Khế Ước Quân Hôn

Editor: Puck - Diễn đàn

"Oh!" Hoắc Gia Tường dùng khăn ăn lau chùi ngón tay, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ giống như như gặp phải địch mạnh của Đỗ Hâm Lôi, không khỏi hiền hòa cười: "Yên tâm đi, nơi này sẽ không có ai tổn thương cô!"

Đối với lời nói dối trắng trợn này, Đỗ Hâm Lôi hết sức tức giận chất vấn: "Chẳng lẽ tổn thương của các người đối với tôi còn thiếu sao?"

"Bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn có người tổn thương cô!" Hoắc Gia Tường rất có tính nhẫn nại nói cho cô biết, "Tuyết Tuyết cố ý gọi điện thoại tới cầu tình vì cô! Còn nữa, chồng chưa cưới của cô Triệu Bắc Thành cũng đã bắt đầu nộp đơn xin rút lui khỏi nơi này. Tôi bảo đảm, chờ khi cậu ta hoàn toàn rời đi, để cho cô đi!"

Nhìn nét mặt trịnh trọng của Hoắc Gia Tường, nghe giọng điệu của ông ta cũng rất kiên quyết, Đỗ Hâm Lôi không khỏi tin mấy phần. Dù sao lấy tình cảnh trước mắt của cô đến xem, Hoắc Gia Tường giống như vốn không cần thiết phải lừa cô.

Sau đó, Đỗ Hâm Lôi mới hiểu được, cô tin tưởng Hoắc Gia Tường mới là một đứa ngốc, cái gọi là cam đoan của ông ta vốn ngay cả chó má cũng không bằng!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khải hoàn trở về, lần này hoàn toàn khác với lần trước nửa đường rút lui khỏi. Lương Tuấn Đào dẫn đầu không quân thắng lợi trở về nước, náo động cả giới quân đội.

Hai cây độc ở lưỡi liềm vàng nhổ được sạch sẽ, trận đánh này đánh cho quá dứt khoát đẹp đẽ!

Sau khi về nước, Lương Tuấn Đào được quân đội trao tặng chiến công hạng nhất, thăng chức quân hàm, vinh dự tiến vào hàng ngũ thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong nước.

Nếu nói Lương Tuấn Đào là công thần số một, như vậy Lâm Tuyết chính là công thần số hai, đối mặt với quân đội ngợi khen và thăng cấp bậc thiếu tá cho cô, cô lại không có vẻ hứng thú nồng hậu.

Cô từ chối ngợi khen của quân đội, cũng từ chối việc quân đội thăng chức quân hàm thiếu tá cho cô, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Bùi Hồng Hiên, cô chỉ bình tĩnh nói cho ông biết: "Hành động ở lưỡi liềm vàng hoàn toàn là công lao của thủ trưởng Lương, tôi cái gì cũng không làm!"

Vô công bất thụ lộc, cô thực sự không hề làm gì cả, cũng không muốn dựa vào quan hệ với Lương Tuấn Đào lấy được vinh dự không thuộc về mình.

Nhìn vẻ buồn bực tan không được giữa hai chân mày Lâm Tuyết, Bùi Hồng Hiên hơi kỳ quái, hỏi cô: "Có phải gặp chuyện khó khăn gì rồi không? Tại sao tôi cảm thấy tâm tình của đồng chí sa sút như vậy?"

Đây cũng không phải là vẻ mặt nên có của tướng sĩ khải hoàn trở về, cô lúc này ưu sầu đau thương, nào có nửa phần hiên ngang tư thế oai hùng của nữ quân nhân sĩ quan? di1enda4nle3qu21ydo0n

"Tôi muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều đến ngành công an!" Lâm Tuyết nói như vậy.

"Đồng chí muốn rời khỏi quân đội? Tại sao?" Có lẽ Bùi Hồng Hiên chưa từng gặp một quân nhân sĩ quan đồng thời lấy được ngợi khen và thăng chức lại sinh ra cảm xúc chán ghét với quân đội, thế mà lại muốn rời khỏi quân đội, "Rốt cuộc đồng chí có cảm xúc bất mãn gì mời nói ra ngoài, tôi và các lãnh đạo có thể thương lượng giải quyết giúp đồng chí! Lùi bước tránh né đều không phải là binh tốt, chúng ta phải nghênh đón khó khăn mà vào, chẳng lẽ đồng chí quên mất?"

Lâm Tuyết nhìn trung tướng quân đội mà cô vẫn rất coi trọng, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sùng kính, cô từ trong đáy lòng đáp lại: "Tôi chính là mệt mỏi! Có lẽ ngài có thể cho rằng tôi không có kiên nhẫn! Tôi muốn rời đi!"

Hồi lâu, Bùi Hồng Hiên hơi nhếch môi, nói cái gì cũng không có nói, ông xoay người rời đi. Khi mở cửa, Lương Tuấn Đào mới vừa thăng chức lên thiếu tướng, một thân quân trang mới tinh, càng nổi bật thêm khuôn mặt tuấn tú như vẽ. Sao vàng và lá thông trên quân hàm, sáng rực lóa mắt. Thiếu tướng trẻ tuổi đi tới, trong nháy mắt rọi sáng cả căn phòng.

Thấy vẻ mặt thở phì phò của Bùi Hồng Hiên, anh hơi kỳ quái. Trong ấn tượng, vị trung tướng quân đội này vĩnh viễn đều có vẻ mặt sóng yên biển lặng, chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế của ông, đủ để so sánh với cha anh Lương Trọng Toàn, đều là người có sắc mặt vui buồn không lộ!

Bây giờ là như thế nào đây? Nét mặt bất mãn nghiêm trọng, chẳng lẽ là vợ bảo bối của anh chọc Bùi Hồng Hiên tức thành dáng vẻ này?

"Sao vậy?" Lương Tuấn Đào nhíu mày, hỏi.

"Hỏi cô vợ tốt của cậu!" Bùi Hồng Hiên mặt đầy giận dữ ném xuống những lời này, liền xoay người tức tối rời đi.

Lâm Tuyết đứng ở nơi đó không nhúc nhích, hình như vẫn đắm chìm trong tâm tình của mình, ngay cả Lương Tuấn Đào đi tới cũng không phản ứng gì.

Lương Tuấn Đào đi tới bên cạnh cô, thấy bên cạnh để huy chương chiến công và quân trang mới quân đội trao tặng cho cô, nhưng cô cũng không tiếp nhận, "Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào không hài lòng, em nói với chồng, anh lấy lại công đạo cho em!"

Vẫn trầm mặc, hồi lâu, Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Lương Tuấn Đào, môi miễn cưỡng nâng lên, khen: "Anh mặc quân trang mới càng đẹp trai hơn!"

Được vợ yêu khen như vậy, Lương Tuấn Đào lập tức quên chuyện rối rắm ra sau đầu, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc của mình, rắm thúi tủm tỉm nói: "Không có cách nào! Chủ yếu là gốc rễ tốt!"

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đi ra khỏi tòa nhà bộ chỉ huy quân đội, nhìn Lâm Tuyết không hề lưu luyến rời đi, Lương Tuấn Đào biết cuộc đời này cô đều sẽ không trở lại nữa!

Người phụ nữ này chính là như vậy! Nếu cô chán ghét mệt mỏi hoặc tổn thương, cho dù đã từng lưu luyến cỡ nào, khi dứt bỏ đều dứt khoát không lưu đường lui như vậy.

Trên khuôn mặt tuấn tú vô song dâng lên vẻ rối rắm phức tạp, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quyền sắt lặng lẽ nắm lại, lại chậm rãi buông ra.

Rất tốt, may mà chuyện kia anh còn chưa kịp làm, nếu không, ngày nào đó tổn thương lòng của cô, anh sợ cô cũng sẽ giống như khi rời khỏi Mạc Sở Hàn và quân đội, không hề lưu luyến cũng không quay đầu lại!

Thạch Vũ mặc quân trang mới tinh đi tới, dưới ánh mặt trời, vẻ nam tính khí khái của anh khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Lâm Tuyết cũng thiếu chút nữa không nhận ra Thạch Vũ, cho đến khi đối phương đứng ở trước mặt cô, gương mặt cương nghị lộ ra nụ cười quen thuộc, cô mới lộp bộp nói: "Anh Thạch, là anh!" Dieễn ddàn lee quiy đôn

"Đương nhiên là tôi, nếu không em cho rằng là ai?!" Thạch Vũ tới gần một bước, ánh mắt mang cười nheo lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, "Tuấn Đào trình báo quân tịch cho tôi, hành động lần này vinh dự lập công lao hạng nhất, quân đội trao tặng cho tôi quân hàm thiếu tá!"

Anh lấy được phần thưởng giống với phần thưởng của Lâm Tuyết, chỉ có điều Lâm Tuyết từ chối phần vinh quang không thuộc về cô.

"Chúc mừng anh!" Lâm Tuyết chìa tay về phía Thạch Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.

Thạch Vũ cầm tay thon của cô, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía Lương Tuấn Đào.

Lương Tuấn Đào cười như không cười, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt sáng thâm thúy lại thoáng qua một hơi khí lạnh —— người anh em, nên được đều cho anh, đừng lòng tham không đáy, người phụ nữ này là của tôi!

Ở lưỡi liềm vàng hết sức không vừa lòng với việc Thạch Vũ mơ ước và thân mật quá mức với Lâm Tuyết, anh từng nổi lên lòng căm hận với anh ta. Lúc ấy bởi vì thi hành nhiệm vụ cần phối hợp của Thạch Vũ, anh không lập tức phát tác, lại nén lấy nổi giận trong bụng định trở về nước hung hăng cho Thạch Vũ một bài học.

Chỉ có điều thấy thái độ mới vừa rồi của Lâm Tuyết với Bùi Hồng Hiên, anh đột nhiên ý thức được tất cả đều không thể gạt được ánh mắt của cô, cho dù lợi dụng việc công để trả thù riêng với Thạch Vũ cũng giống vậy.

Bất cứ chuyện gì đều có một ranh giới thừa nhận cuối cùng ở trong lòng của Lâm Tuyết, vượt qua ranh giới cuối cùng này, cô sẽ xoay người rút lui, cũng không quay đầu lại!

Chỉ sợ cô sẽ sinh ra ngăn cách với hành vi của anh, anh liền tiêu mất ý niệm dạy dỗ Thạch Vũ, nhưng cảnh cáo cần thiết vẫn nên có!

Đối với cảnh cáo và ý lạnh trong mắt Lương Tuấn Đào, Thạch Vũ rõ ràng, anh biết mình và con gái ở trong nước cần dựa vào Lương Tuấn Đào chiếu cố, người này không đắc tội nổi. Nhưng... Sao anh có thể rời khỏi Lâm Tuyết?

Khó khăn lắm mới trông được một ngày này, anh có thể có thân phận quang minh, có thể đường đường chính chính đứng sóng vai với cô! Thật vất vả mới có thể đoàn viên với con gái và cô, anh gần như chờ trắng cả tóc, tại sao anh có thể cùng cô cả đời không qua lại với nhau!

"Thực sự rất nhớ Mộng Mộng..." Thạch Vũ buông lỏng tay Lâm Tuyết ra, bàn tay nắm lên, vẫn như cũ lưu luyến dư vị của cảm xúc mềm mại, "Cũng muốn gặp đứa bé của em và Tuấn Đào một chút!"

"Chúng ta về nhà đi!" Không quan chức một thân nhẹ nhõm, Lâm Tuyết cảm thấy ngay cả hô hấp đều rất thoải mái! Có lẽ cô trời sinh chính là một người không thích bị gò bó! die nd da nl e q uu ydo n

Tiểu Cao lái xe tới đây, từ cửa sổ thò miệng ra, vẻ mặt tươi cười kêu: "Thư ký Lâm, đã lâu không gặp!"

"Tiểu Cao!" Lâm Tuyết vội đi tới, vui mừng hỏi, "Đặc biệt tới đón chúng tôi sao?"

"Dĩ nhiên! Nhanh lên xe đi!"

Nhìn thấy bạn bè quen thuộc, tâm tình của Lâm Tuyết càng thêm vui vẻ. Cô thề, về sau không bao giờ ra nước ngoài nữa, cho dù là nhiệm vụ gì!

Ba người cùng lên xe, Lương Tuấn Đào bá đạo vòng tay ôm lấy Lâm Tuyết, không hề để ý tới Tiểu Cao lái xe phía trước và Thạch Vũ ngồi bên cạnh chút nào, lên giọng chơi ân ái với cô.

Tiểu Cao ngược lại đã quen với thủ trưởng đại nhân tùy ý hành động, chỉ có Thạch Vũ, gương mặt tuấn tú hiển nhiên âm trầm rất lợi hại.

Anh dời mắt ra ngoài cửa xe, làm bộ như không nhìn thấy tất cả bên cạnh, nhưng khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể làm như không thấy?

Lâm Tuyết lặng lẽ đẩy Lương Tuấn Đào một phát, nhỏ giọng nói: "Anh khiêm tốn một chút được không?"

Giữa vợ chồng công khai thân mật như vậy, cô thật sự không quen, hơn nữa có Thạch Vũ ngồi bên cạnh không nói cười tùy tiện.

"Sợ cái gì? Nếu có người cảm thấy không tiện có thể xuống xe thuê xe!" Thủ trưởng Lương nói như vậy.

