nói đến nhẫn kim cương trong lòng không nhịn:" Hoá đơn cái gì? Ném đi từ lâu rồi."
“ Vậy anh đến đây, nói với bọn họ đi."
“ Hiện tại tôi không rảnh." La Thế Sâm không vui nói:" Đừng có ở bên ngoài gây chuyện, mau về chăm sóc con đi." Dứt lời, cúp máy.
--
Bên trong Phòng tranh Vip.
Cốc Vĩnh Thuần đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn Tống Khinh Ca từ phòng tranh đi ra, trên vai cô đeo một chiếc túi lớn màu đen, dáng vẻ gầy yếu, sắt mặt nhợt nhạt. So với lần trước đó gặp, hoàn toàn khác nhau.
“ Cô ấy đi rồi." Người đàn ông bước đến, kính cẩn đứng sau lưng Cốc Vĩnh Thuần. Ông là Giang Thần, thư ký của Cốc Vĩnh Thuần. Vừa rồi, theo lệnh của Cốc Vĩnh Thuần đi giúp Tống Khinh Ca giải vây.
Cốc Vĩnh Thuần xoay người lại, nhàn nhạt hỏi:" Đã liên lạc với Adele chưa?"