Nhắc lại những chuyện cũ, Tống Khinh Ca mấp máy môi, bất đắc dĩ nói: " Lúc đến cô nhi viện, em còn quá nhỏ. Lúc đó xảy ra chuyện gì, em đều không nhớ." Chuyện đã cách đây nhiều năm rồi, rất ít khi nhắc lại: " Nghe mẹ Tạ nói, em được tìm thấy ở một vụ tai nạn xe, sau đó được đưa về cô nhi viện."
" Khi đó em mấy tuổi?"
" Chắc khoảng 2 tuổi." Tống Khinh Ca suy nghĩ một chút rồi nói.
" Sau đó thì sao?" Trong đáy mắt Đại Boss ánh lên những tia đau lòng: " Dì tìm thấy em ở đó?"
Tống Khinh Ca gật đầu nói: " Năm em 10 tuổi, dì em tìm thấy em ở cô nhi viện, dì nói em mồ côi cha từ trong bụng mẹ, sau đó đưa em đi làm xét nghiệm DNA, sau khi xác định em và dì có quan hệ ruột thịt thì dì đón em về." Đối với chuyện này, cô nhớ rõ vì lúc ấy đã 10 tuổi.
Đại Boss đau lòng, nhìn cô nhi viện điều kiện thiếu thốn, tuổi thơ cô lại phải trải qua ở đó..
Thấy anh trầm mặc, Tống Khinh Ca nhẹ nhàng nói tiếp: " Thật ra, lúc còn bé trí nhớ của em rất mơ hồ, đối với cha mẹ không có chút ấn tượng nào. Nghe dì nói, khi em còn chưa sinh ra, ba em đã qua đời. Về sau, mẹ em cũng vì tai nạn xe mà ra đi. Cũng may, có dì luôn ở bên cạnh, yêu thương, chăm sóc.
Cô chỉ nói vài lời, nghe qua rất nhẹ nhàng nhưng khiến cho đáy lòng Đại Boss dấy lên một loại cảm giác chua xót. Yêu cô, anh sẽ cố gắng bù đắp lại những bất hạnh mà cô đã trải qua.
Anh muốn bảo vệ cô, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống này: " Tống Khinh Ca.. anh có một đề nghị dành cho em."
" Đề nghị gì?" Ánh mắt cô mong chờ nhìn anh.
" Đề nghị này, có thể thay đổi cuộc sống hàng ngày của em." Đại Boss tiếp tục nói: " Nhưng khẳng định, trong tương lai sẽ khiến cuộc sống của em tươi đẹp, vui vẻ, hạnh phúc hơn."
Nghe anh miêu tả hấp dẫn như vậy, Tống Khinh Ca rất tò mò: " Là đề nghị gì?"
Đại Boss hơi dương mi, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô: " Ở bên anh." Thoáng trầm mặc, sau đó nói: " Làm bạn gái của anh."
Trong nháy mắt, đầu Tống Khinh Ca trống rỗng, kinh ngạc nhìn anh đến xuất thần. Trong lòng, vui mừng nhảy nhót. Mặt cô nóng bừng, ngượng ngùng cúi xuống.
" Vấn đề đơn giản như vậy, mà em phải suy nghĩ lâu thế sao?" Đại Boss nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm: " Vậy ra đề dễ hơn một chút, anh muốn làm bạn trai của em. Đồng ý một trong hai đề nghị trên là được."
Tống Khinh Ca đang mê man trong hạnh phúc, ngây thơ đáp lại: " Vâng.. hả?"
Đại Boss thấy tâm tình cô biến đổi, có chút thấp thỏm, vì vậy trêu đùa: " Hả cái gì? Chẳng lẽ em chỉ tính toán ngủ với anh, không muốn chịu trách nhiệm?"
Ách!
Quẫn chết!
Đây là phòng ăn, tại sao anh có thể nói ra lời như thế?
Tống Khinh Ca mặt đỏ bừng, ngó nghiêng. May mà phục vụ đứng cách họ khá xa, chắc không nghe được lời anh nói.
Cô có chút giận dỗi, uống một hớp rượu, gân cổ mạnh miệng nói: " Bao nhiêu tiền, anh ra giá đi."
" Thân thể của anh đáng giá thế nào, em còn không biết." Đại Boss da mặt đủ dày: " Nhưng mà, luôn phải thu phí, chẳng có gì thú vị, không bằng chúng ta.. nhập vai?"
" Anh có ý gì?"
" Em làm bạn gái của anh!" Đại Boss nói.
Ách! Đáy mắt Tống Khinh Ca hiện lên tia vui mừng không hề che dấu. Cô có ngu nữa cũng biết ý của anh là gì. Trong lòng lâng lâng, đang muốn gật đầu thì nghĩ đến La Thế Sâm, cô hơi nhíu nhíu mày.
Đại Boss thấp thỏm từ nãy tới giờ, người phụ nữ này, rõ ràng là yêu anh, thế nào mà kiểu cách.. Lại làm anh có cảm giác thất bại rồi.
" Chuyện của Thế Sâm.." Cô cau mày: " Anh cũng biết."
Ách! Tại sao trong giờ phút này mà cô lại nhắc đến tên khốn đó? Thật sự là sát phong cảnh. Đại Boss hừ một tiếng. Dù sao anh cũng đang muốn nói rõ ràng với cô về chuyện này: " Không phải em nói đã hủy hôn với hắn sao?"
" Hôn ước là muốn hủy bỏ." Tống Khinh Ca khó khăn nói: " Nhưng.. vì giúp hắn lấy lại hình tượng, em.. Muốn giúp hắn.. ở trước truyền thông vẫn phải duy trì.. quan hệ tốt đẹp." Cô nói có phần đứt quãng.
" Cho nên.. " Đại Boss nhìn cô không chớp mắt.
" Cho nên.." Tống Khinh Ca bị anh nhìn, không tự nhiên liền cúi đầu xuống, hai tay vê vê làn váy.
" Em muốn từ chối anh?" Nhìn bộ dạng do dự của cô, Đại Boss tức giận. Cô dám vì một người đàn ông khác từ chối anh?
" Không phải _____" Thấy sắc mặt anh không được tốt, Tống Khinh Ca lập tức nói.
Sắc mặt Đại Boss càng khó nhìn: " Vậy em có ý gì? Một chân đứng hai thuyền? Tống Khinh Ca, em dám?"
Haizz!
Cô cau mày nói: " Em không có cách nào khác, hắn xảy ra chuyện như vậy, em không thể khoanh tay đứng nhìn!" Làm sao để nói cho anh hiểu, cô thật là không muốn thế, chẳng qua là bất đắc dĩ.. Vì vậy, nhắm mắt giải thích: " Chờ cho chuyện này lắng xuống, em sẽ lên tiếng hủy bỏ hôn ước."
Nhìn anh đang tức giận, Tống Khinh Ca mím môi, suy nghĩ một chút, mở to mắt vô tội nhìn anh: " Bụng tể tướng có thể chèo thuyền *, giống như Cố tổng đây, trong lòng luôn ấm áp, rộng lượng.." Cô cố ý đưa anh lên mây: " Em nghĩ, anh sẽ không để ý đến chuyện em giúp hắn.."
* Câu này trích trong câu: Trán tướng quân có thể phi ngựa, Bụng tể tướng có thể chèo thuyền. Ý nói làm người phải rộng lượng, khoáng đạt.
Ách! Cô ngốc này mồm miệng lanh lợi gớm!
Cô nói thế này thì Đại Boss có một vạn lần không muốn cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn, giống như người chồng sắp bị bỏ rơi: " Em làm lôi phong trợ giúp hắn, vậy còn anh?" Anh rất lo lắng, lo cô sẽ lại tránh anh như mấy lần gặp trước, cảm giác đó làm hỏng bét tất cả.
" Chúng ta ừm.." Tống Khinh Ca cẩn thận nhìn anh: " Trước hết tạm thời giữ bí mật." Cô lập tức bổ sung thêm: " Cho chuyện này qua đi.. rồi.. ừm ừm."
Sắc mặt Đại Boss căng thẳng, không vui nói: " Tống Khinh Ca, em lấy đâu ra tự tin anh sẽ đồng ý làm Secret Lover?" Cô muốn anh làm người yêu dấu mặt sao?
Tống Khinh Ca ngượng ngùng, chẳng qua, cô đã tìm được nhược điểm của anh. Cô bưng ly rượu uống một hớp, mấp máy môi: " Anh không đồng ý, em cũng không có cách nào khác." Cô bất đắc dĩ nói: " Vậy.. chúng ta chỉ có thể lui về.. vị trí người xa lạ."
Đại Boss giận không ít, nhìn bộ dạng mê người của cô trong lòng.. anh bưng ly rượu, không vui đem rượu trong chén ngậm vào miệng, sau đó đứng dậy lại gần nâng cằm cô lên, đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.
Tống Khinh Ca không nghĩ anh lại giận như vậy, lúng túng muốn lùi về phía sau. Nhưng Đại Boss lại nắm cằm cô không chịu buông, giọng nói không được tốt: " Tránh cái gì mà tránh?"
