Editor: Giả Bảo Ngọc
" Không cần đâu." Tống Khinh Ca gọi Hứa Uyển lại:" Tiểu Uyển, mình không đói bụng."
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, Hứa Uyển cảm thấy xót xa, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười cười, sẵng giọng:" Mình vì đợi cậu mà cũng chưa ăn tối."
Lát sau, trên mặt bàn có 2 tô mì nóng hổi.
Ăn mì xong, Hứa Uyển lấy trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho bạn:" Đây là phòng tranh lớn nhất thành phố Z." Cô không dám nói là Ô Tĩnh đưa, sợ nhắc đến sẽ động vào nỗi buồn của Tống Khinh Ca, vì vậy nói:" Là một người bạn cho mình, nói rằng cậu cứ mang tranh đến.."
Phòng tranh Trường Phong sao?
Tống Khinh Ca nhìn danh thiếp, nhớ đến chuyện hôm nay ở phòng tranh Trường Phong.
Người quản lý trục lợi, Đổng Tùng San phách lối, còn có người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện..
Đối với việc bị Đổng Tùng San cố tình làm nhục, Tống Khinh Ca không để trong lòng, chẳng qua chỉ thấy xót cho tranh vẽ của mình bị cô ta giẫm lên.
Còn người đàn ông trung niên kia, nói là ra giải vây nhưng lại càng làm cho tình hình nhốn nháo hơn, bởi vì thứ nhất cô không quen người đó, thứ 2 tranh của cô không bán được với giá cao như vậy.
Cô không có ý định quay lại phòng tranh đó nữa. Nhưng lại không muốn phụ công Hứa Uyển, liền nhận lấy danh thiếp nói:" Ừ, mình sẽ đến đó."
--
Trước khi đi ngủ, Tống Khinh Ca phát hiện trên đầu gối mình bị thâm tím, có chút máu vẫn còn đọng lại đó. Khó trách, lúc đứng lên lại đau như vậy. Nhưng không sao, vết thương bề ngoài sẽ rất mau lành, không giống như vết thương trong lòng, không những không khép được miệng lại mà còn tứa máu mỗi khi nghĩ đến.
Tối nay, cô phát hiện có một chiếc xe Land Rover màu đen luôn đi theo mình. Chiếc xe đó đi theo cô chừng hơn 1 giờ. Từ phố Trường Ninh đến khi cô về đến trung cư. Mới đầu, cô không để ý nhưng sau đó cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao lại có người lái xe như rùa bò như vậy? Hơn nữa, lại đi cùng tuyến đường với cô. Khi cô vào trung cư, nấp ở sau bồn hoa nhìn ra thì thấy chiếc xe ấy lái đi.
( Có vẻ Đại Boss rất thích dòng xe quý tộc của Anh nhỉ?)
Người nào lại rảnh rỗi đi theo cô như vậy? Hơn nữa những hơn một tiếng?
--
Hôm sau, Tống Khinh Ca lại mang tranh đi ra ngoài. Đi mấy chặng xe bus mới đến được 2 phòng tranh nhưng không thu được kết quả gì. Buổi trưa, cô ngồi ở ghế công viên ăn bánh mì. Tầm mắt cô lơ đãng nhìn xuống đất, suy nghĩ lại lạc vào cõi thần tiên.
Độ nhiên, một đôi giày da bóng loáng bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô đang nhai bánh mì, từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt đằng sau một cặp mắt kính gọng vàng đang nhìn mình, lúc này mới nhận ra là Tôn Thần.
" Khinh Ca."
Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc xe Land Rover màu đen sau lưng anh, sau đó nhìn anh:" Tôn Tổng?" Tối hôm qua, là ai đi theo cô sao? Chắc là như vậy rồi. Bởi vì, ở thành phố Z, người đi xe này không nhiều.
Tôn Thần chỉnh lại mắt kính, mỉm cười đến bên cô:" Anh còn tưởng là mình nhìn nhầm, không nghĩ đó là em." Anh vừa đi công tác nước ngoài về, trước đó khi gặp cô thì cô vẫn còn mang thai. Bây giờ, nhìn cô gầy gò, sắc mặt lại nhợt nhạt khiến cho anh không khỏi xót xa.
Tống Khinh Ca nhàn nhạt nhướn mày, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Nhìn cô ngồi trong gió rét, trên người chỉ mặc một chiếc váy rộng, khuỷu tay lại khoác một chiếc túi to. Trong tay lại cầm bánh mì, Tôn Thần cảm thấy đau lòng, liền mời cô đi ăn cơm.
