"Cô Đan Nguyên! Đây là khế ước, cô kí đi!"
Người đàn ông vừa nói vừa đẩy tới trước mặt cô một tờ khế ước.
Nhìn dòng chữ in hoa đập vào mắt, Đan Nguyên choáng thật sự.
KHẾ ƯỚC TÌNH - TIỀN.
Bên dưới không ghi cụ thể tên bên A.
Chỉ ghi tên bên B là: Hồ Đan Nguyên, 20 tuổi.
Nội dung: Từ bỏ Phú Hào.
Số tiền: 1.000.000.000VNĐ.
Cuối bản khế ước có ghi dòng chữ P/s: Bên B quy phạm khế ước đền gấp một trăm lần.
Đọc dòng P/s đó Đan Nguyên thấy mắc cười.
Lòng dạ người giàu đúng là thâm sâu! Họ muốn cô rời xa Phú Hào.
Nhưng sợ anh kiên quyết phản đối.
Nên mới đẩy cô vào bản khế ước hám tiền như trên.
"Con trai tôi là cục kim cương.
Đứa con hoang như cô cũng đòi xứng? Rời xa nó, cô có một tỷ!"
"Cháu không cần tiền.
Cháu chỉ cần anh ấy! Chúng cháu yêu nhau thật lòng."
Bang!
Người đàn bà sang chảnh, tóc búi cao, khuôn mặt điểm tô tỉ mỉ, mặc váy hàng hiệu thẳng tay cho cô một cái tát cháy má, nhổ toẹt bãi nước bọt vào người cô rồi cao giọng chửi: "Vô sỉ! Con gái đồ hồ ly chuyên cướp chồng người kiếm đâu ra tình yêu thật lòng, hử?
Mau cầm lấy tiền rồi biến khỏi cuộc đời con trai tôi!" Bà ta quăng thẳng vào mặt cô một chiếc thẻ.
Đừng nhầm tưởng chiếc thẻ đó là bà ta bù đắp cho việc cô rời xa anh.
Vì người đàn bà cao cao tại thượng đó làm gì có tấm lòng thương xót một đứa con gái nghèo như cô? Số tiền một tỷ đó thực chất là bà ta trả cho cái chân cà nhắc của cô trong vụ tai nạn cứu mạng Phú Hào năm xưa.
"Coi bộ cái chân quèn của cô cũng có giá! Nên biết điều chút, đừng tham quá cứ bám riết lấy nó mà ô tô xin nốt cái bên kia!"
Miệng lưỡi người giàu đúng là tàn nhẫn.
Nhưng Đan Nguyên biết, cái chân của cô cũng chỉ là lá chắn cho việc bà ta biến cô thành con hồ ly hám tiền bất chấp nhân phẩm, sẵn sàng bán rẻ tất cả trong mắt Phú Hào.
"Nếu bà muốn như vậy...thì tôi cũng chẳng cần tình yêu này nữa!" Đan Nguyên ném trả lại chiếc thẻ cho bà ta.
Cô cao ngạo thẳng lưng bước đi.
Bà ta không biết tức gì mà chửi với theo cô: "Đồ nghèo rớt mồng tơi làm nghề câu dẫn đàn ông kiếm cơm mà bày đặt làm cao!"
Đan Nguyên cuộn chặt hai bàn tay, cắn răng chịu đựng.
Bao nhiêu tủi nhục đành nuốt ngược vào bụng.
Ai biểu cô đem lòng tơ tưởng đến thiếu gia nhà giàu?
Cô ê chề, bẽ bàng bước ra khỏi cánh cổng cao nhà anh.
Vừa lúc gặp Phú Hào đi học về.
Anh dựng chiếc mô tô phân khối lớn, gát mũ lên kính chiếu hậu, đon đả đón cô.
"Đan Nguyên, em nhớ anh à? Chẳng phải anh đã nói, sáng nay anh có tiết sao?"
Đan Nguyên cúi gằm mặt.
Nhích sang bên tránh anh.
"Em dỗi anh về muộn đó à?" Phú Hào cười nhích sang theo cô.
Đan Nguyên lại tránh sang hướng khác.
Phú Hào nắm vai cô, giọng anh lo lắng: "Sao thế em?"
Cô bực bội: "Không sao cả! Chúng ta chia tay đi!"
Một câu chia tay giữa lúc hai người đang bên nhau vui vẻ, Phú Hào không tin.
Anh cầm lấy tay cô: "Đan Nguyên, em đùa không vui gì cả?"
"Ai nói với anh là tôi đùa? Phú Hào, anh nghe cho rõ đây! Từ trước đến nay tôi chưa hề yêu anh.
Tôi chỉ thích cái mác thiếu gia con nhà giàu của anh thôi! Nay tôi chán rồi! Nên từ giờ..anh đừng làm phiền tôi nữa."
"Nó nói đúng đó con! Nó chỉ ham tiền nhà ta thôi! Đây con xem đi! Nó đích thân tới gặp mẹ làm cuộc giao dịch để lấy một lần cho được nhiều."
Cô sững sờ trước màn lật mặt của người đàn bà sang trọng.
Phú Hào cầm tờ khế ước, mặt anh tái nhợt vì sốc.
Anh run run đưa tờ khế ước tới trước mặt cô chất vấn: "Có phải đây là thật!"
"Thật!"
Cô vùng khỏi tay anh.
Chạy thật nhanh giữa con phố đông giờ tan tầm.
Bỏ mặc tiếng Phú Hào gọi với theo phía sau: "Đan Nguyên! Em đứng lại cho anh! Mẹ bỏ tay con ra!"
Đan Nguyên cắm đầu chạy.
Cô không muốn dính dáng gì tới anh nữa.
Cánh cổng nhà giàu không phải là nơi một đứa con gái nghèo, nhân thân không sạch sẽ như cô có thể bước vào.
Là do cô quá tin tưởng vào tình yêu của Phú Hào: "Anh là con độc đinh, ý anh là ý của ba mẹ.
Nếu họ muốn có cô con dâu thì người đó chỉ duy nhất là em."
Chỉ duy nhất là em sao?
Phú Hào là do anh quá tự tin hay do em quá ảo tưởng?
Chắc có lẽ là do cả hai chúng ta!
Tuổi trẻ chỉ biết yêu chưa hề đặt nặng hai chữ sang - hèn.
Nên có kết cục này cũng đáng lắm.
Em đi đây! Chúc anh hạnh phúc.
Lòng đã kiên định nên dẫu cô nghe tiếng anh gọi, cô vẫn không hề dừng lại: "Đan Nguyên đừng bỏ rơi anh! Đan Nguyên!"
Mọi lời kêu.
Bao tiếng gọi đều chìm mất sau tiếng phanh xe cháy đường.
Két....
Ba năm sau.
Cô học Đại học năm cuối.
Muốn kiếm thêm vài đồng, cô đăng một tin: [Nhận làm gia sư + Dịch tài liệu + Làm báo cáo + Viết bài luận.
Ai có nhu cầu xin liên hệ số điện thoại: O38.xxx.xxxx.]
Tin vừa đăng năm phút.
Có người gọi đến: "Ông chủ tôi cần một cô gia sư.".