Cô không dám lui nữa, nhìn anh khẽ mím môi. Bị anh nhìn chằm chằm có chút lúng túng, nơi này là phòng ăn.. Mặc dù không có vị khách nào nhưng có phục vụ ở quanh đây.
Đại Boss nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, môi hồng xinh xắn, ánh mắt sâu thẳm, anh cúi đầu hôn cô.
" Đừng.." Cô muốn giãy giụa lại cảm thấy rượu đang tràn vào khoang miệng, trong lúc nhất thời mặt cô đỏ bừng.
Đại Boss đem toàn bộ rượu trong miệng chuyển qua miệng cô, lưỡi linh hoạt chui vào, dụ hoặc cô nuốt rượu xuống.
Tống Khinh Ca run rẩy, hai mắt nhắm nghiền. Đại Boss giữ gáy cô, hôn sâu hơn.
Thật lâu, nụ hôn mới kết thúc. Tống Khinh Ca có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng ngồi trên ghế, thở hổn hển, sắc mặc đã sớm ửng đỏ.
" Anh.." Cô vừa quẫn vừa giận, nhìn người nào đó vừa mới bắt nạt mình, nhìn bộ dạng cô lúng túng có vẻ đang rất sung sướng.
" Anh làm sao?" Tâm tình Đại Boss đã tốt hơn rất nhiều, anh dương mi hỏi lại.
Ách! Tính toán một chút, không nên cùng anh so đo. Dù sao, lời cô nói sẽ bị anh dùng mọi thủ đoạn để phản bác, cuối cùng sẽ biến thành lỗi của cô cho mà xem. Vì vậy, cô không vui bưng ly rượu lên.
" Uông một miệng lớn rượu rồi, thế nào, lại muốn dùng phương thức đó nâng cốc trả lại cho anh?" Đại Boss ranh mãnh trêu chọc cô.
Tống Khinh Ca nhấp một ngụm rượu, bị những lời này làm cho sặc, hơi bực nhìn anh.
Đại Boss nhướng mày, thấp giọng mập mờ nói: " Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, tự chủ của anh không tốt như em nghĩ."
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, lúng túng không thèm để ý.
Bất quá, cuối cùng Đại Boss vẫn thỏa hiệp: " Được rồi, được rồi đừng nóng giận." Anh nói giọng dụ dỗ: " Anh làm secret lover rất là đáng thương, trả lại cho anh sắc mặt vui tươi xem nào?"
Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, xem đi. Lại thành cô không đúng. Nhưng trong lòng lại cực kỳ ấm áp, bất giác cô mỉm cười.
--
Khi Đại Boss đưa Khinh Ca về nhà, cô yêu cầu dừng ở cách Tống gia một con phố, lý do là: " Gần đây, cổng nhà em luôn có ký giả."
Đại Boss không vui, nhíu mi.
Cô làm nũng: " Anh đã đồng ý rồi.." Nếu để ký giả hoặc dân mạng chộp được, đoán chừng mọi chuyện lại trở lên rắc rối hơn.
Đại Boss buồn bực không muốn dừng xe lại.
" Hẹn gặp lại." Tống Khinh Ca đang định mở cửa xe thì Đại Boss cúi người, ngăn tay cô lại: " Cứ như vậy mà đi?"
Nhìn bộ dạng anh ăn vạ, cô mím môi cười cười, sau đó tiến tới hôn lên má anh. Nhưng không ngờ, vừa mới hướng đến thì Đại Boss quay mặt lại, khiến cô không sai không lệch hôn đúng vào môi anh.
Cô vốn chỉ định hôn phớt một cái nhưng lại không nghĩ, sắc lang nào đó liền đổi khách làm chủ, hôn cho cô đầu óc choáng váng.
Đại Boss nắm bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô: " Sáng mai đến nhà anh, anh chờ em."
Nhịn bộ dạng anh chưa thỏa mãn.. Tống Khinh Ca nháy mắt: " Anh không phải đi làm à?"
Ách! Sáng mai hình như anh có cuộc họp, Đại Boss nhíu mi, đành di chuyển thời gian: " Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?"
" Chúng ta không phải đã nói là tránh để mọi người thấy sao?" Cùng anh đi ăn cơm, rất dễ bị ký giả chộp được, cũng may hôm nay ăn tại nhà hàng của anh.
" Vậy, tối mai đến nhà anh?" Đại Boss vuốt ve tay cô, giọng mập mờ.
" Dì em ở nhà." Tống Khinh Ca khó khăn nói: " Em ở bên ngoài qua đêm.. không được tốt."
Đại Boss không vui, tay vịn chặt vào hông cô:" Vậy làm sao bây giờ?" Anh muốn gặp cô.
Tống Khinh Ca mỉm cười: " Ngày mai em gọi điện thoại cho anh."