Tống Khinh Ca cởi y phục, chuẩn bị ngâm mình vào trong bồn tắm, bất ngờ nghe thấy tiếng vặn khoá cửa. Cô nhìn qua cửa kính mờ mờ của phòng tắm, thấy một bóng dáng cao lớn, cô cuống cuồng vớ lấy khăn tắm che kín người, cảnh giác nhìn cửa.
Nghe tiếng vặn khoá nhưng cửa không mở ra, lúc này cô mới nhớ, khi đi vào cô đã khoá trái cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô quấn khăn tắm vào người, đi ra mở cửa.
Đại Boss đứng trước cửa, tay cầm một bộ quần áo mặc ở nhà, nhìn cô, mắt sáng lên.
Tống Khinh Ca trong nháy mắt mặt đỏ bừng bừng, cầm lấy quần áo, đóng cửa lại, cạch một tiếng, cửa bị khoá trái.
Ngoài cửa là tiếng Đại Boss cười.
“ Anh cười cái gì?” Tống Khinh Ca hơi quẫn, nhớ đến tối hôm qua ở trên giường cô quấn lấy anh, lại còn chủ động. Bây giờ nghĩ lại, mặt vốn đỏ lại càng thêm đỏ.
Cô quy kết cho tất cả những hành động tối hôm qua là vì say rượu.
“ Anh không cười.” Đại Boss ấp úng nói, nhưng rõ ràng là nhịn không được, khúc khích cười.
“ Anh rõ ràng đang cười.” Cô tựa lưng vào cánh cửa, khẽ cáu: “ Em rõ ràng nghe thấy.”
“ Anh không cười mà? Không tin mở cửa kiểm tra.” Đại Boss phủ nhận.
Hừ! Đừng có mơ, không thèm để ý đến anh nữa, cô tháo khăn tắm, bước chân vào bồn tắm.
Xong xuôi, Bước ra ngoài phòng tắm, cả người cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô mặc bộ quần áo ở nhà của anh màu xám tro, nhưng kích cỡ đối với cô quá rộng.
Áo quá dài, tới tận đùi, may mà tay áo có thể xắn lên, miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng còn quần, quá dài, cạp lại rộng nữa, mặc không bám vào người, kéo lên lại tự tụt xuống.
Cô tìm được một chiếc khăn tắm dài, thắt ở ngang hông. Mạc dù có cảm giác lạ nhưng ít nhất quần sẽ không tụt xuống nữa.
Cô xoã tóc ngang vai, đi ra khỏi phòng tắm nhưng Đại Boss đã sớm không có ở phòng.
Tống Khinh Ca đi ra khỏi phòng ngủ. nhìn thấy quần áo của mình rơi lả tả trên sàn, cô lúng túng, vội vàng nhặt lên thì phát hiện gần đó có một chiếc quần tây, hình như là của anh.
Vừa bước xuống cầu thang, liền thấy một chiếc giày cao gót màu đen, cô càu mày nhặt lên.
Tiếp vài bước là một chiếc giày cao gót nữa nằm lặng lẽ trên một chiếc áo sơ mi trắng.
Ách! Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh hai người tối hôm qua. Vừa vào đến cửa, giống như là nam châm hút lấy nhau, vừa đi vừa cởi.. Cô đem những thứ nhặt được cất qua một bên. Nhận thấy khuôn mặt mình nóng bừng, tự mắng: Tống Khinh Ca mày hư hỏng rồi!
Trong phòng khách tuyệt nhiên không thấy bóng dáng anh, cô ngó quanh, vô tình nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, hình như anh đang tắm.
--
Đại Boss tắm xong, bước ra ngoài. Thấy Tống Khinh Ca đang đứng yên lặng bên cửa sổ sát đất. Dáng vẻ rất chuyên chú, ngay cả khi anh bước tới cô cũng không biết.
Anh ở sau lưng ôm trầm lấy cô thì cô mới phát hiện, quay đầu lại. Anh hôn lên môi cô, nụ hôn như chuồn chuồn nước: “ đang suy nghĩ gì vậy?” Dứt lời, nhìn thấy tấm kính cửa trước mặt cô có lớp sương mờ, cô đang dùng ngón tay vẽ lên đó vài nét đơn giản.
“ Em thích vẽ tranh sao?” Anh không hiểu những nét vẽ kia là đang vẽ cái gì.
“ Em vẽ được 15 năm rồi.” Tống Khinh Ca nói, nếu như không phải vì chuyện Tống thị đột ngột gặp phải khó khăn, cô phải đảm nhiệm việc quản lý thì bây giờ cô đã ôm đàn và cọ vẽ đi tập rồi. Nếu như vậy, chắc cô cũng sẽ không quen anh.
Đại Boss nhướn mày, làm bộ xem thường: “ Vậy mà chỉ vẽ được như thế này?”
Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Cái này gọi là giản bút nha. Hơn nữa vẽ bằng ngón tay làm sao mà đẹp như vẽ bằng bút.
“ Vẽ thêm đi.” Đại Boss bắt chước cô, hà hơi lên cửa kính thành một mảng sương mờ, ra cho cô một đề bài khó: “ Vẽ anh.”
Tống Khinh Ca nghiêng đầu nhìn anh mấy giây, ngũ quan anh tuấn, rất đẹp mắt. Sau đó, cô dùng ngón tay trỏ tự nhiên vẽ lên đó vài nét.
“ Anh dài như vậy sao?” Đại Boss càu mày, nghi ngờ những nét vẽ của cô: “ Không giống rồi.”
Tống Khinh Ca quay đầu lại, liếc nhìn anh một cái: “ Em cảm thấy rất giống.”
“ Chỗ nào giống anh hả?” Anh nhìn nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái: “ Chân sao lại thế kia? Mà lại còn có đuôi?”
“ Con vịt đương nhiên là có đuôi rồi.” Cô khẽ nhếch đầu.
( Con vịt ở đây còn có nghĩa là trai bao. Tống Khinh Ca đang trêu Đại Boss.)
Đại Boss ngẩn ra, đến khi hiểu được ý của cô, thì đã thấy người nào đó đứng bên cạnh cười lăn ra, bỏ chạy rồi.
“ Tống Khinh Ca, em đứng lại cho anh!” Đại Boss khẽ nghiến răng.
Cô hướng về phòng khách chạy đến.
Đại Boss chân dài, mấy bước đã đuổi đến cô. Tay dài chụp tới, cô nhanh chóng nằm trọn trong ngực anh: “ Em dám mắng anh là con vịt?”
“ Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô nằm trong ngực anh, vẫn không ngừng cười.
Nhìn cô nằm trong ngực mình, cười lộ ra má lúm đồng tiền, Đại Boss động lòng, trong lòng dịu dàng toả ra, mập mờ nói: “ Chuyện tối qua anh nên thu lệ phí thế nào đây?”
Tống Khinh Ca trong mắt toàn là ý cười: “ Cố tổng, có thể quẹt thẻ không?”
“ Anh không có POS ( máy cà thẻ), quẹt không được.”
“ Làm sao bây giờ? Em không mang tiền mặt.”
Anh vuốt ve cổ cô: “ Em có thể cầm đồ thế chấp.”
Cô không hiểu: “ Anh muốn đồ gì?”
Đại Boss giơ tay chỉ vào ngực cô: “ Cái này.”
Tống Khinh Ca giật mình, tim đập rộn lên: “ Đây là trái tim.”
“ Anh muốn trái tim.” Anh ghé thấp xuống, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn. Nụ hôn triền miên, không dứt. Một lúc sau thấp giọng nói: “ Em nguyện ý cho không?”
Lời nói khiến cho cô rung động, nghe qua sao còn hay hơn là lời tỏ tình.
Cô kiễng chân, chủ động hôn môi anh.
Cô đem tình cảm trong tim mình giao phó cho anh.
Rất lâu sau, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, cô liền nhớ đến buổi sáng sớm hôm nay cô chân thành đem tình cảm của mình trao cho anh. Chẳng qua, không nghĩ đến ban đầu chân thành như vậy mà về sau đáp lại tình cảm đó lại là __”
Tiếng chuông cửa cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Tống Khinh Ca có chút khẩn trương: “ Ai vậy?” Có Cao Tử Thuỵ là vết xe đổ, cô vẫn có chút..
“ Anh đi ra mở cửa.” Đại Boss vừa buông cô ra, liền phát hiện cô muốn chốn vào phòng tắm. Anh chụp lấy tay cô, kéo lại: " Trốn đi đâu?"
Cô quẫn!
Nhưng vẫn thừa dịp anh mở cửa, cô chạy tới cửa sổ sát đất, nấp ở sau rèm. Chưa đến 2 phút sau, cô liền bị Đại Boss lôi ra.
" Ai đến vậy?" Cô nhìn qua, trong phòng khách chẳng có ai.
Nhìn bộ dạng trốn trốn tránh tránh của cô, Đại Boss không vui: " Hứa Khiêm."
" Anh ta đi rồi à?" Tống Khinh Ca quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ thấy một bóng dáng không hề xa lạ.
" Không đi chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm?"
Tống Khinh Ca thấy tay anh cầm túi quần áo: " Cho em?"
Đại Boss liếc nhìn cô, đưa túi sang: " Nhà anh, trừ em ra, đâu còn người phụ nữ nào nữa."
Cô mím môi cười: " Em đi thay."
Cô định bước đi, lại bị tay ai đó ôm lấy eo ở bên tai cô nói nhỏ: " Anh thích em không mặc gì hơn."
--
Tống Khinh Ca thay quần áo xong đi ra ngoài thì đồ ăn đã được mang đến, cô nhìn logo trên túi sau đó nghiêng đầu nhìn anh: " Sao anh biết em thích ăn món ăn ở hiệu Đào Nhiên Cư?"
Đại Boss mí mắt cũng không động: " Ngẫu nhiên mua."
Ách! Thì ra là ngẫu nhiên mua.
Lúc ăn cơm, La Thế Sâm lại gọi điện thoại đến, Tống Khinh Ca giờ mới nhớ, cô đã đồng ý với hắn là sáng sớm hôm nay đến thăm hắn. Cô cắn đũa, đang do dự có nên nghe điện thoại hay không thì đột nhiên Đại Boss cướp điện thoại trong tay cô: " Ăn cơm, không cho nghe điện thoại!" Anh tắt máy, đặt ở bên cạnh.
" Thật là gia trưởng!" Cô bĩu môi.
Đại Boss lườm cô: " Ăn cơm đi."
Thế nhưng, Đại Boss rất là chuyên chế. Không cho cô nghe điện thoại, nhưng còn anh trong quá trình ăn cơm nhận không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
Anh nghe điện thoại cũng không có đi khỏi bàn, vì vậy Tống Khinh Ca ít nhiều cũng nghe được một chút. Nhìn dáng vẻ hình như là có công việc gì khó giải quyết đợi anh đi xử lý.
" Ăn cơm xong em muốn về công ty." Tống Khinh Ca nói, cô cũng rất bận việc.
" Anh đưa em về."
" Không cần đâu." Cô cự tuyệt. Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, cô nhỏ giọng giải thích: " Chúng ta không thuận đường." Biệt thư của anh ở phía đông, tập đoàn ZK và Tống thị một nơi ở phía bắc một nơi lại ở phía nam của thành phố.
" Ai nói là không thuận đường?" Đại Boss nhàn nhạt nhướng mày: " Vừa đúng anh muốn đến công ty chi nhánh có chút việc."
" Thật không cần." Tống Khinh Ca nói.
" Sao lại nói nhảm nhiều thế?" Nhìn cô đưa ra chi chít lý do để cự tuyệt, Đại Boss trong lòng không thoải mái: " Ăn cơm đi!"
--
" Cho em xuống ở chỗ đầu đường kia." Tống Khinh Ca nói.
