Khế Ước Phò Mã


131.
Ý của Cố Vân Cảnh không thể rõ ràng hơn được nữa.

Nàng muốn Tiêu Quan ngủ mãi như thế.

Vĩnh viễn duy trì trạng thái thực vật như thế.

Nhưng đến cùng, Tiêu Mộ Tuyết không đành lòng.

Chậm rãi nói:
"Mặc kệ như thế nào, phụ hoàng đều đối đãi chúng ta rất tốt, làm như vậy không khỏi phản bội hiếu đạo."
Cố Vân Cảnh lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tuyết Nhi thiện lương, ta biết nàng không dứt được thân tình, nhưng nếu muốn thành đại sự thì phải quyết tuyệt một chút.

An Vương điện hạ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới chờ được cơ hội này, chúng ta tuyệt không thể vì mềm lòng mà dẫn đến việc lớn không thành.

Nếu không, hết thảy mưu đồ trước đó đều uổng phí."
Tiêu Mộ Tuyết biết Tiêu Trạm có thể chấp chính là không dễ dàng.

Từng bước đi như giẫm trên băng mỏng.

Hồi tưởng lại quá khứ, Công chúa điện hạ có chút dao động.
Cố Vân Cảnh lại nói: "Ta cũng không có ý định để phụ hoàng mãi mãi như thế.

Mà là chờ loạn trong giặc ngoài toàn bộ giải quyết xong ta sẽ để sư phụ cứu trị."
Về công về tư, Phò mã đã cân nhắc.

Tiêu Mộ Tuyết cũng không có gì để phản bác, nàng gật đầu nói: "Uh."
Bên này, xe ngựa Dư Lương đã lái vào tiền trang Lữ gia.
Dư Lương cho là mình bàn tính rất tốt nhưng không biết bởi vì vài chi tiết nhỏ từ phu xe đã bị Cố Vân Cảnh nhìn ra sơ hở.

Lại càng không biết Cố Trung đã lặng lẽ theo đuôi phía sau.
Xe ngựa dừng lại tại cổng tiền trang.

Dư Lương cởi trói cho Lữ Lâm, giở giẻ miệng xuống, cất chủy thủ vào lại trong vỏ.

Dư Lương trầm giọng nói: 
"Vào tiền trang tuyệt đối đừng giở trò với ta, nếu không Lữ gia từ trên xuống dưới không có lành.

Ngươi chỉ cần lộ mặt, tùy tiện chào hỏi hai tiếng là được rồi, mặt khác giao cho ta."
Vén rèm, hai người xuống xe.

Dư Lương dặn dò xa phu vài câu liền đi theo sau lưng Lữ Lâm.

Tiền trang là sản nghiệp Lữ Lâm mua.

Người cai quản quản lý cũng là hắn thuê tới.
Quản lý họ Từ, tên Quảng Điền, từng là sai dịch ở Lữ Phủ, đi theo Lữ Lâm vài chục năm.

Lữ Lâm rất là tin tưởng Từ Quảng Điền cho nên đem tiền trang giao cho hắn quản lý.
Từ Quảng Điền đang tính toán, thấy Quốc công gia đến, vội ngưng việc đến nghênh đón.

Lữ Lâm nói muốn lấy toàn bộ ngân phiếu trong trang.

Từ Quảng Điền nghe xong rất kinh ngạc, bởi vì trước kia Lữ Lâm từng nói ngân phiếu này là sản nghiệp không bao giờ động tới, nó là phần giữ lại về sau hiến cho trường học.

Vì thế, Từ Quảng Điền cả gan hỏi Lữ Lâm.
Lữ Lâm vừa muốn nói gì lại bị Dư Lương ngắt lời.
Dư Lương nhìn xem Từ Quảng Điền, lạnh lùng nói:
"Quốc công gia cũng không nghe sao? Ngươi chỉ là hạ nhân hỏi lung tung làm cái gì? Chẳng lẽ Quốc công gia làm việc gì cũng phải báo cáo cho ngươi?"
Từ Quảng Điền biết cái thằng thanh niên trước mắt này là Dư Lương, có địa vị cao tại Lữ Phủ, thân phận không phải hạ nhân bình thường có thể so sánh vì rất được lòng Lữ Trọng công tử.

Từ Quảng Điền vội lắc đầu nói: 
"Nào có? Ta đương nhiên sẽ không vi phạm ý muốn của lão gia.

Ta sẽ đi đối chiếu các trương mục, lấy toàn bộ ngân phiếu.

Chỉ là cái này không phải số lượng nhỏ, cần hao phí mấy ngày."
"Lão gia cần dùng gấp, nhanh nhất là mấy ngày?" Dư Lương hỏi.
"Triệu tập toàn bộ người làm trong tiền trang đến thẩm tra đối chiếu, nhanh nhất cũng một ngày." Từ Quảng Điền đáp.
Dư Lương quay đầu, cung kính nói với Lữ Lâm:
"Lão gia, thẩm tra đối chiếu cần chút thời gian, chúng ta đi trước tranh thủ đi, đợi lão Từ làm xong lại tới."
"Được.

Nhưng chờ một chút, ta khát nước, uống chén trà lại đi." Lữ Lâm nói.
Dư Lương do dự, sợ Lữ Lâm giở trò, nhưng nếu không đồng ý Từ Quảng Điền sẽ hoài nghi.

Dư Lương suy nghĩ một lát vẫn là đồng ý, nghĩ dù sao cũng tại trước mắt, Lữ Lâm cũng không thể làm được gì.

Dư Lương một mực cung kính đi theo sau lưng Lữ Lâm.

Lữ Lâm ngồi tại ghế dài, chờ đợi người đưa nước trà.

Và Từ Quảng Điền sẽ pha trà mà Lữ Lâm thích uống, vì Từ Quảng Điền không chỉ là hạ nhân mà càng là một người bạn trong số người thân quen ít ỏi của Lữ Lâm.

Vả lại trước kia, Lữ Lâm thường xuyên cùng Từ Quảng Điền thưởng thức trà.

Lữ Lâm cũng thích Từ Quảng Điền pha trà nhất, cho nên hiện tại Từ Quảng Điền tự nhiên không thể để người khác pha trà.
Một hồi về sau, Từ Quảng Điền bưng đến một bình trà Phổ nhị đến trước mặt Lữ Lâm.
Lữ Lâm uống một ngụm, nói: "Bích loa xuân hương vị coi như không tệ, tay nghề pha trà của ngươi càng ngày càng tinh tiến đấy."
Đây rõ ràng là Phổ nhị, vì sao lão gia lại bảo là Bích loa xuân? Từ Quảng Điền chấn kinh trong lòng.

Lão gia là người phong nhã như vậy, hiểu trà như vậy, không có khả năng không phân biệt được giữa Phổ nhị và Bích loa xuân! Từ Quảng Điền vừa định đưa ra nghi vấn thì đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội ngậm miệng lại.

Thần sắc Từ Quảng Điền có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng trấn định.
Không sai, Từ Quảng Điền thật sự nghĩ đến một vấn đề trọng yếu.

Đó là lúc trước, khi thưởng trà với Lữ Lâm, họ thường xuyên nói đùa rằng nếu sau này gặp khó khăn nhưng lại không cách nào nói rõ thì dùng trà ngữ để thay thế.

Đến đây Từ Quảng Điền khẳng định Lữ Lâm gặp khó khăn lớn.

Nếu không sẽ không lấy hết tiền; cũng không thể lại cố ý nói sai tên trà.
Lữ Lâm uống mấy ngụm trà, dưới Dư Lương giám thị, yên lặng từ tiền trang đi ra, lần nữa lên xe ngựa.
Cố Trung một mực giám thị, trốn ở góc xó nhô đầu ra, nhìn thấy người trong xe là Dư Lương và Lữ Lâm cũng cảm thấy không có gì lạ.

Vì tiền trang này là Lữ gia mở, Lữ Lâm là chủ đến tuần sát cũng không có gì không ổn.

Đang chuẩn bị rời đi trở về phục mệnh Cố Vân Cảnh, Cố Trung trông thấy rất nhiều người làm trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng trong tiền trang đi ra và chia hai đường.

Một đội lặng lẽ theo sau xe ngựa Lữ Lâm, một đội cưỡi ngựa vội vội vàng vàng chạy về hướng có quan phủ.

Cố Trung cảm thấy kỳ quái, thế là đi tới ngăn lại, hỏi:
"Các ngươi vội vàng vậy làm gì?"
Nhân viên tiền trang không biết Cố Trung, đương nhiên sẽ không muốn để ý tới.

Hán tử cường lực đó cả giận nói:
"Ngươi mau tránh đi một bên, chớ ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta còn có việc gấp phải làm!"
"Các ngươi muốn đi báo quan phải không." Cố Trung nói, "Ta là người bên quan phủ, có chuyện gì các ngươi cứ nói với ta, có lẽ ta có thể giúp được các ngươi."
Bọn nhân viên tiền trang không tin, Cố Trung mới đưa ra lệnh bài Hầu Phủ đặc chế.

Bọn nhân viên nhìn thấy phía chữ Trấn Viễn Hầu Phủ to lớn trên lệnh bài sau thì từ trên ngựa nhảy xuống.
"Trấn Viễn Hầu Phủ từ trước đến nay trung dũng, đại nhân, ngài nhất định phải mau cứu Quốc công gia a." Bọn nhân viên gấp giọng nói.
Cố Trung lờ mờ, hỏi: "Đừng có gấp, có chuyện gì từ từ nói.

Cụ thể là cứu Quốc công nào a?"
Sau khi Tiêu Quan làm Hoàng đế, ban tước vị Quốc công cho rất nhiều đại thần, tỉ như Định Quốc công, An quốc công vv.

Nếu không có đặc điểm phân biệt cụ thể, Cố Trung đương nhiên không rõ ràng.
Cái nhân viên phi thường sốt ruột: "Là Lữ Lâm, Lữ quốc công.

Ông ấy bị quản gia Lữ phủ, Dư Lương khống chế!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui