Khế Ước Ngày Xuân

Trận chung kết Cúp tân sinh viên vào tối thứ Bảy, hôm sau là Chủ nhật, cũng là sinh nhật Minh Ngọc.

Minh Ngọc trên họ hai khóa, là tuổi hai mươi quan trọng, Cố Nghiêu và vai người nữa trong Hội sinh viên bao một khách sạn ở gần đó tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.

Buổi chiều nhà trường làm Lễ tổng kết Cúp tân sinh viên, đội trưởng quán quân cũng được mời, thế nên hai người ngọt ngào trong khách sạn không bao lâu, Lục Sâm đã về trường, hẹn tối lại gặp.

Sau khi anh đi, Trác Dật Nhiên chán quá lại ngủ thêm một giấc, kết quả là khi mở mắt đã chiều rồi.

Nhớ ra trước đây mình còn hứa sẽ giúp Cố Nghiêu, Trác Dật Nhiên vội sửa soạn xong rồi chạy thẳng đến khách sạn.

Còn một lúc nữa mới bắt đầu buổi tiệc, bấy giờ khách sạn không nhiều người, trong sảnh có vài thành viên của Hội sinh viên đang trang trí khán đài, Trác Dật Nhiên tìm khắp nơi cũng chẳng thấy Cố Nghiêu đâu.

Nhạc trong sảnh ồn quá, cậu bèn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Cố Nghiêu.

Từ sau khi phân hóa, cậu còn phải đi nhà vệ sinh khác với lúc trước, nhưng dù sao thì cũng mười tám năm rồi nên nhất thời không nhớ, bấy giờ bất giác đi đến cửa nhà vệ sinh Beta nam, vô thức nhìn tấm biển ở trên tường rồi mới nhận ra, cậu xoay người định đi.

Bỗng nghe loáng thoáng tiếng người quen thuộc như đang vọng ra từ phía trong, Trác Dật Nhiên cảm thấy giọng nói này chẳng thân thiện gì, nhưng hiệu quả cách âm của nhà vệ sinh quá tốt, nghe không rõ lắm, cậu chẳng nhớ được rốt cuộc là ai.

Ngay sau đó lại một tiếng thở dốc vọng vào tai Trác Dật Nhiên, bấy giờ đã rất yếu nhưng lại khiến bước chân cậu khựng lại.


Là Cố Nghiêu.

Trong lòng bỗng chốc dấy lên dự cảm không lành, Trác Dật Nhiên mặc kệ giới tính, xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh của Beta nam.

Cánh cửa bên ngoài đang đóng, bèn khứu giác đã truyền vào thần kinh trước thị giác, một mùi Alpha hoang dã và hương quả đào ngọt hòa lẫn vào nhau cùng xộc thẳng vào mũi, Trác Dật Nhiên tức thì nhũn chân.

Nhưng cậu vẫn dứt khoát phá cửa xông vào, nhìn thấy Cố Nghiêu đang dựa lên bức tường ngăn, sắc mặt đỏ ửng, trông vừa chật vật vừa nhếch nhác, còn trước mặt cậu ta là Khuông Kiệt đã lâu không gặp.

Với tính cách của Khuông Kiệt, vừa thấy tình trạng này Trác Dật Nhiên đã đoán ngay đã xảy ra chuyện gì, cậu nhíu chặt mày, lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Nghe tiếng mở cửa, hai người cùng nhìn sang, mặt Khuông Kiệt cũng đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu, trông có vẻ đã uống say, thấy Trác Dật Nhiên, hắn cười nhạo: “Ồ, một tên Omega đê tiện còn chưa đủ, lại có thêm một tên à?”

Dù pheromone của Khuông Kiệt chèn ép được cậu, nhưng hiện Trác Dật Nhiên không ở trong kỳ phát tình, thể lực không đến nỗi yếu ớt, huống chi trông Khuông Kiệt đã ngà say, có lẽ sức lực không mạnh lắm.

Sau khi suy nghĩ nhanh, Trác Dật Nhiên nhếch môi với hắn, không chờ Khuông Kiệt phản ứng đã ghìm hắn lên vách ngăn.