" Công ty mới chuyển đến chỗ đầu đường đó à?" Đại Boss tuyệt đối tỉnh táo.
Tống Khinh Ca ngượng ngùng: " Em.. em muốn đi mua ít đồ."
Xe dừng lại ở đầu đường, Tống Khinh Ca vừa mới mở cửa xe, Đại Boss đã nói: " Đi nhanh về nhanh." Ven đường có biển cấm dừng xe.
Cô không quay đầu lại, sải bước đi vào một cửa hàng. Thế nhưng, lại đi ra từ cửa sau của cửa hàng đó. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, sau đó gửi cho anh một tin nhắn: [em tự về công ty, anh không cần chờ em.]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, đã thấy anh gọi điện tới, giọng nói không được tốt: " Tống Khinh Ca, em có ý gì?" Cô chẳng lẽ không biết anh đang đợi cô sao?
" Em.." Tống Khinh Ca nhất thời cứng họng, đột nhiên nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng người nói: " Tiên sinh, chào ngài. Ngài không tuân theo bảng hướng dẫn giao thông, nơi này không thể dừng xe."
Nghe giọng điệu chắc là cảnh sát giao thông! Tống Khinh Ca lập tức nói: " Chỗ đó không thể dừng xe, anh mau đi đi. Em tự về công ty, đã bắt được taxi rồi." Sau đó, lập tức cúp điện thoại.
Người tài xế taxi nghe vậy liền nói với cô: " Tiểu thư, bạn của cô dừng xe trên phố nào?"
Tống Khinh Ca nói tên phố.
" Cảnh sát giao thông trên phố đó quản rất nghiêm." Tài xế tiếp tục nói: " Nếu như bị bắt, sẽ bị bấm bằng, phạt 200."
Tống Khinh Ca vừa nghe nói, có chút thấp thỏm. Ngón tay cô vuốt ve điện thoại di dộng. Cô không cố ý lừa anh. Cô chỉ không muốn những người khác biết quan hệ hai người. Cho nên mới từ chối anh đưa cô đến tầng dưới của công ty. Cô không nghĩ tới anh lại gặp phải cảnh sát giao thông.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, lại bị cảnh sát giao thông viết giấy phạt, đoán chừng..
--
Khinh Ca vội vã vào phòng làm việc. Mặc dù lo lắng, cũng không dám gọi điện thoại cho anh. Về sau, quá nhiều việc, bận rộn nên chuyện đó cất lại trong đầu.
An Ny gõ cửa đi vào, cầm trong tay mấy tờ báo: " Tống tổng, cô xem."
Trên báo, có bài đăng về hội liên hiệp công thương tổ chức dạ tiệc, hình của cô được in ở vị trí nổi bật. Trong hình, cô vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, mềm mại. Bài viết nói rằng cô là một người phụ nữ chức nghiệp kiểu mẫu.
Thật là quá khen. Tống Khinh Ca hơi ngượng ngùng, trừ công ty đa liên kết đồng ý hợp tác ra, cô có làm được gì đâu, không biết ký giả nào viết, thực là có chút thổi phồng.
" Bài báo này, đối với việc tìm kiếm nhà đầu tư sẽ dễ dàng hơn." An Ny mừng rỡ nói: " Tống tổng, cô đưa cho tôi danh thiếp tối hôm qua cô nhận được đi, tôi sẽ tổng hợp sau đó giúp cô hẹn với bọn họ."
Đúng rồi, danh thiếp. Sao cô lại quên chuyện này nhỉ?
Tống Khinh Ca mở túi xách ra, nhưng bên trong trừ điện thoại di động và danh thiếp của cô ra, những danh thiếp khác không cánh mà bay.
Cô dốc cả túi ra, tìm lại vẫn không thấy cái nào.
Sao có thể? Cô nhận được danh thiếp nào là bỏ ngay vào túi xách, ba bốn mươi tấm, thành một tệp cơ mà.
Nhất thời, cô trợn tròn mắt.