Thạch Vũ không động cũng không nói chuyện, giống như không nghe thấy lời Lương Tuấn Đào nói, nhưng mà mu bàn tay của anh lại mơ hồ nổi gân xanh.

Ưu điểm lớn nhất của Lương Tuấn Đào chính là hiểu được có chừng có mực, sau khi về nước mọi chuyện anh đều tính toán tốt, xác định rõ một chút nhất chính là khiến Thạch Vũ cách xa vợ của anh, không cho đối phương có bất cứ cơ hội mập mờ gì có thể phát triển.

"Anh Thạch, sắp đến nhà, sẽ lập tức nhìn thấy Mộng Mộng, tôi và anh thương lượng một chút vấn đề có liên quan đến bố trí sau này của anh và Mộng Mộng!" Quả nhiên, Lương Tuấn Đào giải quyết dứt khoát, liền mặt ngoài khách sáo cũng trực tiếp giảm bớt, "Mộng Mộng ngày nhớ đêm mong chỉ mong đợi anh có thể trở lại đón con bé, bây giờ con bé như nguyện rồi! Anh có thể lựa chọn để cho con bé tiếp tục lưu lại sống trong gia đình chúng tôi, cũng có thể dẫn con bé tới đơn vị..."

"Không cần!" Lâm Tuyết vội vàng từ chối thay Thạch Vũ, nói, "Tứ hợp viện kia của em đã sang tên dưới tên của Mộng Mộng, đó chính là nhà của anh Thạch và Mộng Mộng! Bây giờ Mộng Mộng sống cùng với chúng ta, chờ sau này anh Thạch xuất ngũ, để cho anh ấy và Mộng Mộng dời đến tứ hợp viện này ở đi!"

Thạch Vũ không từ chối, thật ra khi ở lưỡi liềm vàng Lâm Tuyết đã từng nhắc tới tứ hợp viện này với anh. Quà tặng cô đưa cho anh và Mộng Mộng, anh đương nhiên sẽ không từ chối.

Cô đưa đồ, nhỏ như một chiếc khăn tay lớn như một bất động sản giá trên trời, anh cũng vô cùng mừng rỡ tiếp nhận!

Thật ra thì bây giờ anh cũng không thiếu tiền, nhìn anh giống như lạnh lùng nhưng cũng không đần độn, anh cũng không hám làm giàu nhưng rất rõ ràng tầm quan trọng của tiền bạc! Vì tiền đồ của Mộng Mộng và cuộc sống thoải mái sau này, khi anh ở lưỡi liềm vàng đã âm thầm tích trữ một đống vàng và ngoại tệ, toàn bộ gửi vào trong ngân hàng Thụy Sĩ.

Đó là tài sản cực lớn, các trùm ma túy ai ai cũng vô cùng giàu có, tùy tiện kéo ra một người đều là phú ông không thua kém nhà giàu có bảng xếp hạng trên thế giới!

Nhưng Lâm Tuyết khẳng khái tặng vẫn khiến anh vui mừng, nói rõ địa vị của anh và Mộng Mộng ở trong lòng cô không tầm thường.

"Đó không phải do Hoắc Gia Tường đưa cho ngươi sao? Em thật sự rất rộng rãi!" Lương Tuấn Đào không vui bĩu môi.

"Cha của thằng bé, làm ơn rộng lượng một chút có được không?" Lâm Tuyết dở khóc dở cười, người đàn ông này, có đôi khi không khá hơn đứa nhỏ khó chơi chút nào! "Chính bởi vì Hoắc Gia Tường đưa cho em, cho nên em mới có quyền quyết định tặng cho ai!"

Nói xong, cô ôm Lương Tuấn Đào, cúi gần anh bên tai nói một câu, khiến gương mặt tuấn tú đang dài ra của anh chàng Lương lập tức tươi cười rạng rỡ, quét qua tức giận mới vừa rồi, vui vẻ ôm vợ, vui sướng đến miệng cũng không khép được.

Tiểu Cao rất kỳ quái, rốt cuộc thư ký Lâm nói câu gì với thủ trưởng đại nhân mà khiến cho anh vui mừng như vậy đây?

Sắc mặt của Thạch Vũ lại hơi khó coi, hậm hực mím môi. Bởi vì anh ở bên cạnh nghe rõ Lâm Tuyết nói câu nói kia với Lương Tuấn Đào, cô nói: "Vật ngoài thân của em có thể tặng cho người, chỉ có con người của em là để lại cho Lương Tuấn Đào anh đấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui