Câu hỏi của Lý Dạ chuyển cục diện sang hướng khác khiến chuyện tình của hai người cuốn vào thêm mớ rắc rối.
"Lý Dạ, bộ con quên mẹ con mất như thế nào rồi hả? Con không nên gọi kẻ thù không đội trời chung của mẹ con bằng dì!" Bà ta lại gần Lý Dạ lay cánh tay, bơm thêm hận thù để thức tỉnh thằng cháu vừa gọi giặc như gọi người thân.
Lý Dạ mãi nhìn Đan Nguyên dường như chờ câu trả lời.
Càng nhìn anh ta càng nhận ra cô rất giống người phụ nữ năm ấy, duy chỉ có đôi mắt là giống hệt ba anh ta.
Thảo nào lần đầu gặp cô anh ta thấy quen quen.
Đan Nguyên cũng nhìn anh ta một hồi lâu nhưng không nói gì cả.
Cô quay sang nói với Phú Hào: "Mau đưa em về thôi.
Ở lại đây một lúc nữa, e là em không chịu nổi!"
Anh ôm mặt cô, lau khô nước mắt rồi trấn an: "Không việc gì em phải sợ.
Có anh đây, trời sập xuống anh đỡ cho em! Nín đi, đừng khóc anh đau lòng lắm ha!" Anh dìu cô vào nhà.
Không quên ngoái đầu nói với mẹ thêm câu: "Con đã đăng kí kết hôn.
Mẹ về đi! Đây là nhà con mua, không liên quan gì đến tài sản nhà họ Đỗ!"
"Cái thằng này! Uổng công mẹ yêu thương mày, cứu mày về từ cửa tử! Sống lại là chỉ biết đi tìm gái.
Mày trả hiếu với mẹ như vậy hả, Phú Hào?"
"Mẹ nói con bất hiếu cũng được nhưng đừng la to nữa.
Để xóm làng họ ngủ.
Còn sớm mẹ có thể về! Hay đến nhà Tổ ngủ đêm cũng được! Ý con đã quyết.
Mẹ quá biết tính con mà!"
Chính vì quá biết tính khí đứa con trai độc đinh: đã quyết là làm, không ai có thể khuyên can.
Nên bà ta mới ra tay từ phía Đan Nguyên.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã xuôi chèo mát mái.
Cái gai nghèo hèn thấp kém ấy đã nhổ quăng.
Ai mà ngờ...gãy chèo, hai đứa lại quay về bên nhau.
Bao công sức bỏ ra giờ thành công cốc.
Bà ta dễ gì chấp nhận.
"Phú Hào, nhà họ Đỗ chỉ có một đứa con dâu duy nhất là Hà Vy.
Lễ đính hôn vẫn diễn ra như dự định.
Khách khứa đã mời hết rồi.
Mẹ và Hà Vy rộng lượng để con bố thí cho cô ta thêm chút tình.
Miễn sao trước khi buổi lễ diễn ra một tiếng...con phải có mặt.
Nếu không hậu quả...con không thể lường."
"Mẹ, đời con chỉ duy nhất một cuộc tình.
Làm người là chồng Đan Nguyên.
Làm ma con cũng bám theo cô ấy."
Ý chống đối đã quá rõ ràng.
Bà ta tức không chịu được bèn cầm luôn con dao Thái gọt quả cạnh đĩa trái cây đi theo phía sau Đan Nguyên.
Cảnh bà ta lén cầm dao cô gái kia thấy.
Nhưng cô ta lựa chọn im lặng vì muốn mượn tay bà mẹ chồng tương lai khử sạch tiểu tam.
Cô ta giả vờ quay sang hướng khác.
Ngoài ra không một ai biết.
Lý Dạ cứ nghĩ, bà dì của mình theo vào nhà khuyên nhủ con trai.
Nên anh cũng chỉ đứng nhìn theo.
Mãi đến khi còn cách ba bước chân, mẹ Phú Hào khẽ động hung khí, dưới ánh trăng, mũi dao sắc nhọn chợt lóe sáng.
Lý Dạ hoảng hốt thét lên: "Phú Hào, coi chừng phía sau!" Anh ta lao về trước với tốc độ nhanh nhất có thể.
Vì tiếng gọi cảnh báo của Lý Dạ đến ngay thời điểm then chốt, bà ta quyết định ra tay nhanh hơn nên bổ nhào vào Đan Nguyên.
Vừa hay, Phú Hào kịp kéo cô tránh về bên trái.
Mũi dao Thái sượt qua cánh tay phải anh để lại một đường dài.
Phú Hào thất kinh đứng bất động.
Cũng may Lý Dạ kịp thời ôm bà ta gỡ lấy con dao đang tiếp tục nhắm đến mục tiêu.
Rồi quật ngã bà dì xuống sân.
Tất cả dường như đông lại.
Một trời thảng thốt.
Một trời thất kinh.
Ánh trăng lạnh không soi rõ màu máu.
Nên chỗ Phú Hào đứng đã xuất hiện loang lổ vết nước.
Cánh tay Phú Hào máu bắt đầu chảy nhiều hơn.
Vậy mà, anh không thấy đau.
Mãi một lúc sau khi thời gian bắt đầu dịch chuyển, không gian bắt đầu động, Đan Nguyên ôm lấy Phú Hào.
Bàn tay của cô va vào thứ nước dẻo dẻo, cô đưa lên mũi, rồi hoảng sợ thét lên: "Máu! Phú Hào có máu!".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Tất cả những ai có mặt đều lập tức tập trung.
"Phú Hào à, sao con dại dột không tỉnh thế con? Vì một đứa con gái thân phận thấp kém mà hai lần xem nhẹ bản thân!" Bà ta ôm lấy cánh tay con nhìn vào vết thương không ngừng chảy máu, rồi thình lỉnh ngẩng mặt chửi Đan Nguyên: "Đồ sao chổi! Cô định chừng nào thấy con trai tôi thật sự nằm dưới ba thước đất, cô mới cam tâm hả?"
Phú Hào nhận ra mẹ không hề biết lỗi, bao đau đớn anh mang bà đều đổ lên đầu Đan Nguyên.
Anh giằng cánh tay khỏi tay mẹ, tha thiết nói cho mẹ hiểu: "Mọi thương tổn con mang đều do mẹ gây ra.
Con không oán trách mẹ, mẹ về đi! Từ giờ để con được bình an sống!"
Oái oăm thay! Cây đã muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
Một chiếc giày cao gót bất ngờ ném thẳng vào giữa mặt Đan Nguyên kèm theo một câu rủa: "Tao cầu trời tước đoạt bản mặt hồ ly! Một ngày mày còn mang nó mày còn hủy hoại nhà họ Đỗ giống như mẹ mày năm xưa đã hủy hoại nhà họ Lý."