“Và sau đây là chương trình Giải Mã Tâm Linh!”
“Chúng ta hãy làm quen với “người bạn mới” nào…”
Từ tivi phát ra tiếng rì rì, xen lẫn vào đó là giọng đàn ông trầm trầm.
Người đó kể về quá trình mình bị sát hại, cụ thể hơn là bị người ta đẩy xuống từ tầng thứ tư của một toà chung cư.
“Người ở xóm A chắc cũng biết cậu trai trẻ này nhỉ, nghe đi, nghe đi cậu ấy thật oan ức.
Vậy là thứ gì đã đẩy cậu ta xuống, mọi người đoán thử xem?”
Trên tivi đang phát nền là căn phòng đỏ rất doạ người, chương trình này chỉ có tiếng nói chuyện chứ không có hình ảnh.
Dương Uyển Chi vừa ăn kem, vừa nằm trên sofa nghe tin tức.
Trên đầu ghế của cô đang nằm xuất hiện một thân ảnh, chính là cậu ta.
“Họ nói sai rồi!”
Ma nam đó nằm đè lên người cô, khiến cho cơ miệng cô cứng đờ, hai mắt trừng lớn nhìn cậu ta.
Ma nam đó sờ lên má cô, sau đó nở một nụ cười lên tận mang tai, cậu nói:“Người đẹp nhìn thấy tôi mà, phải không?”
Cô không trả lời được, cậu ta đang đè cô.
Trong thâm tâm cô đang cô gọi thầm tên La Mục Khải, hắn ở đâu sao còn không đến cứu cô?
Ma nam kia đưa chiếc miệng máu me cuối sát gần mặt cô, một lúc một gần hơn, trái tim cô đập như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Không, cô không muốn bị cậu ta hôn đâu mà!
“Cái thằng chó chết này!!!”
Ma nam bay lên không trung rồi văng thẳng vào vách tường do cú hất của La Mục Khải.
Hắn rút kiếm định chém cậu thì cậu đã chạy đi bằng đôi chân nhanh thoăn thoắt.
Hắn chạy lại ngồi xuống trước mặt Dương Uyển Chi, ôm cô rồi hỏi han:“Em có sao không?”
“Sao giờ anh mới tới, em sợ…”
Cô ôm lấy hắn khóc nức nở, cái tên đó vừa hôi vừa bẩn, thậm chí miệng của cậu còn đầy máu nữa, rất kinh tởm.
“Xin lỗi, xin lỗi em đừng khóc mà.” Hắn vỗ vỗ lưng cô dỗ dành, hắn đang họp với mười tám Phán Quan nghe cô gọi hắn đã lập tức tới đây rồi.
Cái tên đó dám có ý xấu với vợ hắn, muốn chết rồi!
*
La Mục Khải sau khi đợi Dương ma ma về mới rời đi, hắn đi tìm cái tên ma nam đó mà không nói cho cô biết.
Tìm được cậu ở một quán net, hắn liền tóm lấy rồi dẫn ma nam đó xuống Địa Phủ luôn.
Mười tám Phán Quan nhìn nhau, La Mục Khải đang họp tự nhiên biến mất đã kỳ lạ.
Khi trở về con đem theo một vong nam, không phải rất kỳ lạ hay sao.
Hắn vứt tên ma nam đó xuống, lạnh giọng nói:“Đày xuống mười tám tầng địa ngục cho ta.”
Mười tám Phán Quan:"…" nhưng mà cậu ta phạm tội tày trời gì chứ Quỷ Vương đại nhân?
*
Nửa đêm Dương Uyển Chi bước đi như người vô hồn, cô mặc sơ mi dài màu trắng để ngủ.
Đi qua hành lang rồi đi xuống đất, cô cũng không biết mình đã đi đâu, làm gì.
Cho tới khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng lạ mắt.
Dương Uyển Chi hốt hoảng nhảy xuống giường, nhìn dáo dác xung quanh.
…Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, Dung Thành cầm ly nước lọc đi vào, nhìn thấy sự hiện diện của cô làm cho anh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Chủ nhân sao người lại tới đây?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Tôi…” Cô cũng không có biết, tại sao cô lại ở đây?
Dương Uyển Chi còn chưa hệ thống được mọi chuyện thì La Mục Khải cũng có mặt, gương mặt hắn đen như đáy nồi nhìn hai người bọn cô.
Bây giờ, cô có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
“La Mục Khải em…” Cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Hắn nhìn nữ nhân của mình nửa đêm ở trong phòng cùng người đàn ông khác, hơn nữa trong tìm thức của hắn cô đã từng đi rình Dung Thành tắm.
Bây giờ cô và anh ở gần nhau, cô lại mặc đồ ngủ mỏng manh như vậy, bảo sao hắn lại không ghen.
Hắn không nói một lời nào, trực tiếp đem cô đi.
Cho tới khi hai người đứng ở phòng ngủ của hắn, cô rất muốn giải thích với hắn mà chưa gì hắn đã nhào tới hôn cô.
La Mục Khải đặt cô ngồi lên bàn, ép cô phải đáp trả nụ hôn của hắn.
Cơ bản vì hắn ghen rồi, hắn tức giận rồi.
Hắn biết đây là một cái bẩy, những cũng không tự kiềm chế nổi chính mình.
Là một con quạ báo tin cho hắn rằng vợ hắn đi ngoại tình, làm gì có con quạ nào “tốt bụng” như vậy.
“Ưm… Mục Khải à… Em… Ưm…”
Hắn nuốt trọn những lời cô nói ra, hắn chỉ muốn hôn, càng hôn càng cuồng nhiệt.
Khi người đàn ông rúc đầu vào trong nơi tư mật của người con gái, thì lúc đấy lý trí của cô cũng sụp đỗ hoàn toàn.
Cô ngửa cổ bật ra tiếng rên rỉ kiều mị, bàn tay đặt trên đỉnh đầu hắn len vào mái tóc của hắn dùng móng tay cào cào.
“Ưm, Khải… Em không chịu nổi…”
Người đàn ông một lúc một bạo gan hơn, hắn vùi sâu chiếc lưỡi ấm nóng vào trong cửa động ẩm ướt.
Tiếng mút của hắn vang vọng khắp cả căn phòng, bay vào tai rồi truyền tín hiệu tới đại não của Dương Uyển Chi.
Cảm giác sung sướng này lần đầu tiên cô được trải nghiệm, cô chưa hề biết “làm” cái đó lại có thể mang tới cảm giác lâng lâng như thế này.
Cô dùng hai chân đẩy vai hắn ra, rồi kéo hắn lên hôn môi.
Bàn tay nhỏ của cô mò vào trong quần hắn, thô bạo kéo ra cái gây cứng như sắt kia.
Cô đặt nó ở cửa động rồi rướn người quấn chặt hông của hắn trực tiếp đem gây thịt đẩy vào.
La Mục Khải thở dốc, hắn gục đầu vào vai cô thở hổn hển, cũng giống như kiềm chế sự nhẫn nại của hắn vậy.
“Em ở trên anh nhé?” Cô thì thầm vào tai hắn.
Da đầu của hắn tê rần, hắn yêu chết cái sự chủ động này của cô.
Nhưng hôm nay thì không được!
Hắn bế cô lên giường, đặt cô ở dưới thân hắn rồi dồn dập.
Tiếng phập… Phập… như lấy mạng người ta, cô cáu chặt vào drap giường, hắn hôm nay thật sự thô bạo.
“Uyển Chi, mở mắt ra nhìn tôi.” Hắn siết cằm cô.
Người đàn ông ở trên cô mồ hôi chảy đầm đìa, cô nhớ hắn là một Quỷ Vương có thân thể lạnh như băng, vậy mà giờ đây hắn lại bị dục vọng thiêu đốt đến như thế này, hạ thể đem đến một trận co rút…
La Mục Khải rên lên một tiếng, hắn đánh vào mông cô như đang chê trách cho sự lẳng lơ này.
“Bảo bối gọi tên tôi.” Hắn dồn dập tấn công.
“La Mục Khải em không chịu nổi… Ưm… Chậm thôi mà… Xin anh…”
“Được tôi “cho” em.
Phải cho em ăn no tới bội thực, có vậy em mới không đi tìm người đàn ông khác.”
Con mẹ nó, La Mục Khải nổi thú tính thật rồi..