Khế Ước Nhân Tình


Mạch Đình đưa cô về đến trước cổng lớn Phong Tuyết.
- em vẫn ổn đúng không ?
Mạch Đình nhắc đi nhắc lại cùng một câu hỏi cho cô rất nhiều lần, khiến cô nghe cũng thấy phiền.
- anh đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần rồi.

Em thật sự không sao, anh cũng biết rồi đó.

Em có trách nhiệm em phải làm, mấy lời châm chọc đó em làm sao để ý được.
- hay là em ở bên cạnh anh, anh cũng có thể giúp em.
Mạch Đình biết cô ở bên cạnh Phong Dật Hành vì muốn mượn tay Phong Dật Hành giúp cô trả thù và cũng chỉ có Phong Dật Hành mới có khả năng giúp cô tìm được kẻ thù và trả được thù.
Nhưng Mạch Đình vẫn lo lắng cho cô.
Với thái độ dửng dưng hôm nay của Phong Dật Hành tại buổi tiệc, không lên tiếng nói giúp cô nửa lời mặc cho cô bị kẻ này đến kẻ khác gây khó dễ, sỉ nhục cô trước đám đông.
- anh về đi, em phải vào nhà rồi.

Bên ngoài thật sự rất lạnh !
Chiêu Dương ôm lấy hai cánh tay mình mà run rẩy.
- lần sau đừng mặc phong phanh như vậy, dễ bị cảm lắm.
- em biết rồi, anh cứ cằn nhằn mãi thế.
Chiêu Dương quay người đi vào bên trong.
Cánh cổng lớn mở ra, một chiếc xe hơi đã đậu sẵn chờ đưa cô vào bên trong nhà.
Mạch Đình nhìn cô lên xe rời đi, mới yên tâm mở máy xe điều khiển vô lăng chạy đi.
Chiếc xe của Mạch Đình vừa rời đi thì xe của Phong Dật Hành cũng vừa về đến nơi.
- phu nhân vừa được một người đàn ông đưa về.
Quản gia Ôn Túc báo lại với anh việc vừa rồi ông đã nhìn thấy.
- tôi biết rồi !
Phong Dật Hành không hỏi thêm gì khác, sắc mặt vẫn lãnh đạm như vậy.
Anh trở về phòng.
Vừa bước vào cửa, anh thả người ngồi xuống trên sofa và dựa lưng về sau thành ghế, đưa tay mở hết một hàng nút áo sơ mi cho thoải mái, hơi thở nồng nặc mùi rượu nặng nề phả ra.
" cốc cốc " bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa.

Theo sau đó là bóng dáng quen thuộc của Chiêu Dương.
Cô đã thay chiếc đầm dạ hội bằng một chiếc váy ngủ hai dây mỏng bằng lụa màu xám phối ren.
Mái tóc còn đang đọng nước do mới gội đầu vẫn chưa khô.
Trên tay cô là một ly nước chanh gừng còn nóng.
- anh uống đi, có thể giúp anh giải rượu.
Cô đặt ly nước lên bàn, quay người rời đi.
Nhưng lại bị bàn tay của Phong Dật Hành nắm lấy cổ tay giữ lại.
- em không còn gì để nói với tôi sao ?
Anh rất muốn nghe cô giải thích mọi chuyện vừa diễn ra trong tối nay từ lúc gặp cô tại bữa tiệc đến lúc cô và người đàn ông khác lên xe rời khỏi bữa tiệc.
Chỉ cần cô nói anh nhất định sẽ tin nhưng tại sao cô không nói với anh bất cứ chuyện gì.
- tôi nên nói gì đây ? Việc của anh tôi không can thiệp thì đến việc của tôi, anh cũng không có quyền hỏi han.

Tôi chỉ có một việc là giúp anh sinh con, chỉ cần anh muốn tôi sẽ không từ chối.
Phong Dật Hành nhíu mày một hồi lâu, suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Rồi buông cổ tay của cô ra.
Anh quả thật không có gì tốt để cô có thể tin tưởng được, ngoài việc giúp cô tìm được kẻ thù và báo thù.
- tôi không thích em bên cạnh người đàn ông khác, em có thể tránh xa họ một chút được không ?
Anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì.

Vì lời anh nói ra trước giờ đều là mệnh lệnh buộc phải làm theo, chứ không có việc thương lượng.
- trên hợp đồng viết rất rõ ràng.

Tôi và anh không được xen vào cuộc sống cá nhân của đối phương.
Chiêu Dương không thể dành bất kỳ tình cảm nào cho Phong Dật Hành được.

Cô biết anh tốt với cô nhưng anh có gia đình của anh, có hạnh phúc của riêng anh.

Còn cô chẳng qua chỉ là một kẻ may mắn còn sống sót, cô không muốn anh vì cô mà làm ra những chuyện không cần thiết.
- em thật sự không thể nào dành một chút tình cảm cho tôi được sao ?
Phong Dật Hành cũng có lúc cần người khác dành tình cảm cho mình ư ?
- anh rất tốt, nhưng tôi rất tiếc.

Sau này anh sẽ kết hôn, sẽ sinh con cùng vị hôn thê thật sự của anh.

Mối quan hệ của chúng ta là mập mờ không thể công khai, càng không nên công khai như vậy với anh mới là điều tốt nhất.
Suy cho cùng cô vẫn là nghĩ cho danh tiếng của anh.
Phong Dật Hành nhắm mắt một hồi lâu, dường như rơi vào suy nghĩ gì đó.
- tôi muốn tắm rửa, em giúp tôi chuẩn bị một bộ đồ.
Phong Dật Hành chuyển chủ đề nhanh vậy anh ?
Chiêu Dương không đáp lại, chỉ bước đến bên tủ đồ cao phía bên kia.
Cánh cửa tủ mở ra, tất cả quần áo ngủ ở nhà chỉ có mỗi một màu xám, lại còn cùng một kiểu dáng.

Người khác không biết nhìn vào còn nghĩ anh mặc lại đồ cũ nhiều ngày không giặt.
- tại sao tủ đồ của anh đều là màu xám thế ?
Cô thắc mắc lên tiếng hỏi.
- cuộc sống của tôi đều là màu xám, từ nhỏ đến lớn ngoài màu xám ra tôi không nghĩ bản thân có thể hợp với màu sắc nào khác.
- ngày mai tôi muốn mua một ít quần áo mới, anh có thời gian đi cùng không ?
Phong Dật Hành cảm thấy cô vẫn quan tâm đến mình, nên gương mặt cũng tươi tắn hơn vừa rồi.
- tôi sẽ sắp xếp, em muốn đi khi nào cứ nói tôi.
Hết chap 11.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui