Mọi người xung quanh đều tò mò tiến lại xem kịch hay.
" cô ta chẳng phải là con gái của Phùng lão gia sao ? "
" đúng là cô ta rồi ! Không ngờ mặt mũi xinh đẹp lại có thể làm ra loại chuyện câu dẫn cả anh trai mình.
"
" cô ta là con gái nuôi của Phùng gia, câu dẫn cả Phùng lão gia còn được cơ mà.
Đúng là vô liêm sỉ ! "
Mọi lời bàn tán vang lên bên tai cô.
Chiêu Dương nắm chặt hai tay thành quyền.
Cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Cô không được bật khóc, cũng không được la hét trang cãi.
Cô phải diễn, diễn tròn vai đến cùng.
Vì đây mới thật sự là mục đích hôm nay cô đến đây.
Cô phải để họ biết Chiêu gia vẫn còn hậu nhân, mà còn quay lại báo thù.
Cô không biết kẻ thù trong tối của mình là ai cho nên cô phải là người bước ra ánh sáng để dẫn dụ kẻ địch tìm đến cô như vậy cô mới có thể trả được huyết hải thâm thù năm xưa.
Và cả đám người đã từng làm nhục cô cũng đều phải trả cùng một cái giá đắt.
- không biết cô gái mà có dáng mạo giống tôi đã đắc tội gì với tiểu thư mà lại khiến tiểu thư thù địch cô ấy đến vậy.
Đến cả việc câu dẫn anh trai trong nhà người ta mà tiểu thư cũng biết.
Hay là tiểu thư cũng góp phần bên trong câu chuyện đó cho nên...
- cô nói nhăng nói cụi gì thế ? Tôi làm sao có thể...!À phải rồi, cô không phải là Phùng Nhã Kỳ thì làm sao có thể...
- tiểu thư, nhận nhầm người là việc nhỏ.
Nhưng cô bôi nhọ danh tiếng của tôi là lớn.
Cô có từng nghĩ chỉ cần một câu nói của tôi, có thể khiến cả Lê gia thân bại danh liệt hay không ?
Chiêu Dương dùng ánh sắt bén nhìn thẳng vào Lê Châu khiến cô ta đơ cứng người ra.
- các vị có mặt tại đây có thể không biết đến tôi nhưng tôi đều đã từng gặp, từng quen biết các vị.
Xin giới thiệu lần nữa, tôi tên Chiêu Dương, con gái độc nhất của Chiêu gia thành phố Nam Kinh.
Lời giới thiệu của cô cũng chính là lời cảnh báo đến với mọi người.
Chiêu Dương cô đã trở lại và sẽ không dễ đối phó như Chiêu gia năm xưa.
" cô ta chính là đứa bé gái còn sót lại của Chiêu gia năm xưa sao ? "
" vụ thảm án năm đó...con bé thật may mắn "
Có người đã từng nhận ân huệ của Chiêu gia năm xưa, cũng có người là kẻ thù năm xưa của gia đình cô năm xưa.
- cô lấy gì để chứng minh cô là Chiêu Dương, con gái của Chiêu lão gia năm xưa.
Một người đàn ông trung niên cầm gậy bước lên phía trước lên tiếng.
- bác Thạch, con là Tiểu Chiêu Dương năm xưa bác đưa con đi mua kem đây.
Bác vẫn còn nhớ đứa bé năm đó thường xoay quanh bác đòi dẫn đi ăn kem không ?
Chiêu Dương gặp lại người quen cũ, ký ức lại ùa về.
Cũng may những ký ức năm xưa cô đánh mất đã khôi phục lại nếu không cô không biết mình phải sống như thế nào, sống vì mục tiêu gì.
Người đàn ông trung niên là Thạch Quân Hạo - là anh em kết nghĩa của ba Chiêu Dương.
Ông ấy nghe cô nói mà bất giác không kìm được cảm xúc rơi nước mắt.
- cháu gái, cuối cùng cũng tìm được con rồi.
Bao năm qua con sống có tốt không ?
- chuyện này nói sau đi bác, có thời gian con sẽ nói với bác.
Mọi người xung quanh cũng xác định được cô là Chiêu Dương, không phải Phùng Nhã Kỳ nên cũng không có gì hóng hớt mà rời đi.
- xin lỗi Chiêu tiểu thư, là tôi nhận nhầm cô với Phùng Nhã Kỳ.
Lê Châu nhận thấy mình nhận nhầm người không nên đắc tội nên đã xuống nước xin lỗi trước.
Chiêu Dương không nói gì, cô chỉ cầm ly nước trên bàn bên cạnh tạt thẳng vào người Lê Châu một cái.
- cô làm gì vậy ? Tại sao lại tạt nước tôi ?
Lê Châu hét lớn, mặt đỏ vì tức giận.
- thế tôi cũng xin lỗi cô nhé ! Cô đồng ý không ?
Lê Châu không hiểu ý tứ trong câu nói của Chiêu Dương.
- tôi hất nước bẩn lên người cô rồi xin lỗi cô, cô cũng không đồng ý thì việc cô nhận nhầm tôi thành người khác rồi mắng chửi tôi, lăng mạ tôi rồi nói câu xin lỗi với tôi.
Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao ? Tôi giống người dễ dàng tha thứ cho việc người khác đã lăng mạ tôi sao ?
Chiêu Dương bước từng bước về phía Lê Châu.
Cô ta sợ hãi đến mức lùi lại về phía sau đến đụng vào cạnh bàn.
- cô muốn thế nào ?
- tôi muốn cô cũng bị người đời lăng mạ, bàn tán.
Cô thấy được không ?
Chiêu Dương lấy điện thoại ra, đưa cho Lê Châu xem những tấm hình nude của cô ta cùng với nhân tình cô ta nuôi bên ngoài mà Lê gia không biết.
- tôi...tôi xin lỗi, mong cô...
- không, tôi không muốn nhận xin lỗi của cô một chút nào vì cô đã đắc tội tôi thì cô phải chịu cái giá đắt hơn thế.
Chiêu Dương nhếch mép cười đắc ý rồi rời đi.
- cô muốn tôi làm trâu làm bò đều được, mong cô đừng đăng những tấm hình đó lên mạng.
Ba mẹ tôi biết nhất định họ sẽ giết tôi.
- tôi cũng muốn xem cô sẽ chết như thế nào.
Hết chap 9.