“Mẹ, mày…” Khuông Kiệt mắng một tiếng, huých mạnh cùi chỏ ra sau: “Đừng trách tao không nể mặt đội trưởng Lục, mày tự chuốc lấy đấy nhé!”


Quả nhiên phản ứng của cậu ta chậm hơn ngày thường nhiều, tuy sức lớn, nhưng Trác Dật Nhiên cũng là một người giỏi đánh nhau, cậu hơi nghiêng mặt đi đã nhanh nhẹn tránh được.

Song, động tác này khiến cánh tay của Khuông Kiệt được thả lỏng một chút, vả lại đối phương vẫn luôn dùng pheromone chèn ép nên tuy sức không mạnh, Khuông Kiệt vẫn vùng ra được.

Hắn lắc lư xoay người đấm một cú lên mặt Trác Dật Nhiên, cậu linh hoạt né tránh.

Trác Dật Nhiên vội nhấc chân đá bụng Khuông Kiệt, đối phương bị đau rụt người lại, vẻ mặt trông càng phẫn nộ hơn: “Omega đê tiện, cũng mạnh nhỉ…”

Nói đoạn, hắn xông đến bóp cổ Trác Dật Nhiên, hắn to con hơn Trác Dật Nhiên nhiều, bấy giờ dáng vẻ xông thẳng đến khiến người ta hoảng hốt, Trác Dật Nhiên tránh được vài lần, tay chân vốn đã khó chịu bấy giờ dần mất sức.

Thấy Khuông Kiệt sắp xông đến, Trác Dật Nhiên cắn răng, quyết định cứng chọi cứng với hắn, hai người vừa định đánh nhau, Cố Nghiêu chợt xông đến từ sau lưng, cầm ngược cây lau nhà, dùng cán đập lên đầu Khuông Kiệt.

Ban nãy Cố Nghiêu còn đang trong trạng thái phát tình, động tác này đã rút cạn sức của cậu ta, tất nhiên không thể tạo thành vết thương gì lớn với Khuông Kiệt, nhưng cậu ta rất thông minh, ném thẳng cây lau lên đầu Khuông Kiệt ngăn cản tầm mắt của hắn.

Nhân lúc này, Trác Dật Nhiên đá mạnh vài cú, Khuông Kiệt vốn đã uống say, bấy giờ lại không thấy đường nên mất thăng bằng, hắn loạng choạng vài bước rồi ngã ra đất.

Cánh cửa vừa bị Trác Dật Nhiên mở ra, giọng của Khuông Kiệt lại lớn, tiếng động vang ra đã lâu, bấy giờ mới có hai Beta nam của Hội sinh viên xông vào, thấy thế lập tức ghìm Khuông Kiệt xuống, bấy giờ mới hỏi họ: “Sao rồi?”


Trác Dật Nhiên nhìn sang Cố Nghiêu, vệt đỏ trên mặt cậu ta vẫn chưa mất đi, may mà mấy Beta không ngửi được mùi pheromone trong không khí, Trác Dật Nhiên vội chắn trước mặt cậu ta, giải thích với hai người: “Uống say nên quậy.”

“Quậy gì, sao mày không nói thật đi?” Khuông Kiệt bị ghìm dưới đất nhưng vẫn hùng hổ: “Rõ ràng là tên Omega đê tiện đó phát tình trong nhà vệ sinh công cộng, bất cẩn bị tao bắt gặp.”

Trác Dật Nhiên sửng sốt, vừa định bảo hắn câm mồm thì Khuông Kiệt nói tiếp: “Tao nói mà, Beta sao lại một lòng với Minh Ngọc chứ, còn dám giành với tao, thì ra là Omega đê tiện giả làm Beta…”

Hai nam sinh ngạc nhiên ngước đầu nhìn người đang bị Trác Dật Nhiên chắn phía sau, Khuông Kiệt thấy thế lại cười gằn, nói: “Tụi bây ở với nó lâu như vậy mà không nhận ra sao? Đây là lần đầu tiên tao thấy Omega có mùi lẳng lơ vậy đó…”

“Mày câm mồm đi.” Cuối cùng Trác Dật Nhiên đã không nhịn được mắng, cậu nhìn sang hai chàng trai nọ: “Cậu ta uống say rồi, mau dẫn ra giao cho bảo vệ.”

Hai Beta nam hợp sức với nhau đương nhiên ghìm được Alpha đang say rồi, mỗi người họ bẻ một cánh tay của Khuông Kiệt ra sau lưng, đẩy hắn ra ngoài, trong lúc đó Khuông Kiệt vẫn mắng xối xả, Trác Dật Nhiên đóng sầm cửa lại.

Bấy giờ Cố Nghiêu lấy một ống thuốc ức chế trong túi ra, vừa run rẩy tiêm lên cánh tay vừa thở dốc rằng: “Cậu ta theo dõi tôi vào nhà vệ sinh.”

event hấp dẫn.

“Phát tình mà cậu còn đến bar, cậu đang tự chuốc phiền phức đấy.” Trác Dật Nhiên nhíu mày không tán thành.

“Tôi đã hứa sẽ chuẩn bị sinh nhật cho cô ấy.” Cố Nghiêu nói: “Ai ngờ lần này đến đột ngột vậy.”

“Chẳng phải cậu cũng kiên quyết đòi ra sân bóng đó sao?” Cậu ta nở nụ cười bất đắc dĩ với Trác Dật Nhiên, rồi lại rũ mắt xuống, khẽ giọng: “Tiếc là tôi không được như cậu, những lúc thế này có Alpha của mình ở bên.”


Gương mặt Cố Nghiêu thanh tú, mặt đỏ lên trông đáng thương vô cùng, thêm câu này nữa khiến Trác Dật Nhiên thấy không đành lòng.

Cậu nhìn cửa nhà vệ sinh, đổi đề tài khác cấp bách hơn: “Khuông Kiệt phán hiện rồi, còn hai người ban nãy…”

Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Cố Nghiêu cũng nhăn theo, không chờ cậu ta lên tiếng, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng của hai chàng trai ban nãy: “Cố Nghiêu, cậu không sao chứ?”

Hai người nhìn nhau, Cố Nghiêu vứt ống tiêm trong tay vào thùng rác, hít thật sau ép mình phải giữ vẻ bình tĩnh, mở cửa ra ngoài: “Không sao.”

Vẻ mặt họ nhìn cậu ta có đôi chút phức tạp, đều như ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Khuông Kiệt đã được giao cho bảo vệ ngoài khách sạn, bấy giờ hắn bị ấn ngồi bên bàn, trong miệng vẫn chẳng ngừng: “Pheromone của Alpha nào đó cũng đủ khiến mày nhũn chân, mày có tư cách gì thích Minh Ngọc? Mày không biết cô ấy ghét mùi lẳng lơ trên người Omega như tao à?”

“Chán sống thật sao?” Trác Dật Nhiên đi thẳng đến nắm tóc hắn đập lên chiếc bàn thủy tinh. Thật ra cậu muốn dọa Khuông Kiệt thôi, sức không quá lớn, nhưng khi va vào lại nghe tiếng “ầm” không nhỏ.

“Tao *** mẹ mày!” Có lẽ Khuông Kiệt chưa từng phải chịu cơn tức này, bấy giờ bùng nổ, càng nói không lựa lời: “Đám Omega đê tiện bọn bây không phải giành phụ nữ của ông thì giành quyền tham gia thi đấu của ông…”

Chưa nói xong thì có một thứ bay từ xa đến đập thẳng lên đầu hắn, khiến hắn đực mặt ra.

Ánh đèn trong khách sạn hơi mờ, Trác Dật Nhiên nhìn kỹ lại mới thấy rõ thứ đã rơi xuống đất, trông như một chiếc giày cao gót, phần gót vừa dài vừa nhọn, cú ném này quá mạnh, e là đầu của Khuông Kiệt cũng phải thủng một lỗ.

“Tỉnh lại đi.” Minh Ngọc cầm chiếc còn lại trong tay, chân trần đứng đó, khí chất quanh người không hề thua kém ai: “Ngay từ đầu đã không giống cậu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận