Cô nhìn thấy trước mặt là một khách sạn liền lên tiếng.
- tiểu thư cô say rồi.
Đã đến nơi !
Cô thật sự say sao ? Cô hoa mắt rồi ư ?
Nhưng sao con đường về nhà hôm nay lại nhanh như vậy.
- tôi gửi tiền, cảm ơn bác tài.
Cô đưa tiền rồi xuống xe.
Loạng choạng bước đi.
- để tôi đưa tiểu thư vào bên trong nhé.
Tài xế trên xe bước xuống tốt bụng đưa cô vào trong.
Cô mơ hồ nên không phân biệt được đây là đâu.
Chỉ biết mình đã đến một căn phòng tối.
Cô nghĩ có lẽ là phòng của mình.
Cô cởi giày, cởi bỏ luôn cả chiếc váy trên người rồi leo lên giường.
Cả cơ thể cô nóng đến mức cô không mặc gì rồi vẫn nóng.
Cô vừa nằm xuống, thì ngay bên cạnh cô lại có người.
Chiêu Dương hoảng hốt ngồi dậy.
Nhưng cô bị một lực mạnh nào đó kéo lại, hai tay của cô nhanh chóng bị giữ chặt.
- ai vậy ? Thả tôi ra !
Trong bóng tối cô không biết ai đang đè trên người mình.
Cô cực kỳ hoảng loạn.
- chẳng phải em đang khó chịu sao ? Để anh giúp em.
Một chút nữa em sẽ sung sướng.
Thanh âm vang lên, cô liền nhận ra là giọng của Phùng Kiện.
- tên khốn, buông tôi ra ! Tôi la lên cho ba mẹ biết đó.
Phùng Kiện cười lớn.
- em thật sự tưởng đây là nhà sao ? Hôm nay tôi sẽ hiếp chết em.
Em phải tận hưởng đấy.
- buông tôi ra ! Tên khốn !
Cả người cô ngày một khó chịu.
Phùng Kiện cúi xuống hôn lấy hôn để lên môi cô, di chuyển dần xuống cổ hít một hơi.
- em không những ngon mà còn thơm nữa.
Em khiến anh phấn khích quá đi.
Cô không tài nào chống cự được hắn ta.
- là anh hạ thuốc ?
Cô đến giờ mới chợt bất giác ra cô bị hạ thuốc.
- không ! Anh không hề hạ thuốc em.
Là người em yêu hạ thuốc em, dâng em cho anh.
Cô không ngờ ly rượu kia của Chung Tuấn Kiệt lại có thuốc.
Tại sao lại đối với cô như vậy ?
Chiêu Dương nghĩ đến liền bất giác rơi lệ.
- chút nữa em sẽ sung sướng đến tận trời.
Em nên cảm ơn nó đã hạ thuốc em.
Lời nói bỉ ổi như vậy mà cũng có thể nói.
- hôm nay anh và anh em của anh sẽ phục vụ em thật tận tình.
Em chỉ cần tận hưởng thôi, em gái.
Phùng Kiện đến cầm thú cũng không bằng.
Hắn ta cưỡng hiếp cô, còn cho người khác cưỡng hiếp cô.
Chiêu Dương kể lại mọi chuyện cô bị Phùng Kiện đối đãi như thế nào, bị Phùng gia đối xử với cô ra sao cho Phong Dật Hành biết.
Không phải vì cô muốn Phong Dật Hành thương hại cô sẽ đồng ý giúp cô, vì cô biết Phong Dật Hành sẽ không thương xót cho bất kỳ ai huống hồ chi cô.
Cô chỉ muốn trao đổi để đối phương tin tưởng cô hơn, để cô dễ dàng hơn trong vụ hợp tác lần này.
\- cô nghĩ với thân thể nhơ nhuốc đó của cô tôi sẽ đồng ý sao ?
Chiêu Dương cũng từng nghĩ đến câu hỏi này sẽ được nói ra từ miệng của Phong Dật Hành.
Nếu như cô là Phong Dật Hành, cô cũng không đồng ý thì làm sao Phong Dật Hành đồng ý.
Nhưng...
\- tôi đã nói là nhân tình của ngài thì chỉ cần việc ngài sai khiến tôi đều sẽ làm cả, bao gồm giết người.
Tôi biết cơ thể này của mình không sạch sẽ nhưng suy nghĩ của tôi sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
Nếu như ngài vì một chuyện như vậy không hợp tác với tôi thì đó không phải là Phong Dật Hành rồi.
Suy nghĩ của Phong Dật Hành trước nay chưa ai dám đoán, cô lại là người đầu tiên dám đoán ý anh còn nói cho anh biết.
\- tôi có thể đồng ý với cô, giúp cô báo thù.
Nhưng tôi chỉ cần một điều kiện duy nhất.
Phong Dật Hành cư nhiên lại muốn làm ăn lỗ vốn sao ?
Không giống với phong cách của anh chút nào cả.
\- anh chắc chứ ? Chỉ cần một điều kiện thôi sao ?
Cô bán tín bán nghi quan sát anh thật lâu.
Rốt cuộc anh cần điều gì từ cô ?
\- giúp tôi sinh con nhưng phải là bé gái.
Chiêu Dương ngạc nhiên nhìn Phong Dật Hành.
\- anh không nói đùa ?
\- dáng vẻ của tôi lúc này giống nói đùa lắm ư ?
Vẫn là sắc thái đó, cô thật sự không nhìn ra được bất kỳ điểm khác lạ trên gương mặt của anh.
\- nếu như tôi sinh ra bé trai thì như thế nào ?
Sinh con cái là do ông trời quyết định, cô làm sao có thể quyết định được giới tính của nó.
\- cô phải sinh đến khi nào có bé gái thì hợp đồng của chúng ta mới kết thúc.
Nếu như cô đồng ý tôi sẽ sai người lập hợp đồng ngay !
Điều kiện như thế này có khi cô dùng cả đời cũng không sinh được con gái thì chẳng phải sẽ bên cạnh anh cả đời sao.
Chiêu Dương không biết mục đích thật sự của anh rốt cuộc là gì.
Nhưng trước mắt cô cần chỗ dựa, cô cần một thế lực lớn mạnh để giúp cô trả thù.
Cô không thể nghĩ nhiều được như vậy.
Sau khi báo được thù, cô sẽ tìm cách sau.
\- được, tôi đồng ý với ngài.
Phong Dật Hành tán thưởng tính cách dứt khoát của cô.
Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc, nhấn nút trên điện thoại bàn.
" mang hợp đồng vào đây cho tôi ! "
Ngay sau đó tiếng cửa mở ra, thuộc hạ của anh đem vào một túi giấy để trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
\- cô mở ra xem, cần yêu cầu gì cứ ghi thêm vào rồi ký tên đi.
Cô không suy nghĩ nhiều về những việc mà anh làm, cô chỉ muốn nhanh chóng bàn xong việc hợp tác này, chỉ có như vậy anh có thay đổi ý định cũng không kịp.
Cô cầm lấy túi giấy trên bàn rồi mở ra xem.
Chỉ vỏn vẹn hai tờ giấy nhưng cùng một nội dung.
Nội dung trên giấy chỉ vỏn vẹn vài vòng ngắn ngủn.
\- tôi cũng không có điều kiện gì nhiều, chỉ cần anh đừng đem tôi đi phục vụ người khác như vậy là được rồi.
Điều kiện của cả hai bên đều được ghi lên trên giấy trắng mực đen rất rõ ràng.
Chỉ cần ai vi phạm điều kiện được đề xuất trên sẽ phải chia một nửa tài sản mình có được cho đối phương.
Chiêu Dương cũng không muốn lợi dụng Phong Dật Hành.
Nếu như anh chỉ đưa ra một điều kiện thì cô cũng sòng phẳng đề xuất ra một điều kiện mà thôi.
Cô ký tên vào cả hai tờ giấy.
Anh cũng đã ký tên vào cả hai tờ giấy.
Mỗi người giữ một bản.
\- chúc chúng ta hợp tác thành công.
Chiêu Dương chìa tay ra, ý muốn bắt tay với anh.
Anh cũng không từ chối mà bắt tay với cô.
\- ngày mai, cô dọn đến Phong Tuyết sống cùng với tôi.
Phong Tuyết chính là căn biệt uyển nho nhỏ mà Phong Dật Hành ở.
\- tôi biết rồi.
Cuộc sống của cô sẽ một lần nữa thay đổi từ đây.
Ngày hôm sau Chiêu Dương chỉ mang mỗi một vali quần áo đến trước một khuôn viên lớn.
Hết chap 3.