Đại Boss ngồi ngẫm lại, Tử Thụy đi Châu phi cũng gần một tháng rồi. Người này, vừa mới đi ngày nào cũng gọi điện thoại oán trách. Ngại nhiều muỗi, ngại trời nóng, ngại nước tắm không đủ dùng, ngại điều hòa không đủ mát. Tóm lại là ngại thiên ngại địa, một lòng một dạ muốn quay về. Nhưng gần đây, hình như cậu ta không hay gọi điện thoại về oán trách nữa.
Hiện tại, Đại Boss rất cần Cao Tử Thụy, vì vậy liền hỏi Hứa Khiêm mấy hạng mục xây dựng bên châu phi tiến triển đến đâu, sau đó quyết định triệu hồi Cao Tử Thụy về sớm hơn một chút. Ít nhất, phải dỗ dành được Hải Luân thì anh mới bớt nhức đầu.
Nhưng mà, khi Đại Boss gọi điện cho Cao Tử Thụy, thì tên kia lại nói: " Bỏ dở giữa chừng, không phải phong cách của tôi. Đại Boss, đợi khi các hạng mục công trình đi vào xây dựng, công việc đi vào nề nếp, thì hãy bàn đến chuyện tôi trở về."
Ách! Đại Boss cực kỳ kinh ngạc, người vừa mới nói mấy câu kia, thật sự là Cao Tử Thụy mà anh biết sao?
--
Sau khi cự tuyệt ý tốt của Đại Boss, Cao Tử Thụy cúp điện thoại, tiếp tục đứng chờ trong trạm viện trợ. Nói trắng ra là đang đợi gặp bác sĩ Kiều.
Từ lần khám bệnh đó, anh trở thành khách quen đến đây khám bệnh. Mới đầu, lấy cớ trong người không thoải mái, về sau mỗi lần bị muỗi đốt lại đến gặp Kiều Hải Thần.
Nhưng bác sĩ Kiều của chúng ta quá bận rộn, trừ thời gian khám bệnh cho anh, cô chẳng có thời gian để ý đến anh. Hơn thế, còn có mấy lần cô vạch trần âm mưu giả bệnh, làm hại da mặt mỏng của anh, khiến anh buồn bực rất lâu.
Thế nhưng, hôm nay và mấy hôm trước đó không giống nhau. Hôm nay anh được thông báo đến tiêm phòng. Nghe nói gần đây châu phi xuất hiện một loại vi khuẩn XX, lây lan qua hô hấp, rất nghiêm trọng. Vì vậy, trạm viện trợ thông báo cho tất cả mọi người tới để tiêm phòng.
Cao Tử Thụy cố ý đứng hàng cuối cùng, để có thể quang minh chính đại ngắm nhìn bác sĩ Kiều được lâu hơn. Lúc này, cô đang mặc áo Blouse trắng, đeo khẩu trang. Cô đang tiêm thuốc cho một thằng nhóc da đen. Thằng nhóc sau khi tiêm xong được mẹ ôm vào trong ngực, vẫn còn oa oa khóc.
Kiều Hải Thần đưa cho nó một viên kẹo, sau đó sờ sờ đầu nó, hình như còn đang thấp giọng an ủi. Thằng nhóc cầm kẹo, miệng mặc dù vẫn ngoắc ra nhưng không còn khóc nữa.
Cao Tử Thụy bây giờ mới để ý, mình đang đứng cùng hàng với mộtđám nhóc. Anh cũng muốn được bác sĩ Kiều cho một viên kẹo, sờ sờ lên đầu và thấp giọng an ủi giống như thằng nhóc kia.
Cuối cùng, hết giờ làm mới đến lượt anh. Kiều Hải Thần cụp mắt, ghi chép gì gì đó rất lâu, sau đó mới mở tủ lạnh, lấy ra một hộp thuốc:: " Tụt quần xuống."
Ách! Cao Tử Thụy đầu đầy vạch đen: Này..
Kiều Hải Thần xé vỏ xi lanh ra, lặp lại một lần: " Tụt quần xuống, tiêm vào mông bên trái." Thấy anh không động đậy, cô ngẩng đầu lên, phát hiện là anh, đáy mắt hơi có điểm sáng, sau đó hơi giật mình nhưng vẫn thấp giọng lập lại lần nữa: " Tụt quần xuống.."
" Tôi không muốn tiêm nữa." Cao Tử Thụy co quắp, lúng túng.
" Thuốc tôi đã chuẩn bị xong rồi: " Kiều Hải Thần nhíu mày một cái, không vui nhìn anh: " Anh nói không tiêm là không tiêm thế nào, không thấy lãng phí sao?"
Ách! Mắt cô thật đẹp, hàng lông mi dày khiến cho Cao Tử Thụy thất thần.
" Anh phải biết rằng, chuyển được những hộp thuốc này tới đây không hề dễ dàng." Sau đó, xua tay: " Quên đi, nói với anh, chắc anh cũng không hiểu."
Bị người đẹp xúc phạm, Cao Tử Thụy hận đến nghiến răng, không tình nguyện nhưng vẫn cởi dây lưng ra, nhăn nhó ngồi trên băng ghế, hơi vểnh mông bên trái ra. Nhìn dáng vẻ của anh, Kiều Hải Thần vừa bực mình, vừa buồn cười. Cô cầm ống tiêm đã bơm thuốc, bước tới. Khi tay trái cô vừa mới đặt vào mông bên phải của Cao Tử Thụy thì anh nhảy dựng lên, sắc mặt có chút khác thường: " Cô sờ cái gì đó?"
" Ai thèm sờ." Nhìn bộ dạng anh bị "sàm sỡ", Kiều Hải Thần thiếu chút nữa bật cười: " Tôi phải tìm điểm tì thì mới tiêm được chứ!" Sau đó, lạnh nhạt nói: " Ngồi xuống!"
Cao Tử Thụy lại ngồi xuống, khi tay cô lại đặt vào "vị trí đó", thì anh nhăn nhó nói: " Nhẹ một chút." Chớ nghĩ anh là một soái ca thập toàn mà nhầm, anh đây sợ nhất là bị tiêm, hơn nữa lại còn bị đúng nữ bác sĩ mà anh có cảm tình tiêm.. cảm giác có chút khó chịu.
Nhìn dáng vẻ của anh, Kiều Hải Thần cố gắng nín cười: " Yên tâm, không đau đâu." Dứt lời, cô bôi cồn sát trùng, sau đó cầm ống thuốc tiêm xuống. Cảm giác thấy anh rất khẩn trương, cô nói giọng an ủi: " Thả lỏng.." Sau đó, dứt khoát bơm chất lỏng vào, sau đó rút ống kim ra không quên quẹt chút cồn sát trùng lên đó. Cả quá trình, chỉ ngắn ngủi tầm mười mấy giây.
Quả thực không đau! Cao Tử Thụy đưa lưng về phía cô, mặc quần xong thì thấy Kiều Hải Thần đã khép lại tập hồ sơ, dọn dẹp bàn làm việc. Anh nói: " Cảm ơn."
Kiều Hải Thần mắt cũng không động, đem toàn bộ dụng cụ cất vào trong ngăn kéo: " Không cần khách khí."
Cao Tử Thụy hơi dương mi:" Tôi.." Anh thoáng trầm mặc nói: " Bác sĩ Kiều, để tỏ lòng cảm ơn, tôi muốn mời cô đi ăn cơm."
Kiều Hải Thần gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng xinh, thanh tú: " Không cần." Cô nói tiếp: " Đây là trách nhiệm của tôi." Sau đó, cô cởi áo blouse trắng, cầm túi xách cá nhân chuẩn bị về.
Ách! Cao Tử Thụy nhíu mày, lại bắt đầu lên trời xuống đất tìm cớ: " Tôi thường xuyên đến làm phiền cô, nếu như không mời được cô mộtbữa cơm, tự bản thân tôi cũng thấy áy náy.."
Kiều Hải Thần nhìn anh: " Nếu áy náy, thì sau này bớt đến. Chẳng ai muốn gặp bác sĩ, có phải không?"
Cao Tử Thụy á khẩu. Chớ thấy anh ở trước mặt Đại Boss khua môi múa mép, ra vẻ kinh nghiệm đầy mình mà nhầm. Thực ra, anh chưa từng theo đuổi người phụ nữ nào, không hề có kinh nghiệm thực chiến. Nghe cô nói như vậy, thực là không biết đối phó thế nào.
Kiều Hải Thần dọn dẹp xong xuôi, nhìn bộ dạng anh, lại thấy buồn cười, vì vậy liền trêu chọc: " John, hôm nay tôi mệt sắp chết rồi, muốn về nghỉ ngơi." Cô xoa xoa bả vai đang mỏi rã rời: " Muốn mời tôi ăn cơm, để hôm khác."
Cao Tử Thụy vừa nghe, tâm tình tốt hẳn, theo đà hỏi tiếp: " Thế chừng nào thì cô rảnh dỗi?"
Kiều Hải Thần mở điện thoại di động ra: " Chủ nhật tuần này, tôi nghỉ phép."
" Được, vậy chủ nhật tôi mời cô đi ăn cơm." Chỉ sợ cô lại giở quẻ, Cao Tử Thụy nói thêm: " Cô cho tôi số điện thoại của cô."
" Vận động nhiều tốt cho sức khỏe." Kiều Hải Thần nói: " Có việc gì anh trực tiếp đến đây tìm tôi."
Cao Tử Thụy nhướng mày: " Gần đây tôi cảm thấy thân thể mình không được ổn lắm, lưu số điện thoại của cô lại, đêm hôm khuya khoắc nếu có chuyện gì tôi gọi trực tiếp hỏi cô."
Kiều Hải Thần cười nhẹ một tiếng: " Ai lại tự nguyền rủa mình bị bệnh." Nói vậy nhưng cô vẫn đọc cho anh số điện thoại: " Tôi hi vọng, không bao giờ nhận được cuộc điện thoại nào từ anh."
" Thế sao được! Tôi còn muốn mời cô ăn cơm mà." Cao Tử Thụy lưu số điện thoại của cô lại, sau đó bấm gọi đi: " Đấy là số của tôi, cô lưu lại đi."
Ngay sau đó, chuông điện thoại di động của Kiều Hải Thần vang lên, Cao Tử Thụy đang muốn nhìn xem, thì thấy cô vội vàng dấu điện thoại ra sau lưng, không để cho anh xem màn hình: " Tôi biết rồi."
" Vậy cô về nghỉ sớm đi, tôi đi trước." Cao Tử Thụy dương mi, nhìn cô có chút lưu luyến không muốn đi: " Hẹn gặp lại."
" Hẹn gặp lại!." Kiều Hải Thần hơi mím môi nói.
Khi Cao Tử Thụy ra khỏi trạm viện trợ, thì Kiều Hải Thần mới cầm điện thoại di động lên xem, phía trên cuộc gọi không hiển thị số điện thoại, mà hiện tên người gọi là John.
Thật ra, vừa rồi cô vội vàng dấu điện thoại đi, là sợ anh nhìn thấy cái tên này. Số điện thoại của anh đã sớm tồn tại trong điện thoại di động của cô nhiều năm rồi. Bất kể anh ở Mỹ, hay trở về thành phố Z, hay cả chuyện anh đổi số một lần, những điều này cô đều biết.
Còn có, số điện thoại di động của cô, cô đã từng cho anh một lần..
Khi còn là lưu học sinh, cô đã từng gặp anh. Đối với tính cách hài hước của anh cô rất có cảm tình, và đã thầm mến. Cô đã từng lấy hết dũng khí để đến gần anh, thế nhưng anh dường như rất lạnh nhạt, đối với bất cứ người phụ nữ nào cũng hờ hững.
Vào một đêm hè nhiều năm trước, cô đi cùng một người bạn và tham gia vào buổi tiệc tốt nghiệp của anh. Lúc đi tìm người bạn ấy, cô tình cờ gặp anh. Lúc đó, anh hình như đã uống say, nên cô đỡ anh về phòng trọ. Đêm đó, không biết là do ma xui quỷ khiến thế nào, có thể là vì cô thầm mến anh đã lâu nên có chút mất kiểm soát, còn anh chắc là do rượu cồn thôi thúc dẫn đến hai người ngủ với nhau! ( Cụ thể quá trình nơi này tỉnh lược đi 2000 chữ.)
Lúc cô rời đi, anh vẫn còn chưa tỉnh. Vì vậy, cô viết họ tên và số điện thoại của mình vào một tờ giấy, sau đó để vào túi quần của anh. Nhưng rất nhiều ngày sau, cô không hề nhận được cuộc điện thoại từ anh.
Khi cô tìm người hỏi thăm, thì mới biết anh đã về nước.
Cô nản lòng. Về sau, khi cô tốt nghiệp đại học y, xin việc ở một bệnh viện ở Mỹ, bởi vì không chịu nổi việc sếp ở đó theo đuổi, năm ngoái cô chủ động tham gia vào tổ chức viện trợ y tế, đến Châu phi và có mặt ở đây.
Cô chưa từng nghĩ ở châu phi lại gặp được anh.
Càng làm cô thất vọng hơn, là khi anh đến khám bệnh lần đầu, lại không nhận ra cô.
Nhưng, hình như bây giờ anh đối với cô lại có chút hứng thú.. Cô nên vui mừng đúng không? Anh có vẻ rất thật lòng, có phải cô nên rụt rè một chút không?
--
Hải Luân không ngờ Đại Boss lại tìm người đến dọn đồ cho mình thật. Mắt nhìn thấy đồ dùng cá nhân của mình lần lượt được chuyển ra xe, sau đó, chính bản thân cũng bị Đại Boss nhét vào bên lái phụ, cô hận đến nghiến răng.
" Phong Thành.." Bộ dạng cô vô cùng đáng thương nhìn anh: " Anh có biết em ở một mình hay gặp ác mộng không?"
" Có giúp việc ngủ cùng em." Đại Boss đóng cửa xe lại, dặn dò Hứa Khiêm: " Giao cô ấy cho cậu, nhớ đi đường cẩn thận."
" Vâng." Hứa Khiêm nói.
Nhìn xe rời đi, Đại Boss thở phào nhẹ nhõm. Trở vào bên trong biệt thự, anh xách một túi giấy đi lên lầu. Trong túi giấy là quần áo mà Hứa Khiêm vừa mang đến.
Tống Khinh Ca còn chưa dậy.
Nhìn thời gian, đã 5 giờ chiều. Cô ngay cả cơm còn chưa ăn. Vì vậy, anh tiến tới, ghé thấp người xuống, cầm vài sợi tóc nhẹ nhàng cọ qua cọ lại nơi gò má cô.
Cô nhíu mày một cái, đưa tay sờ sờ lên mặt, mi mắt cũng không động sau đó lại tiếp tục ngủ.
Đại Boss mỉm cười, lại dùng sợi tóc trêu chọc cô. Cô nhột không chịu được, mơ hồ mở mắt ra, nhưng vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ hơi cáu: " Phiền quá đi."
Nhìn bộ dạng lười biếng của cô, Đại Boss ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói một câu. Đột nhiên, Tống Khinh Ca ngồi thẳng dậy.
Tỉnh ngủ rồi.