Khế Ước Ngày Xuân

Cả đêm nay, Trác Dật Nhiên đều ở trạng thái mơ màng, trong đầu cậu cứ nghĩ mãi về câu nói của Lục Sâm.

Lục Sâm sẽ nói những lời này thật sao? Cậu chợt hoài nghi mình đang nằm mơ.

Sau đó thì nằm mơ thật, và chẳng có gì bất ngờ, cậu vẫn mơ thấy Lục Sâm, mơ thấy anh dùng giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ ấy gọi mãi bên tai cậu rằng “Vợ ơi”.

Tất nhiên Lục Sâm ngoài hiện thực sẽ không làm chuyện như vậy đâu, hơn nữa xưng hô này quá xấu hổ, cũng tương tự với cách gọi “chị dâu”, trong mắt Trác Dật Nhiên, nó chỉ thích hợp với Omega dịu dàng đáng yêu thôi, sao có thể hợp với một Beta tục tằng như cậu chứ.

Chắc chắn cậu không chấp nhận được chuyện này, nhưng không biết vì sao, khi từ ấy được gọi ra từ miệng Lục Sâm thì lại êm tai một cách lạ thường, biết rõ đang mơ, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn đỏ mặt, tim lỗi nhịp.

Khoảnh khắc choàng tỉnh bởi tiếng gõ cửa, tim cậu hoảng hốt do giấc mơ vượt sức tưởng tượng này.

Mất ba giây để lấy lại bình tĩnh, mở mắt, mặt trời đã lên cao.

Người gõ cửa là dì quản lý ký túc xá, bấy giờ Cố Nghiêu ở giường đối diện đang ngủ, Trác Dật Nhiên sợ làm ồn cậu ta, bèn bước nhẹ chân ra ngoài, đóng cửa lại.

“Tiểu Trác này, sáng nay nhà trường đã thông báo với bên dì chuyện cháu bị phân hóa.” Dì quản lý ký túc xá lộ vẻ quan tâm: “Theo lẽ thường thì phải báo chuyện này ngay, nhưng cháu phân hóa đột ngột quá, cảm xúc chưa ổn định cũng là chuyện thường, dì hiểu.”

“Nhưng nếu bây giờ giới tính đã thay đổi, sẽ không thích hợp ở lại ký túc xá Beta nữa, bộ phận hậu cần đã sắp xếp một phòng mới cho cháu bên dãy ký túc xá của Omega, cháu xem khi nào rảnh thì dọn sang.”

Tiễn dì nọ đi, Trác Dật Nhiên đỡ trán, dựa lên cửa với vẻ mệt mỏi.

Lần này phân hóa quá đột ngột, lại xảy ra một chuỗi những chuyện lung tung lộn xộn phía sau khiến người ta chẳng kịp trở tay, cậu suýt quên luôn việc này.

Vừa nghĩ đến việc phải dọn khỏi ký túc xá Beta, quan trọng là tách khỏi người bạn cùng phòng cực hợp tính như Cố Nghiêu, cậu chợt thấy không nỡ.

Ngước mắt nhìn giường của Cố Nghiêu, lúc này đã mười hai giờ trưa, người thường xuyên ngủ sớm dậy sớm như Cố Nghiêu lại bất ngờ ngủ nướng thế này.

Có lẽ do đang trong kỳ phát tình, Trác Dật Nhiên cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, khoảnh khắc ngẩng đầu, cậu loáng thoáng ngửi được một mùi thơm hòa lẫn trong không khí.

Cố Nghiêu thích dùng tinh dầu nên mùi trong phòng họ luôn rất thanh mát, nhưng không nồng chút nào, chưa đến mức khó chịu.

Nhưng mùi hương này khác hẳn với mùi hương thanh mát của tinh dầu, nó hơi giống mùi của quả đào, quá ngọt và thơm khiến người ta bỗng chốc như đang lạc bước vào vườn đào, trông thấy hàng vạn quả đào chín tươi ngon mọng nước vậy.

Trác Dật Nhiên tưởng Cố Nghiêu mua hoa quả, cậu liếc nhìn bàn học, nào ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ từ phía giường.

Dự cảm chẳng lành chợt dấy lên, Trác Dật Nhiên thử gọi cậu ta: “Cố Nghiêu?”

Tiếng thở trên giường trở nên dồn dập.

Trác Dật Nhiên không do dự nữa, cậu vươn tay xốc chăn Cố Nghiêu lên, ngay sau đó hương thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi khiến cậu bỗng chốc đỏ bừng cả mặt.

Cậu quá đỗi kinh ngạc, cũng đoán ra một điều.

Có lẽ Cố Nghiêu đang nằm mơ, gương mặt thanh tú trắng trẻo lúc này đỏ ửng, lồng ngực phập phồng mạnh, Trác Dật Nhiên cố nén sự khó chịu trong người để lay cậu ta dậy, nhưng đối phương vẫn không tỉnh lại.

Trác Dật Nhiên nghĩ ngợi một lúc, vội lấy một ống thuốc ức chế trong túi tiêm lên cánh tay Cố Nghiêu.

Sau khi đẩy thuốc vào, vài phút sau, nhịp thở của Cố Nghiêu dần bình thường trở lại, sắc mặt cũng dịu đi, Trác Dật Nhiên nhìn cậu ta dần mở mắt với vẻ mặt phức tạp.

“Cậu về rồi à?” Vừa thấy cậu, Cố Nghiêu đã ngồi phắt dậy: “Không sao chứ?”

“Người có sao là cậu đấy, dọn dẹp đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện trường.” Trác Dật Nhiên chẳng kịp giải thích với cậu ta, chỉ vươn tay kéo: “Xem ra tôi phải mau chóng dọn đi thôi, chuyện phân hóa đột ngột này sẽ lây…”

“Khoan.” Cố Nghiêu kéo cậu lại với vẻ yếu ớt.

“Cậu mà không tranh thủ nữa thì lát tôi lại lây cho cậu phát tình đấy.” Trác Dật Nhiên sốt ruột nhíu mày: “Lúc đó hai chúng ta sẽ nằm thẳng ở đây…”

Cảnh tượng đó thảm thiết quá, Trác Dật Nhiên không dám tưởng tượng.

Cố Nghiêu dừng vài giây để hòa hoãn nhịp thở, sau đó hít vài cái, chợt ngửi thấy một mùi hương: “Lục Sâm đánh dấu cậu rồi à?”

Không ngờ cậu ta lại đột nhiên hỏi chuyện này, Trác Dật Nhiên sửng sốt.

Cố Nghiêu hiểu ngay: “Thảo nào nhiều Omega mê đắm cậu ấy đến nhũn cả chân như vậy, pheromone của cậu ấy mạnh quá, chỉ một chút thôi cũng làm tôi phát tình…”

Nói đoạn, cậu ta chợt nhận ra mình bị hớ, thế là ngước mắt nhìn Trác Dật Nhiên với vẻ chột dạ, không nói gì nữa.

“Khoan.” Trác Dật Nhiên chớp mắt: “Cậu biết cậu bị phân hóa à?”

Cố Nghiêu không đáp, chỉ lặng lẽ xuống giường, xoay người lấy một cái bình phun nhỏ phun ra xung quanh.

Biết đó là nước khử, Trác Dật Nhiên càng ngơ ngác hơn: “… Cậu chuẩn bị cũng nhanh thật?”

“Ai như cậu chứ.” Cố Nghiêu xịt lên gáy Trác Dật Nhiên, lẩm bẩm: “Mang mùi của đàn ông về gây hại cho tôi.”

“Cậu bị phân hóa khi nào?” Trác Dật Nhiên sững sờ, chẳng còn hơi sức đâu quan tâm nửa câu sau của cậu ta: “… Sao bình tĩnh vậy?”

“Bốn năm trước.” Im lặng một lúc, Cố Nghiêu chợt đáp.

Trác Dật Nhiên khựng lại.

“Cậu đang đùa tôi à?” Vài giây sau, cậu trợn to mắt chẳng tin nổi: “Ý của cậu ta, từ khi chúng ta quen biết nhau, thật ra cậu… luôn giả làm Beta?”

“… Cậu mới giả đó.” Cố Nghiêu liếc cậu.

“… Sao có thể chứ?” Trác Dật Nhiên lúng túng: “Sao tôi không phát hiện?”

Hai người ở cùng từ sáng đến tối, Cố Nghiêu là một Omega nhưng giả làm Beta cả năm trời trước mặt cậu, mà thậm chí cậu còn chẳng hoài nghi chút nào.

Chuyện này quả thật còn khó tin hơn cả chuyện cậu bị phân hóa đột ngột nữa.

Thật ra dù Cố Nghiêu cẩn thận đến mấy cũng có những lúc lộ sơ hở, nhưng Trác Dật Nhiên là một Beta thần kinh thô thiếu kiến thức sinh lý, tính cách cũng qua loa nên cậu chưa từng để ý mấy chuyện này.

Ví dụ như sở dĩ Cố Nghiêu thích hun tinh dầu, thực ra là để che giấu mùi pheromone quá ngọt quá nồng của mình, dù sao thì mùi hương này cũng rất gây chú ý.

Song, Trác Dật Nhiên chỉ luôn cho rằng Cố Nghiêu là một chàng trai tinh tế tỉ mỉ yếu đuối, cả việc cậu ta sẽ sốt vào vài ngày cố định trong tháng mà Trác Dật Nhiên còn nghĩ là do thể chất của cậu ta yếu, thế nên mới hay bị cảm mỗi khi giao mùa.

“Tôi không cố ý giấu cậu.” Cố Nghiêu khẽ giọng: “Chỉ là giả vờ quen rồi.”

“Tại sao?” Quá đột ngột, Trác Dật Nhiên vẫn thấy không chân thật.

“Nguyên nhân khá phức tạp.” Cố Nghiêu rũ mắt: “Sau này có dịp sẽ kể cậu nghe.”

Thấy cậu ta không có ý giải thích, Trác Dật Nhiên cũng chẳng gặng hỏi nữa, im lặng hồi lâu, cậu đổi chủ đề: “Đúng rồi, ban nãy dì quản lý ký túc xá bảo tôi dọn đi.”

“Nhanh vậy?” Cố Nghiêu lại ngước mắt lên.

Thật ra Omega ở trong ký túc xá Beta cũng chẳng có gì, dù sao Beta cũng chẳng ngửi thấy mùi pheromone của Omega nên sẽ không gây phiền phức.

Nhưng quy định là thế, chẳng ai dám làm trái cả, huống chi hiện tại ký túc xá của họ còn có người đang giấu giếm nữa kìa.

“Cậu nhìn chúng ta đi, cùng đổi giới tính luôn, đúng là anh em tốt khó gặp.” Trác Dật Nhiên thở dài nặng nề: “Hay cậu dọn theo tôi nhé, hai chúng ta đến dãy Omega làm bạn cùng phòng tiếp?”

“Bạn Nhiên Nhiên à, tỉnh táo lại đi.” Cố Nghiêu thở dài: “Chỉ mỗi cậu đổi giới tính thôi.”

“…” Trác Dật Nhiên nghẹn họng bởi lời cậu ta nói: “Sao vào miệng cậu nghe cứ như đi chuyển giới vậy.”

Cố Nghiêu chợt nghĩ ra một điều, cậu ta ngước mắt tỏ vẻ nghiêm túc: “Đúng rồi, vậy bây giờ cậu thế nào?”

“Đêm qua tôi đọc bài viết, muốn đi tìm cậu nhưng sắp đến kỳ phát tình…” Cố Nghiêu thở dài, mặt mang đôi phần hổ thẹn: “Tôi không dám ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng chờ cậu, chờ một lúc thì ngủ mất.”

“Tôi không sao.” Trác Dật Nhiên vỗ vai cậu ta an ủi.

“Nên trong bài viết đó nói…” Cố Nghiêu dè dặt ngước mắt nhìn cậu: “Đều là bịa à?”

Trác Dật Nhiên lắc đầu: “Là thật.”

Cố Nghiêu trợn tròn mắt: “Đàm Phi cậu ta?”

Dừng một lúc thì nhíu mày tức giận: “… Đúng là không thể nhận xét một con người qua vẻ về ngoài được.”

Nói đoạn, cậu ta lại nhìn Trác Dật Nhiên, đôi mắt long lanh lần nữa dâng lên vẻ đồng cảm xót xa.

Trác Dật Nhiên sợ người ta khóc lắm, vừa thấy dáng vẻ này đã hơi hoảng, cậu vội nói: “Không sao, cậu ta bị xử đẹp rồi.”

Cố Nghiêu rũ mắt nhìn xuống, nói với vẻ ủ rũ: “May mà có anh Lục.”

Không biết vì sao, cậu ta vừa nhắc đến cái tên này, Trác Dật Nhiên chợt như nghe thấy tiếng xưng hô mà Lục Sâm gọi mình trong mơ, tim cậu bỗng nóng lên, vội rời mắt đi không nói tiếp nữa.

“Omega đều sẽ gặp chuyện như vậy, không ít thì nhiều.” Cố Nghiêu thở dài: “Tôi phân hóa không sớm lắm, khi đó cũng khó chấp nhận quá chừng.”

Trác Dật Nhiên hoàn hồn, hỏi tiếp: “Nên luôn giả Beta à?”

Cố Nghiêu lại lắc đầu: “Không phải vì chuyện này.”

Không chờ Trác Dật Nhiên nói tiếp, Cố Nghiêu đã đổi giọng điệu khác như đang an ủi: “Nhưng thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”

“Omega thì đã sao?” Cố Nghiêu ngước mắt nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch để lộ nụ cười dịu dàng: “Dù bị phân hóa thành Omega, Nhiên Nhiên chúng ta vẫn là Omega mạnh nhất đẹp trai nhất trên thế giới này.”

Trác Dật Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cũng nhếch môi cười với cậu ta.

Không biết vì sao trong lòng lại nghĩ, nếu Lục Sâm cũng thấy thế thì tốt quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui