Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Edit: Million Roses

Đại Boss ngồi ở ghế  so pha hút thuốc lá, khói thuốc lượn lờ quanh anh.

Ánh mắt của anh rơi vào cửa sổ sát đất, nhớ tới một buổi sáng nào đó, anh ôm lấy cô, cô ở trong lòng anh vẽ tranh.

Mà bây giờ, trong biệt thự, chỉ có một mình anh trong lòng vô vàn khó chịu.

Cô đúng là một tiểu yêu tinh, im hơi lặng tiếng vậy mà trộm mất trái tim anh. Khi tâm trạng cô tốt, anh được thưởng một viên kẹo ngọt làm cho anh hạnh phúc ngập tràn. Khi tâm trạng cô không vui, liên tùy ý chà đạp lên tình cảm của anh. Cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ. 
Mà anh đúng là ngu ngốc, ngay cả là lốp xe dự phòng cũng không phải.

Tống Khinh Ca đứng trong gió, gió lạnh phả thẳng vào mặt, cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng, chân lạnh đến phát run. Bụng cô mơ hồ có cảm giác đau, muốn gọi Lão Chung đến đón nhưng điện thoại di động hết pin.

Đau đớn ngày càng rõ ràng, cô ôm bụng, cực kỳ khó chịu.
Sau lưng cô, biệt thự của anh vẫn còn sáng đèn nhưng cô không dám đến gõ cửa vì sợ nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh, nghe những lời không khách khí của anh, Sẽ khiến cô tổn thương.

Đột nhiên, cô cảm giác có một chất lỏng ấm áp từ cơ thể trào ra. Hỏng rồi, hình như chu kỳ của cô đến. Chu kỳ vốn không đều, mà tháng này lại chậm hơn 10 ngày, khó trách lại đau như vậy.

Đã thế cô còn mặc bộ váy lễ phục màu trắng.

Xa xa, Đèn xe càng lúc càng tới gần, chiếu lên trên người cô khiến cô phải che mắt. 

"Tống tiểu thư." Hứa khiêm kinh ngạc nhìn cô, sau đó nhìn sau lưng cô là biệt thự của đại Boss, trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra hai người đang qua lại với nhau.

Bụng đau lại đứng trong gió lạnh, cực kỳ khó chịu. Tống Khinh Ca cầm túi che bụng: "Trợ lý Hứa, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh không. " Thời tiết quá lạnh, cô khẽ run: "Điện thoại di động của tôi hết pin."

Cô gọi điện thoại về nhà: "Thím cẩm, Lão Chung có ở nhà không? Bảo chú ấy đến đón tôi. " Sau đó cô đọc địa chỉ.
"Cảm ơn. " Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Hứa Khiêm.

Đèn đường có chút yếu ớt, nhưng cho dù ánh sáng không được tốt, anh vẫn phát hiện cô có vấn đề bất thường: "Tống tiểu thư cô không khỏe sao?"

Bụng đau sắp không chịu nổi, cô khó khăn ngồi xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Để tôi đưa cô đi bệnh viện. " Hứa Khiêm phát hiện cô không được tốt, muốn đỡ cô lên.

"Không cần. " Cô yếu ớt nói: "Người nhà của tôi sắp đến đón tôi rồi. " Cô không muốn phiền toái đến người khác, huống chi, thực ra cô không phải bị bệnh, chẳng qua là kỳ sinh lý đến, lại gặp phải trời lạnh nên bị đau bụng. Vì đau bụng kinh mà để một người đàn ông không quá quen đưa đi bệnh viện, rất là ngại.

Hứa Khiêm thấy cô run lẩy bẩy, nói: "Tống tiểu thư, cô đi ra xe của tôi ngồi đợi đi."


Tống Khinh Ca lắc đầu, kỳ kinh đến quá đột ngột, y phục của cô đã bị bẩn rồi, cô không muốn làm bẩn cả xe của anh.

Hứa Khiêm nhìn biệt thự của Đại Boss vẫn còn ánh đèn: " Tống tiểu thư, nhà Đại Boss của tôi ở đây, tôi vào xin cho cô một ly nước nóng."

"Không cần đâu." Tống Khinh Ca kịp thời ngăn anh lại: "Trợ lý Hứa, thật không cần. " Anh đã chán ghét muốn vứt bỏ cô, cô không muốn để anh biết cô là người phụ nữ có thủ đoạn, giả bộ bị bệnh để anh phải thông cảm: "tôi không khát."

"Không sao đâu, Đại Boss của tôi rất tốt tính. " Hứa Khiêm nói: "Tống tiểu thư, cô cứ chờ một lát tôi lập tức ra ngay. " Dứt lời, anh sải bước đi vào trong biệt thự.

Chuông cửa vang lên.

Đại Boss vẫn đang ngồi trên ghế so pha hút thuốc lá, toàn thân không nhúc nhích. Đến khi Hứa Khiêm gọi điện thoại, biết là anh ta, mới ra mở cửa: "Chuyện gì vậy?"

"Đại Boss, tôi muốn xin một ly nước nóng. " Hứa Khiêm đã làm trợ lý của anh năm năm, quan hệ mặc dù không thể so với Cao Tử Thụy, nhưng đối với tính tình của anh rất hiểu rõ.

Thấy Hứa Khiêm cầm ly nước ra ngoài, Đại Boss không lên tiếng, vẫn ngồi đó hút thuốc lá. Một lúc sau, Hứa Khiêm trở lại, ly nước trên tay anh vẫn còn nguyên: “ Tống tiểu thư thật là kỳ lạ.”

Đại Boss quay đầu lại: “Cậu nói ai?”

Hứa Khiêm nói: “ Là Tống tiểu thư, người tông vào đuôi xe của anh. Em vừa mới gặp ở ngoài cửa, nhìn bộ dạng hình như cô bệnh rất nghiêm trọng. Em nói để em đưa cô đi bệnh viện nhưng cô không nghe, em mang cho cô ấy một ly nước, kết quả cô về rồi.”

Đại Boss có chút ngỡ ngàng: “cô bị bệnh sao?” Nửa giờ trước, khi anh về tới cửa nhà, cô vẫn tốt mà.

“Đúng vậy.” Hứa Khiêm nói: “ Nhìn cô ấy run run, đứng không vững, chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện rất khó khăn.” Anh dù sao cũng là đàn ông độc thân, chưa có bạn gái vì vậy đối với sinh lý của phụ nữ cơ bản là không biết.

“Cô ấy đi đâu rồi?” Đại Boss đứng lên.

“Tài xế của cô ấy đến đón rồi.” Hứa Khiêm nói.

Đại Boss khó khăn lắm mới ngồi xuống, mãnh liệt hút thuốc nhả ra từng vòng khói, giọng nói không được tốt: “Cậu biết cô ấy bị bệnh, sao không đỡ cô ấy đi vào đây ngồi?”

Hứa Khiêm không hiểu tại sao tự nhiên Đại Boss lại nổi giận, đành trả lời: “ Em nói cô ấy lên xe của em ngồi đợi, cô ấy còn không chịu huống chi là đi vào đây.” Thật ra thì anh sợ mang phụ nữ lạ vào nhà, Đại Boss không đồng ý.

Đại Boss buồn buồn, người phụ nữ này, thật là mạnh mẽ, bị bệnh tình nguyện nhờ người khác giúp đỡ, không chịu quay đầu gọi anh.

Đại Boss: “Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi mượn.”
Hứa Khiêm nghi ngờ, nhưng vẫn đưa điện thoại di động tới. Đại Boss vào phần danh sách các cuộc gọi, tìm kiếm cuộc gọi gần nhất sau đó nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại gần nhất.

Hứa Khiêm vừa mới đi, Đại Boss liền gọi số điện thoại đó, máy vừa thông: “Tống tiểu Thư có ở nhà không?”

Thím cẩm nói: “ Xin hỏi ngài là ai?”

Đại Boss cau mày: “ Tôi họ Hứa, tên là Hứa Khiêm, tôi mới vừa gặp cô ấy, cô ấy mượn điện thoại của tôi gọi điện cho dì.”
Thím cẩm hiểu ra, sau đó nói: “ Ồ, đại tiểu thư vẫn chưa về,
Hứa tiên sinh, xin hỏi ngài gọi điện đến có chuyện gì?”

Đại Boss cúp điện thoại.

Anh lại bắt đầu hút thuốc lá, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đồng hồ treo trên tường, từng giây từng phút qua đi rất chậm. 
Cuối cùng, anh đợi khoảng 30 phút, bấm máy gọi lại điện thoại bàn của Tống gia: “ Đại tiểu thư đã về.” Thím cẩm nói.
“Cô ấy sao rồi?”  Đại Boss dấu đầu hở đuôi nói: “Tôi nhìn cô ấy giống như là bị bệnh.”

Dù sao cũng là chuyện riêng của phụ nữ, thím cầm cảm thấy không thể nói thẳng: “ Là bệnh cũ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe thôi.”

Thật là, hại anh lo lắng không dứt. Anh đang định cúp máy lại đột nhiên nghe thấy thím Cẩm nói: “ Đại tiểu thư, Hứa tiên sinh gọi điện thoại đến, cô có muốn nghe không?”

Tống Khinh Ca vừa mới thay quần áo, sắc mặt tái nhợt, nhận lấy điện thoại, giọng nói có chút yếu ớt: “Trợ lý Hứa, chào anh.” Cô còn chưa nói hết, đối phương đã cúp máy.

Đến kỳ, lại đứng trong gió rét vì vậy cô bị cảm. Tống Khinh Ca nằm ở nhà hai ngày, mới đỡ hơn một chút thế nhưng giọng nói vẫn khàn khàn.

Ngày thứ ba, cô mới tới phòng làm việc, nhìn thấy trên bàn một bó hoa hồng vô cùng đẹp.

“Là ai tặng?” 

An Ny nhìn cô cười, thần bí nói: “ Trên thiếp có ghi tên.”
Tống Khinh Ca mở chiếc thiệp nhỏ tinh xảo ra, là Tôn Thần. 

Cô hơi giật mình.

“ Mỗi ngày đều mang đến.” An Ny nói: “ Hôm nay là ngày thứ ba rồi.”

An Ny giọng cảm thán: “Phòng làm việc mỗi ngày đều tràn ngập mùi hoa, cảm giác rất thích nha.”


Tống Khinh Ca đem tấm thiệp cất vào trong bó hoa: “ Ngày mai không được nhận nữa.”

“ Sao vậy?”

“Cứ làm theo ý tôi.” Tống Khinh Ca khẽ nói.

Thấy cô không có hứng, An Ny thu hồi lại giọng điệu cười đùa, mở sổ công việc ra: “ Tống tổng.” cô nói: “ Hai ngày qua, có một vị tên là Hứa Khiêm mỗi ngày đều gọi điện thoại đến đây hỏi thăm tình hình của cô.”

“À, tôi biết rồi.” Đối với Hứa Khiêm, cô có rất cảm kích: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

“Ở bên phía cô nhi viện có nói muốn mời cô cuối tuần đi tham gia buổi họp hàng năm.” An Ny nói.

Tống Khinh Ca không trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt, suy nghĩ một chút: “ Chuyện này cô giúp tôi ghi lại, nếu như có thời gian, nhắc tôi đi.”

Cuối cùng, An Ny hỏi: “ Tống tổng, những danh thiếp kia cô đã tìm thấy chưa?”

Tống Khinh Ca vuốt vuốt trán, có chút bất đắc dĩ nói: “ Không tìm thấy.” Hai ngày nay, mặc dù thân thể rất khó chịu, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn, cô không biết phải làm gì bây giờ.

An Ny định bước ra khỏi phòng thì Tống Khinh Ca gọi lại: “ Tôi muốn hỏi một vấn đề ..” Vấn đề này làm cho cô phiền muộn suốt hai ngày qua: “ Một người đàn ông tính khí bất thường, lúc trước rất tốt nhưng lúc sau lại thay đổi 180 độ, nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào?”

An Ny như rơi vào trong sương mù, nghe qua căn bản không hiểu gì: “ Sâm thiếu ạ?”

Tống Khinh Ca lúng túng lắc đầu: “ Tôi chỉ ngẫu hứng hỏi thôi, quên đi. Cô đi ra ngoài làm việc đi.”

Chờ An Ny đi khỏi, Tống Khinh Ca dựa người về phía sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần. nói thật, cô đối với Đại Boss, không biết phải làm thế nào.

Hai ngày qua nằm nghỉ ở nhà, cô suy nghĩ rất nhiều. đúng là cô có chỗ không đúng. Ví dụ như ở cùng với La Thế Sâm. Vì cô có nỗi khổ riêng khó nói. Nhưng anh cũng thật là, người ta đã chủ động tìm anh để giải thích vậy mà còn đuổi người ta đi. Đã thế, hai ngày qua còn chẳng có chút tin tức gì. Điện thoại di động cũng không gọi, tin nhắn cũng không có. Tống Khinh Ca nghĩ đến những giây phút ngọt ngào bên anh so với hiện tại không giống nhau, cảm thấy phiền muộn. Có khi nào anh quên cô rồi? Cô cảm thấy trong lòng khó chịu, đúng là người đàn ông lạnh lùng, nhẫn tâm.

Cô mím mím môi, muốn đem những suy nghĩ lung tung trong đầu mình bỏ đi. Sau đó, liền gọi điện thoại cho Hứa Khiêm, thầm nghĩ phải nói lời cảm ơn anh ta thế nào. 

Lúc ấy, Hứa Khiêm đang ngồi cùng xe với Đại Boss đi kiểm tra các công ty chi nhánh của tập đoàn.

“ Tống tiểu thư?” Hứa Khiêm có chút kinh ngạc, nhìn sang Đại Boss, sợ ảnh hưởng đến anh nên nói nhỏ lại.
“ Trợ lý Hứa.” Tống Khinh Ca bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, khi nói chuyện giọng mũi hơi nặng: “ Chuyện hôm đó, cảm ơn anh.”

Hứa Khiêm nghe thấy giọng cô khàn khàn liền nói: “ Tống tiểu thư, cô vẫn chưa khỏi bệnh sao?”

Đại Boss ngồi bên cạnh, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng khi biết Tống Khinh Ca gọi điện thoại đến, đáy lòng bắt đầu lăn tăn gợn sóng, vì vậy anh lắng nghe tiếng nói của cô trong điện thoại.

“ Sao? Tôi không gọi điện thoại đến.” Hứa Khiêm có chút hoang mang. Hôm đó đúng là anh cho cô mượn điện thoại di động gọi về nhà nhưng nếu cô không nhắc lại thì có lẽ vì công việc bề bộn anh đã sớm quên rồi.

Đại Boss liếc nhìn Hứa Khiêm, nhíu mày.


Hứa Khiêm không gọi điện thoại tới, Tống Khinh Ca nhíu mày, vậy thì là ai gọi?

Cô uống một hớp nước, mím môi suy nghĩ, chẳng lẽ là .. Đêm đó, anh đi vào biệt thự của người đó, như vậy có khi nào người đó biết cô bị bệnh?

Nghĩ lại lúc thím Cẩm đưa điện thoại cho cô, nhưng khi cô vừa cầm máy thì đối phương liền cúp máy.

Nếu như cô đoán không sai, người mạo danh Hứa Khiêm chính là cái người nóng lạnh thất thường Đại Boss.

“ An Ny.” Cô nhấc điện thoại gọi: “ Giúp tôi tra số điện thoại mà Hứa tiên sinh gọi đến.”

Kết quả đúng như cô dự đoán, số điện thoại là của Boss đại nhân. Cô nhìn số điện thoại của anh, khóe mắt lộ ra ngàn tia vui vẻ.

Người đàn ông này, thật là quá sâu sắc. anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Không thể phủ nhận mỗi khi ở bên anh, giữa hai người luôn có một sự kết hợp ăn ý giống như là người tình của nhau từ nhiều năm trước. Anh biết tất cả những điểm nhạy cảm trên người cô, dễ dàng khiến cho cô đê mê hạnh phúc.Thậm chí, tổng kinh ca có thể cảm giác được anh đối với cô rất cuồng nhiệt.

Nhưng về vấn đề này, anh chưa từng mở miệng nói qua với cô
Anh đối với cô, rốt cuộc là có ý gì. Nếu đã gọi điện thoại tới cả công ty và ở nhà để hỏi thăm cô, thì vì cái gì mà không trực tiếp gọi điện thoại cho cô, hoặc là nhắn một tin nhắn cũng được.

Cô đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Tôn Thần.
Lúc xế chiều, cô đưa An Ny cùng hai người trợ lý đến tập đoàn Đông Chu. Ở trong phòng họp, gặp được người phụ trách của công ty dược, bọn họ chính thức nói về sản phẩm thực phẩm dành cho trẻ em ở sắp tới sẽ được bày bán ở những tiệm thuốc.

Sau khi hội nghị kết thúc, cũng đã muộn Tôn Thần đề nghị cô cùng ăn cơm tối với anh, cô vui vẻ đáp ứng.

Anh vẫn vậy, luôn luôn tao nhã lễ độ. Chọn phòng ăn cũng chọn phòng đặc biệt thanh nhã. Tống Khinh Ca nhìn mình đang mặc bộ đồ chức nghiệp, so với phòng ăn này có phần không hợp.

Trong lúc ăn cơm, theo thường lệ uống rượu đỏ. Nhưng mà, hình như anh không thích uống rượu. Tôn thần nhìn cô, ánh mắt không hề che giấu yêu thương.

“Tổng tiểu thư.” Anh nâng chén, ánh mắt ấm áp, giọng nói dịu dàng, giống như mỗi lần gặp mặt: “ Em luôn mang cho tôi một cảm giác không giống nhau, nhưng đều là một loại rung động. Như vậy có phải nên vui mừng hay không?” 

Tống Khinh Ca có chút giật mình.

Tôn thần uống một chút rượu: “Lần đầu tiên gặp em, rất xinh đẹp quyến rũ nhưng không mất phần thanh nhã, lần thứ hai là nét thanh xuân tươi trẻ.”Anh khẽ mỉm cười nói: “lại có kinh nghiệm trong nghề nghiệp, là một người phụ nữ biết kinh doanh. Thật là khó tưởng tượng, em mới chỉ đứng lên quản lý tập đoàn có mấy tháng mà đã có nhiều kinh nghiệm như vậy.”

“Tôn tiên sinh.” Cô có chút ngượng ngùng: “quá khen rồi.”

Tôn thần hơi dương mày nói: “ thật ra thì chúng ta có thể gọi thẳng tên đối phương.” Anh đề nghị: “không cần phải “tiên sinh”, “tiểu thư”, nghe qua cảm giác vô cùng xa lạ.”

Tống Khinh Ca có chút lúng túng, cười cười, cúi đầu ăn cơm.

Nhìn cô có chút mất tự nhiên, Tôn Thần đan hai tay vào nhau, thận trọng, trực tiếp nói: “Khinh Ca, anh cảm thấy khi ở bên em, anh rất vui. Anh muốn lấy hôn nhân là điều kiện tiên quyết để cùng em qua lại.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận