Editor: Dịch Tử Hiên_Dịch Tử Hiên__
Hắn đã từng yêu cô, nhưng lại bởi vì ân oán đời trước mà sau khi kết hôn nhẫn tâm vứt bỏ cô, làm cho một người phụ nữ đang mang thai phải tự mình xoay sở, cho đến khi cô mất đứa nhỏ, hắn còn hoài nghi nó không phải con mình mà kí đơn ly hôn. Lúc đó, lòng Tống Khinh Ca có bao thống khổ cùng tuyệt vọng, hắn không tài nào biết được.
“Kinh Ca!” – Hắn đau đớn kêu lên, hắn hối hận rồi, hối hận vì không tin tưởng tình cảm của cô cũng như của chính mình. Mà hiện tại, cô đang chìm trong biển lửa, hắn không thể làm gì được.
Gió biển thổi mạnh, lửa cháy càng lúc càng lớn. Làm cho căn phòng cháy rụi, đến tận sáng mới dập tắt xong.
Biệt thự bị đốt rụi, trở thành một đống đổ nát.
Tất cả các thi thể được mang ra đều bị cháy khét, trong đó có hai nữ, năm nam.
Nhìn thân thể gầy gò của Tống Nhã Như đang từ cửa sắt đi ra. Mái tóc trắng xóa, sắc mặt tái nhợt, cả người đều uể oải không có sức sống, nhìn thấy cô ta như vậy, đáy mắt Sang Lan Cầm hiện lên vẻ đắc ý như đạt được mục đích.
Tống Nhã Như ngồi xuống, lạnh lùng nhìn bà.
“Nghe nói cô muốn gặp tôi?” – Sang Lan Cầm hỏi.
“Đúng vậy” – Tống Nhã Như nói.
Sang Lan Cầm đắc ý nhìn cô ta: “Không phải cô nói dù có vào ngục vẫn có thể xoay người sao?” Bà cười: “Nhìn bộ dáng hiện tại của cô mà xem, Lục Khiết, cô rốt cuộc vẫn bị bại dưới tay tôi.”
Tống Nhã Như giương mắt, con ngươi không còn sắc bén nữa mà mang theo sự ảm đạm: “Tôi không thua bà, tôi chỉ là bị bại bởi chính mình.”
Sang Lan Cầm nhíu mi: “Bà đừng lấy cớ.”
“Tôi bị ung thư giai đoạn cuối.” – Tống Nhã Như nhẹ nhàng nói: “ Nhiều nhất cũng chỉ sống được 1 tháng nữa.”
Sang Lan Cầm ngẩn người, nhìn trạng thái của bà ta, sau đó nói: ‘Đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ tha cho bà.” Bà cười lạnh: “Nếu bị bệnh, vậy bà còn có thể buông tha việc trốn thoát sao?”
“Dù sao cũng chỉ còn 1 tháng, ở đâu cũng được cả.” Tống Nhã Như nhìn bà, lạnh lùng cười: “Sang Lan Cầm, bà cho rằng bệnh tình này của tôi không liên quan gì đến bà sao? Chẳng lẽ bà còn không rõ việc chính bà làm với tôi?” Cô ngẩng đầu: “Nếu không phải vì bệnh tình nguy kịch, thì tôi cũng không dễ dàng bỏ qua cho bà.”
“Lời nói vô căn cứ của bà có thể thay đổi được việc tôi là người chiến thẳng sao?” – Sang Lan Cầm khinh thường nói.
“Bà cho là mình thật sự là kẻ chiến thắng sao?” – Tống Nhã Như cười khổ, nói.
‘Đấy là sự thật” – Sang Lan Cầm nói.
“Thật ra chúng ta đều là những kẻ bại trận.” – Tống Nhã Như cười khổ: “Bởi vì ông ta mới chân chính là kẻ thắng cuộc.”
Sang Lan Cầm phẫn nộ: “Nếu không phải bà có ý định quyến rũ ông ấy thì làm sao ông ấy lại vứt bỏ chúng ta”
Tống Nhã Như nở nụ cười: “Cho dù không có tôi, bà cho rằng mình có thể giữ được trái tim ông ấy sao?” Tống Nhã Như còn nói: “Đối mặt với một cha vợ cường thế, một kẻ bá bạo, làm việc gì cũng phải hiểu rõ ngọn nguồn, nắm giữ kẻ khác trong lòng bàn tay, lại bị vợ mình đè đầu cưỡi cổ, không để cho ông ấy có cơ hội vùng lên. Cho dù là bất cứ người đàn ông nào, cũng đều mong muốn được giải thoát đúng không?”
Câu nói của Tống Nhã Như xông vào trong óc, nhất thời làm Sang Lan Cầm ngẩn ngơ.
Lúc lâu sau, Tống Nhã Như mới lên tiếng: “Thật ra người ông ấy yêu là bà.” Tống Nhã Như cười khổ: “Nếu không phải vậy thì ông ấy đã không bất chấp lời nhục mạ của ba bà, vẫn như cũ khăng khăng muốn kết hôn cùng bà.”
Sang Lan Cầm nhíu mày: “Nếu như ông ấy yêu tôi, vậy tại sao lại cùng bà ở chung một chỗ?”
“Bởi vì chính bà không hiểu chuyện nên tạo cho ông ấy áp lực” Tống Nhã Như nói: “Bà chính tay từ bỏ ông ấy” Tống Nhã Như thống khổ nói: “Bác Đào tuy rằng chấp nhận ở cùng một chỗ với tôi, nhưng tôi biết, trái tim ông ấy vẫn hướng về phía bà.”
Sang Lan Cầm trầm mặc nói: “Nhưng cuối cùng Bác Đào vẫn để lại tiền cho cô.”
“Tôi chưa từng lấy được của ông ấy một phân tiền” Tống Nhã Như cười khổ nói: “Sau khi ly hôn ông ấy đã đem tất cả tài sản của mình cho bà.”
“Chính cô là người lấy hết tiền của ông ấy, hại ông ấy tự sát mà chết.” – Sang Lan Cầm căm giận nói.
Tống Nhã Như cười khổ: “Không phải như vậy, thật ra ông ấy đã bị dạ dày giai đoạn cuối, hơn nữa …. Đêm đó tôi muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, trơ mắt đứng nhìn ông ấy nhảy lầu, qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tôi không mơ thấy ác mộng, mỗi khi như thế đều khóc tỉnh.”
Sang Lan Cầm khiếp sợ: “Không phải vậy, rõ ràng là bà hại Bác Đào.”
Tống Nhã Như cười lạnh: “Nếu bà không tin thì có thể đến tìm vị bác sĩ đó.”
Sang Lan Cầm thất thần.
“Bà cho rằng hai mươi năm qua tôi đổi tên, rời khỏi thủ đô là vì sợ hãi bà sao?” Tống Nhã Như nói: ‘Không phải, đó là bởi vì Bác Đào từng nói không muốn chúng ta đối đầu với nhau, Sang Lan Cầm. Nếu không phải tôi mượn cơ hội giúp Tống thị phất lên, thì lúc đó tôi biết đó là bẫy, còn nhảy vào để bà hoàn thành mục đích sao?”
“Nói láo” – Sang Lan Cầm kích động: “Lục Khiết, bà nói dối để bào chữa cho mình để tôi không đối phó bà nữa.” Hơn hai mươi năm ân oán, trong miệng nói lí, thế nhưng lại là hiểu lầm? Điều này làm cho sự kiên trì nhiều năm của bà sắp bị mất hết, trong lúc nhất thời, sao bà có thể chấp nhận được???
Tống Nhã Như lạnh lùng nhìn bà: “Ta không có nói dối, chính bà mới là người không thể chấp nhận được việc hôn nhân của mình có vấn đề, muốn đổ hết lỗi lên đầu người khác.”
Ý nghĩ trong lòng bị vạch trần, Sang Lan Cầm càng kích động, không khống chế được cảm xúc của mình: “Bà nói những lời này chỉ vì muốn tôi bỏ qua Tống Khinh Ca.” Nghĩ đến việc Cố Phong Thành vì Tống Khinh Ca mà cãi lộn với mình, bà liền phát hỏa: “Bà đã muốn đoạt Bác Đào, giờ còn muốn cô ta chiếm lấy Phong Thành, các người đều muốn cướp đoạt tất cả mọi thứ của tôi! Lục Khiết, tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không buông tha Tống Khinh Ca.”
Tống Nhã Như nở nụ cười thê lương: “Ân oán của chúng ta sao có thể liên quan đến bọn chúng?”
“Cô ta là cháu gái của bà, là người thân duy nhất, vậy nên tôi sẽ đem tất cả mọi thứ tôi phải chịu đựng đổ lên người nó, để nó nếm đủ tư vị mà tôi phải trải qua, làm nó thống khổ và tuyệt vọng.”
“Khinh Ca không phải cháu gái của tôi, nó chỉ là đứa trẻ tôi thu nhận ở cô nhi viện.” – Tống Nhã Như cười khổ: “Nếu bà tra tấn nó, cũng đồng nghĩa với việc bà tra tấn chính con trai mình, bởi vì nó rất yêu Khinh Ca.”
“Bà đừng nói dối! Chỉ vì một câu nói mà phủi sạch tất cả quan hệ với nó.”
“Chúng ta từng là bạn tốt, khi nào bà thấy tôi có em trai?” – Tống Nhã Như hỏi.
Sang Lan Cầm ngẩn ra.
“Tôi thu nhận nó chỉ vì người ta nói nó là người rất có phúc.” Tống Nhã Như cười khổ: “Chính vì vậy tôi mới nói dối về ba mẹ của nó, đưa cho nó một tấm ảnh giả, nói đó là bố mẹ ruột của nó.”
“Cô nói dối.”
‘Chuyện đã đến nước này, tôi còn nói dối bà làm gì?!” Tống Nhã Như nói: “Chúng ta đã bởi bại ông ấy. Giờ ông ấy đã được giải thoát, còn chúng ta thì sao? Nhiều năm như vậy chúng ta vẫn không thoát khỏi hình bóng của Bác Đào, tôi và bà đều trải qua việc lẻ loi một mình, đã biết rõ việc này rất thống khổ, vậy tại sao còn muốn Khinh Ca cũng như vậy?”
Lúc sau, Sang Lan Cầm vẫn không nghe thấy Tống Nhã Như nói gì, một mình lâm vào ký ức.
Đi ra khỏi nhà tù, Sang Lan Cầm liền gọi điện thoại: “ Thả cô ta ra.”
Khi nghe xong, bà liền tím mặt: “Ai cho ngươi đốt chết nó”
Sang Lan Cầm run run, sau khi phục hồi tinh thần liền nghĩ đến Phong Thành, lo lắng gọi vào số điện thoại của hắn: “Phong Thành?”
“Bác gái, cháu là Trữ Thanh.”
“Phong Thành đâu?” – Sang Lan Cầm gấp gáp hỏi.
Vương Trữ Thanh trầm mặc: “Bác gái, Khinh Ca xảy ra chuyện, Phong Thành cậu ấy…”
Sang Lan Cầm lí nhí: “Nó làm sao?”
Vương Trữ Thanh than nhẹ: “Tình huống của cậu ấy không tốt lắm, bác cứ đến đây là biết.”