Tống Khinh Ca từ chối:" Xin lỗi anh. Em có hẹn, lát nữa phải đi ngay."
Biết là cô nói dối, nhưng Tôn Thần không vạch trần:" Nếu vậy, hẹn em hôm khác nhé."
Tống Khinh Ca gật đầu:" Vâng."
" Em đổi số điện thoại di động rồi à?" Tôn Thần hỏi, khi nghe tin cô ly hôn, anh đang ở nước ngoài. Sau đó, biết Tống thị bị bán đấu giá, anh muốn liên lạc với cô nhưng không thể nào liên lạc được.
Tống Khinh Ca hơi giật mình, cô đổi số điện thoại theo lời khuyên Hứa Uyển, để vạch rõ ranh giới với quá khứ.. Điện thoại di động trước đó Cố Phong Thành mua cho cô, cô cũng không dùng nữa mà đổi sang một chiếc điện thoại nội địa.
Thấy Tôn Thần hỏi vậy, cô không do dự liền đọc số điện thoại cho anh.
Tôn Thần rời đi rồi, Tống Khinh Ca vẫn ngồi đó, tiếp tục ăn bánh mì. Bánh mì lạnh lẽo, khô khốc vô cùng khó nuốt. Hôm nay trời cực lạnh, nhưng cô lại quên không mang bao tay, những ngón tay đang đỏ ửng, có hiện tượng phát cước.
Ở phố đối diện, một chiếc xe Land Rover đang đỗ ở ven đường. Đại Boss đang bật lửa hút thuốc lá. Hôm nay anh lại tình cờ gặp cô. Khi thấy cô và Tôn Thần nói chuyện, trong lòng tự nhiên có cảm giác khó chịu. Khi nhìn cô ăn bánh mì, trong lòng lại co rút đau đớn.
Khói thuốc còn chưa bay lên, Đại Boss phiền não dập tắt, sau đó gọi một cuộc điện thoại, cau mày nói:" Hứa Khiêm, làm cho tôi một thẻ ngân hàng.."
--
Ô Tĩnh vào phòng làm việc của Đại Boss, khói thuốc nồng nặc khiến anh ho khan, cau mày nói:" Đại Boss, hút thuốc nhiều có hại cho sức khỏe."
Đại Boss nhíu mi, coi như không nghe thấy, tiếp tục phun ra từng vòng khói. Sau đó đưa cho Ô Tĩnh một tấm thẻ ngân hàng:" Đưa cho cô ấy."
" Ai?" Ô Tĩnh mơ hồ đoán được nhưng không dám khẳng định.
" Vợ tôi." Đại Boss nhíu mi, sửa lại:" Vợ trước của tôi." Hai chữ "vợ trước" này, sao nói ra miệng lại khó nghe thế nhỉ?
Ô Tĩnh hơi hoảng, nhìn anh:" Vì sao?" Anh nhớ trước đó khi ký đơn ly hôn, anh từng đề cập với Tống Khinh Ca về tiền cấp dưỡng, nhưng Đại Boss lập tức cự tuyệt mà.
Đại Boss hít một hơi thuốc:" Bảo cậu đưa thì cậu cứ đưa, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Anh chỉ không muốn nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách, ngồi trong gió lạnh ăn bánh mì của cô..
" Đại Boss."
" Bớt nói nhảm đi." Đại Boss có chút phiền não, nói:" Mau đưa cho cô ấy giúp tôi đi."
--
Lúc xế chiều, Tống Khinh Ca uể oải về đến nhà. Đường hơi xa, lại đi bộ, chân cô sắp mất cảm giác rồi. Vừa vào đến cửa, Hứa Uyển thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì đau lòng, thấy túi tranh vẫn còn nguyên, thì không đành lòng khẽ trách:" Sao cậu không gọi xe?"
" Mình muốn rèn luyện thân thể." Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói. Không phải vì không có tiền, mà cô muốn cho bản thân thật mệt mỏi, như vậy đêm đến, nằm xuống giường sẽ ngủ được ngay, không phải thao thức nghĩ ngợi.
" Nào có ai rèn luyện như cậu?" Hứa Uyển khẽ cáu, chỉ tay vào khay trà trên bàn nói:" Đúng rồi, cậu có thư chuyển phát nhanh."
Tống Khinh Ca giật mình, cô ở đây không ai biết, làm sao lại biết địa chỉ để gửi thư? Cô đi đến, cầm lá thư lên xem. Là từ Luân Đôn gửi đến. Cô hơi kinh ngạc mở ra.
" Là gì vậy?" Hứa Uyển nhìn, thấy trong thư toàn là tiếng anh, không hiểu gì liền hỏi.