Khế Ước Quân Hôn

Editor: Puck - Diễn đàn

"Đừng sợ, em bảo đảm không có việc gì!" Đơn độc đi gặp Hoắc Gia Tường, Lâm Tuyết tin tưởng ông ấy sẽ không làm tổn thương cô. Nhưng mà nếu như mang theo Lương Tuấn Đào đi, cô cũng không dám mạo hiểm. Có lẽ đây chính là quan tâm sẽ bị loạn đi!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sau hành trình ba giờ bay, máy bay tới cứ điểm ở tam giác vàng.

Khi Lâm Tuyết xuống máy bay, Triệu Bắc Thành tự mình dẫn người tới đón tiếp. Đầy mặt anh ta là vẻ nóng nảy lo lắng, nhìn thấy Lâm Tuyết giống như cứu tinh, không ngừng vội vàng nói với cô: "Chị dâu cuối cùng đến rồi! Hâm Lôi đã rơi vào trong tay nhà họ Hoắc một ngày một đêm, tôi thật sự lo lắng..."

Ngồi lên xe, Lâm Tuyết an ủi Triệu Bắc Thành mấy câu, hỏi Đỗ Hâm Lôi mất tích như thế nào.

"Đều do Tào Dịch Côn!" Triệu Bắc Thành nhắc tới Tào Dịch Côn chính là một bụng tức giận, "Hư việc nhiều hơn là thành công! Tôi ở bên này hành động anh ta chỉ làm trở ngại, chưa từng trợ giúp cho tôi! Còn có nữ đầy tớ Tát Lỵ Á anh ta nuôi, nhất định chính là họa thủy, Hâm Lôi bị bắt toàn bộ trách nhiệm đều do cô ta..."

Dần dần, Lâm Tuyết biết được chuyện cặn kẽ đã xảy ra. Thì ra là Tào Dịch Côn đột nhiên muốn mời Triệu Bắc Thành mang theo nữ quyến tham gia tiệc sinh nhật nữ đầy tớ yêu Tát Lỵ Á của ông ta.

Vì làm thân với Tào Dịch Côn, Triệu Bắc Thành chỉ có thể đồng ý. Không ngờ sau khi anh mang theo Đỗ Hâm Lôi tới, Tát Lỵ Á đó liền dây dưa Đỗ Hâm Lôi, cho dù làm chuyện gì cũng đều muốn để cho cô ấy đi theo cô ta.

Đỗ Hâm Lôi chính là khi làm bạn với Tát Lỵ Á đi trấn trên mua đồ mới bị người của nhà họ Hoắc bắt cóc, đáng giận hơn chính là Tát Lỵ Á đó lại bình an vô sự.

Nghe xong lời Triệu Bắc Thành nói, Lâm Tuyết hơi nghi ngờ hỏi: "Tát Lỵ Á không có chuyện gì sao?"

"Không có! Chỉ có Hâm Lôi bị bắt rồi!" Đôi môi Triệu Bắc Thành cũng nổi mụn nước, có thể thấy được một ngày một đêm qua anh ta ăn không biết ngon đêm không ngủ được như thế nào. die~nd a4nle^q u21ydo^n

"Kỳ quái." Tát Lỵ Á là nữ đầy tớ yêu của Tào Dịch Côn, theo lý thuyết bắt được cô ta có thể nhân cơ hội uy hiếp Tào Dịch Côn, mà người của nhà họ Hoắc hết lần này tới lần khác chỉ bắt cóc Đỗ Hâm Lôi, điểm này lại khiến cho người ta rất khó hiểu được.

"Người của răng độc quá thông minh, bọn họ biết tôi thật lòng  quan tâm Hâm Lôi, Tát Lỵ Á chỉ là nữ đầy tớ của Tào Dịch Côn, cho dù bắt cóc cô ta, Tào Dịch Côn cũng sẽ không làm gì vì cô ta."

Lời này phân tích được cũng đúng. Dù sao đối với đàn ông mà nói, nhất là đàn ông buôn thuốc phiện, phụ nữ chỉ là quần áo. Tào Dịch Côn ngay cả thích Tát Lỵ Á đi nữa cũng không thể vì cô ta làm ra bất kỳ nhượng bộ và hy sinh nào. Còn Đỗ Hâm Lôi thì khác, đầu tiên cô ấy là nữ quân nhân sĩ quan làm nhiệm vụ lần này, tiếp theo cô ấy lại là vợ chưa cưới của Triệu Bắc Thành, hai thân phận khiến cho cô ấy quan trọng hơn Tát Lỵ Á vô số lần.

Cũng liền lý giải được rõ động cơ người nhà họ Hoắc bỏ qua Tát Lỵ Á, bắt cóc Đỗ Hâm Lôi.

Đến cứ điểm, vẫn là khu vực khai thác mỏ này, nhưng bây giờ biến thành hơi lớn. Nhà ngói xây dựng thêm không ít, binh lực xem ra cũng sung túc nhiều lắm. Nói rõ gần một năm này, Triệu Bắc Thành ở chỗ này vẫn rất cố gắng. Chỉ có điều Thạch Vũ  điều đi, còn có Tào Dịch Côn  bằng mặt không bằng lòng, cũng làm cho anh ta hơi bị cản tay.

Vừa mới vào trong nhà ở, Lâm Tuyết còn chưa kịp bưng lên một tách nước trà, liền nhận được điện thoại Hoắc Gia Tường gọi tới.

"Tuyết Tuyết, nghe nói con tìm cha!" Giọng Hoắc Gia Tường tràn đầy vui mừng bất ngờ cùng không che giấu chờ đợi chút nào, "Có chuyện gì sao? Mau nói một chút cho cha!"

Một tia áy náy nổi lên trong lòng, bởi vì cô chưa bao giờ vì chuyện riêng mà chủ động gọi điện thoại cho ông ấy! Thấy Triệu Bắc Thành ở bên cạnh có vẻ mặt kích động, cô biết mình nhất định phải ổn định, "Đúng, tôi có chuyện tìm ông." die nda nle equ ydo nn

"Con ở đâu?" Hoắc Gia Tường quan tâm hơn chính là điểm dừng chân lúc này của cô, "Cha rất nhớ con, muốn gặp con!"

"Ừm." Nếu đã tới, cô biết không tránh được gặp mặt Hoắc Gia Tường, "Ông nói địa điểm gặp mặt đi, tôi lập tức đi qua!"

Hoắc Gia Tường trầm mặc một hồi, hỏi, "Con đang ở tam giác vàng?"

"Đúng vậy."

"Vì nữ quân nhân sĩ quan đó?" Hoắc Gia Tường rốt cuộc hiểu rõ mục đích chuyến này của Lâm Tuyết cũng không phải đặc biệt đến thăm ông, trong lòng không khỏi thất vọng.

"Vấn đề này, chúng ta gặp mặt rồi lại nói được không?" Lâm Tuyết nhẹ giọng hỏi.

"Được!" Giọng Hoắc Gia Tường nhàn nhạt, giống như không có kích động như vậy, "Cha phái người đi đón con? Hay là..."

"Tôi tự đi đi! Ông nói địa điểm gặp mặt."

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Không để cho Vân Phàm đưa cô đi, Lâm Tuyết để Triệu Bắc Thành phái người lái xe đưa cô đến địa điểm theo lời Hoắc Gia Tường.

Ước chừng sau một tiếng, Lâm Tuyết đến địa điểm chỉ định, vị chiến sĩ hộ tống cô bị trục xuất trở lại. Nói rõ hành trình tiếp theo, cô hoàn toàn nghe theo Hoắc Gia Tường sai khiến.

Địa điểm kia khẳng định không phải mục đích cuối cùng, Hoắc Gia Tường quen thỏ khôn có ba hang đương nhiên có thể đề phòng người của Triệu Bắc Thành nhân cơ hội đi theo phía sau thăm dò chỗ ẩn thân của ông. Những thứ này Triệu Bắc Thành đều hiểu, cho nên anh căn bản không mất hơi sức phái người theo dõi Lâm Tuyết, chỉ hi vọng là cô có thể thành công nói cho Hoắc Gia Tường, buông tha Đỗ Hâm Lôi.

Vào giờ phút này, bất cứ chuyện gì trên đời  cũng không sánh nổi an nguy của Đỗ Hâm Lôi người càng quan trọng hơn trong mắt anh.

Điện thoại di động và máy định vị cài đặt trên người Lâm Tuyết cũng mất tín hiệu, cô đã tiến vào góc khuất tín hiệu điện tử, hoàn toàn mất đi liên lạc. d1en d4nl 3q21y d0n

Đột nhiên, điện thoại di động của Triệu Bắc Thành vang lên, anh sợ hết hồn, định thần nhìn lại là Lương Tuấn Đào gọi tới. Vội vàng nhận, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chỉ nghe thấy giọng nói hổn hển của Lương Tuấn Đào: "Lâm Tuyết đâu? Không được để cho cô ấy đi gặp Hoắc Gia Tường! Mau kêu cô ấy trở lại!"

Vừa nghe giọng điệu này khẳng định đã xảy ra chuyện gì, Triệu Bắc Thành kiềm chế tâm tình thấp thỏm, hỏi: "Thủ trưởng, tình huống thế nào?"

"Điều tra được Mạc Sở Hàn đã trốn đến tam giác vàng, anh ta rất có thể đã nương nhờ vào chỗ Hoắc Gia Tường! Bây giờ anh ta cùng đường, tôi lo lắng anh ta sẽ đối với Lâm Tuyết..." Phá hủy vương quốc ma túy của Mạc Sở Hàn, đối phương dĩ nhiên ghi hận trong lòng, lúc này Lâm Tuyết lại đi tới chỗ Hoắc Gia Tường chẳng phải tự chui đầu vào lưới!

Triệu Bắc Thành an ủi: "Đừng lo lắng, dù sao chị dâu là con gái ruột thịt của Hoắc Gia Tường, cho dù Mạc Sở Hàn muốn tổn thương chị dâu, Hoắc Gia Tường cũng sẽ không cho phép!"

"Câm miệng!" Lương Tuấn Đào tức giận ra lệnh, "Điện thoại của Lâm Tuyết mất tín hiệu, máy định vị cũng hoàn toàn mất tác dụng, tôi không liên lạc được với cô ấy! Cậu, nhanh chóng bỏ tất cả nhiệm vụ trong tay, đuổi theo cứu cô ấy trở lại cho tôi!"

"Đuổi theo cứu trở lại?" Triệu Bắc Thành khóc không ra nước mắt, "Hâm Lôi cũng rơi vào trong tay Hoắc Gia Tường, nếu tôi có bản lãnh cao như vậy, đã sớm cứu cô ấy về rồi!"

"Mẹ nó!" Lương Tuấn Đào tức giận mắng một tiếng, "Làm tốt chuẩn bị chiến đấu, tôi lập tức đi qua!"

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lâm Tuyết ngược lại rất là  bình tĩnh, cô mặc cho những người đó lái xe đưa cô đi, kiên nhẫn chờ khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Gia Tường.

Không có ai lục soát người của cô, nhưng cô phát hiện điện thoại của mình đã mất đi tín hiệu. Bây giờ cô hoàn toàn mất đi liên lạc với người của quân đội, cô một lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay của Hoắc Gia Tường.

Lần trước, Hoắc Gia Tường thả cô không hề có điều kiện, lần này chắc cũng sẽ không ép cô đi!

Xe bảy quẹo tám rẽ, thế nhưng chạy vào một mảnh lùm cây rậm rạp. Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, chẳng lẽ Hoắc Gia Tường lựa chọn gặp cô ngoài dã ngoại?

"Két —— két!" Xe đột nhiên phanh lại, Lâm Tuyết tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man.

"Xuống xe đi!" Tài xế lễ phép rồi lại xa cách mà nhắc nhở.

Đẩy cửa xuống xe, Lâm Tuyết thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng ở trước xe đang chờ cô.

Kiểu thân thể anh tuấn cao to, khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt lạnh nhạt, tất cả đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến gần như xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui