128.
Đáng sợ
Đào Sách ngẩn ra, nhìn xem Cố Vân Cảnh hết sức kích động, kinh ngạc hỏi:
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Kho ngân!" Cố Vân Cảnh hưng phấn nói, "Ta biết kho ngân bị trộm như thế nào."
Việc kho ngân bị trộm không thể coi thường, vì dính dáng đến quốc khố, Đào Sách cũng khá chú ý.
"Ngươi mau nói đi a!" Đào Sách sốt sắng hỏi.
"Đừng vội."
Cố Vân Cảnh điều chỉnh tại tâm tình kích động, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
"Ngươi gọi Cố Trung đến giúp ta, chút nữa ta nói với ngươi."
Đào Sách đi ra ngoài, đi được mấy bước nhỏ, nhìn đến chỗ khúc quanh, trông thấy Cố Trung đang nói chuyện phiếm với một mỹ nữ.
"Nha nha, Cố Trung chúng ta lúc nào cũng xuân tâm nhộn nhạo." Đào Sách đi tới, thấy rõ là Tố Thu dung mạo, cười trêu chọc nói, "Tiểu tử ngươi thật không tệ, nhanh chân hơn cả ca ca.
Chậc chậc, ánh mắt coi như không tệ, cô nương này thật đẹp."
Cố Trung bị nói chỉ biết gãi đầu thẹn thùng.
"Ta không đùa nữa, Phò mã có việc gọi ngươi đấy."
Cố Trung nghe xong, tinh thần trung dũng kính trọng trong nháy mắt vọt lên, nhanh chân chạy về phòng Cố Vân Cảnh, mà được một đoạn ngắn hắn bỗng nhiên ý thức chưa có tạm biệt Tố Thu nên vòng trở về.
"Tố Thu cô nương, thế tử gọi ta, ta đi trước, có rỗi lại tới tìm cô." Sau khi nói xong, Cố Trung chạy như bay.
"Tiểu tử này." Đào Sách lắc đầu nói, rồi đơn giản hàn huyên cùng Tố Thu vài câu, cũng vội đuổi theo Cố Trung.
Cố Vân Cảnh đã gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, hắn cũng muốn biết kho ngân thế nào bị trộm.
......
"Cố Trung, ngươi đi nha môn Hộ Bộ." Cố Vân Cảnh nhanh chóng bàn giao, "gọi Đặng Khoan tới."
Cố Trung vừa nghe xong chấp hành nhiệm vụ lập tức.
"Vân Cảnh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu.
Mau nói cho ta nghe đi."
Cố Vân Cảnh chậm rãi kéo chăn mền, ngồi thẳng dậy, lúc này mới bắt đầu thuyết minh.
Đúng lúc này, Tiêu Mộ Tuyết đẩy cửa đi đến.
Con vẹt lần đầu tiên thấy được Công chúa điện hạ nghiêng nước nghiêng thành, cũng nhìn mà trợn tròn mắt, líu ríu nói: "Tỷ tỷ đẹp quá...!Đẹp quá..."
Đào Sách vươn tay vào lồng gõ đầu con vẹt, ghét bỏ nói: "Đồ há.o sắc, ngươi rõ ràng là con cái a, làm sao cũng coi trọng Công chúa điện hạ? Thật kỳ quái!"
Công chúa Phò mã nghe vậy nhìn nhau cười.
"Con vẹt này thật đẹp, là ngươi mua à?" Tiêu Mộ Tuyết xem xét con vẹt hỏi.
"Công chúa điện hạ, con vẹt này chỉ có bộ lông là đẹp thôi." Đào Sách cười nói, "Ngài đừng quản nó nữa, chúng ta nghe cố sự đi.
Vân Cảnh, mau nói biết kho ngân bị trộm ra sao nào."
Tiêu Mộ Tuyết vội dời mắt khỏi con vẹt, cấp tốc hỏi:
"Phò mã tra ra hung thủ rồi ư?"
"Tuyết Nhi chớ nôn nóng, từ từ nghe ta nói.
Cũng là Đào Sách gợi ý.
Vừa rồi hắn nói đến điêu khắc như khuôn mẫu, ta lập tức thông suốt đạo tặc đã dùng biện pháp này."
Hai người kia thật sự không hiểu kho ngân với điêu khắc là hai chuyện bắn đại bác cũng không tới thế kia làm sao lại liên quan?
"Phò mã có ý gì?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Vân Cảnh à, vì sao giao lưu với ngươi luôn phải hao phí tế bào não thế kia? Rốt cục là ngươi quá thông minh hay ta quá đần? Ta hoàn toàn không hiểu..." Đào Sách thì nói chuyện không có văn nhã như Công chúa điện hạ được...
"Ngươi cũng không phải đần lần này." Cố Vân Cảnh trêu ghẹo xong mới dời chủ đề về kho ngân.
"Ngày đó Đặng Khoan nói là trên đường hồi phủ, sau khi hạ triều, bị một lão ăn mày đụng phải, dẫn tới mất chìa khoá.
Mà lúc hắn hồi phủ, chìa khoá vẫn ở trên người.
Điểm này cho thấy chìa khoá chỉ bị mất một lúc.
Sau đó, ta suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu chìa khoá bị trộm như thế nào? Hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ."
"Rốt cục là bị làm sao?" Đào Sách hỏi.
"Phò mã nói, khi lão ăn mày đụng Đặng Khoan, đã tráo được mô hình chìa khóa giả, sau khi trộm được chìa khoá thật thì làm ra giống vậy.
Sau đó trong thời gian ngắn trả lại chìa khóa thật cho Đặng Khoan." Tiêu Mộ Tuyết trầm giọng nói.
Thay xà đổi cột, thiên y vô phùng.
"Cái gì chứ...!Thật khó tin..." Đào Sách cả kinh nói, "Lão ăn mày tâm cơ quá sâu, vậy mà cũng nghĩ ra được."
Cố Vân Cảnh gật đầu, hài lòng cười: "Tuyết Nhi phân tích không sai, nhưng mà thứ lão ăn mày đó cầm là mực đóng dấu.
Nhà điêu khắc nào cũng sẽ dùng đến."
"Vân Cảnh, vậy chỉ cần bắt được lão ăn mày là án được phá." Đào Sách vô cùng kích động nói, "Nếu có thể tìm được kho ngân, thật sự thiên đại hỉ sự."
Cố Vân Cảnh thở dài: "Đã truy nã cả nước, mà bao ngày trôi qua vẫn không có tin tức, cho thấy lão ăn mày này rất giảo hoạt.
Có thể trong thời gian ngắn thay xà đổi cột như vậy thân thủ bất phàm cỡ nào chứ."
"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Hung thủ có trốn thế nào luôn sẽ có ngày bị bắt." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh lắc đầu: "Tuyết Nhi, trăm vạn kho ngân không thể coi thường.
Bởi vì lão ăn mày trộm nó để làm gì? Rõ ràng là không thể bởi vì nghèo khó, không sống nổi.
Mà có khả năng là trộm để mưu đại sự gì đó."
"Mưu đại sự? Lấy vợ sinh con? Xây nhà? Cũng không cần dùng đến nhiều tiền như vậy a." Đào Sách cau mày nói.
Đào Sách nghĩ không ra, nhưng Cố Vân Cảnh thì nghĩ ra.
Trên mặt nàng một mảnh nặng nề:
"Lão ăn mày thân thủ nhanh nhẹn, đồng thời lại ẩn nấp khá tốt, nếu nói không có đồng bọn ta sẽ không tin.
Ta đã cẩn thận nghĩ, thân phận phù hợp như thế nhất định chỉ có người trong giang hồ hoặc lục lâm hảo hán.
Và làm chuyện gì mà cần nhiều tiền? Tu đường, sửa sông, chẩn tai, trợ quân,...!Đây là những việc cần nhiều tiền nhất."
"Mua nhà, làm ăn cũng cần tiền mà." Đào Sách nói.
"Lão ăn mày là cao thủ giang hồ, sẽ không làm ăn.
Còn mua nhà, ngươi sẽ lấy đầu ra để mạo hiểm trộm kho ngân?"
Đào Sách nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Sẽ không."
Tiêu Mộ Tuyết tâm thần khẽ run, thấp giọng nói: "Chiêu binh mãi mã cần rất nhiều tiền."
"Điện hạ nói đùa, một tên ăn mày chiêu binh mãi mã để làm gì?" Đào Sách cười nói.
Mà trong nháy mắt, Đào Sách ngừng cười: "Chẳng lẽ...!Chẳng lẽ...!Mưu phản?".