Khế Ước Quân Hôn

Tiệc rượu náo nhiệt ồn ã nhất thời trở nên yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Lương Tuấn Đào.

Truyền kì về hôn sự giữa Nhị thiếu Lương gia và Tam tiểu thư Lâm gia đã sớm lưu truyền khắp thành phố, đủ loại phiên bản. Mọi người cũng không có ai là ngoại lệ, bọn họ đều cho rằng thủ đoạn bắt cóc đàn ông của vị Tam tiểu thư Lâm gia này không đồng nhất. Sau hai lần bị vứt bỏ, mặc dù bị mang tiếng bừa bãi nhưng cô ta vẫn chạm được tới ngai vàng Thiếu phu nhân Lương gia, khiến người đời nghẹn họng trân trối nhiều lần phải thốt lên cảm thán: thế giới này quả thật điên rồ! Chỉ cần chịu cố gắng, không ảo tưởng nào không thực hiện được!

Lần trước, trước mặt truyền thông, Lương Tuấn Đào đã thể hiện thái độ của mình, hắn nói hắn đã cùng Lâm Tuyết lĩnh giấy hôn thú, lần này bị hỏi đến chuyện hôn lễ, hắn có giữ thái độ kiên quyết như lần trước không?

Lương Tuấn Đào tuấn tú mỉm cười như tắm gió xuân. Ở trước mặt mọi người, hắn ôm Lâm Tuyết vào lòng, niềm nở hôn lên gương mặt thanh lệ kia, sau đó ngẩng đầu cao giọng tuyên bố : "Tôi và Lâm Tuyết là chiến sĩ giải phóng quân vinh dự của nhân dân Trung Hoa, chúng tôi đều cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện. Mùng 1 tháng 8 năm nay là ngày thành lập Quân đội (2) sẽ là ngày tôi cùng Lâm Tuyết cử hành hôn lễ, cùng cả nước đón mừng ngày này, chúng tôi sẽ nắm tay nhau, suốt đời trăm năm hạnh phúc!"

"Xôn xao!" Làn sóng vỗ tay vang lên thật lâu không dứt, bọn họ vỗ tay vì thái độ thẳng thắn và trong sáng của Lương Tuấn Đào. Đối với Lâm Tuyết, quả thực hắn đã đạt đến một trình độ nào đó, mỗi khi dư luận nghi ngờ về quan hệ của bọn họ, hắn đều có thể đứng ra cho cô một câu trả lời thỏa đáng, cũng không để Lâm Tuyết phải một mình đối mặt với các loại áp lực, với những suy đoán của xã hội.

"Bà xã à, ngày mùng 1 tháng 8 sẽ cử hành hôn lễ, em cảm thấy thế nào?", đại khái là Lương Tuấn Đào chợt nhớ ra chuyện hôn sự mình vừa tự ý quyết định vẫn chưa hỏi qua ý kiến của lão bà đại nhân, do vậy hắn liền cúi xuống bên tai Lâm Tuyết nhỏ giọng hỏi

Đây không phải là mã hậu pháo (2) à? Đã tuyên bố ngày cưới, giờ lại giả mù sa mưa quay sang hỏi ý kiến cô. Lâm Tuyết cười nhạt nói: "Anh đã tự quyết định rồi còn hỏi tôi làm gì. Xem tôi là đứa ngốc sao?"

Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ, ra vẻ như đang hờn giận nguýt hắn, bộ dáng kia thật quá mức đáng yêu khiến Lương Tuấn Đào hận không thể lập tức ăn ngay Lâm Tuyết.

Bụng dưới vọt lên một cỗ nhiệt lưu, lửa nóng nhanh chóng lan khắp toàn thân, nóng đến mức cơ thể hắn ứa ra nhiệt khí! Không được, phải nhanh chóng hạ hỏa gấp!

Đôi mắt thâm thúy bốc lên ngọn lửa nguy hiểm, Lương Tuấn Đào nhướng môi cười tà, đột nhiên một tay hắn đặt trên eo nhỏ của Lâm Tuyết, tay còn lại câu dẫn đùi ngọc thon dài, chặn ngang thắt lưng ôm lấy Lâm Tuyết, hắn mị thanh nói nhỏ: "Vợ à, chúng ta về nhà động phòng thôi!"

Lâm Tuyết xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, cái tên quân nhân lưu manh này lại quen thói t*ng trùng lên não rồi! Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt trước ngực hắn, cô thấp giọng trách mắng: "Đợi chút, anh nói ngày mùng 1 tháng 8 kết hôn, đến hôm kết hôn tôi mới đồng ý động phòng."

"Hôn lễ chỉ là nghi thức, chúng ta cũng đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn rồi." Dục hỏa thiêu đốt, khuôn mặt nam nhân cười đùa nịnh nọt , đồng thời chân hắn bước như bay, Lương Tuấn Đào giống như con dã thú bụng đói kêu vang vội vã tóm lấy con cừu nhỏ mập mạp, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được nơi yên tĩnh ngốn ngấu thưởng thức!

Lâm Tuyết biết không có cách nào cự tuyệt được nữa cũng không còn lý do gì để từ chối. Hai tay cô ôm quanh thắt lưng tráng kiện của Lương Tuấn Đào, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn, hết thảy đều theo hắn đi !

Cước bộ Lương Tuấn Đào thật gấp, mọi người trong tiệc rượu náo nhiệt lập tức vì hắn tránh sang bên mở ra một con đường. Tất cả đều nhìn ra Lương nhị thiếu đang vội vã muốn cùng bà xã mình thân thiết, không ai dám ngăn trở sự hứng khởi của hắn.

Đúng là, hết lần này đến lần khác cứ vào thời điểm quyết định lại xảy ra chuyện ngăn trở Lương Tuấn Đào!

"Thủ trưởng, có việc khẩn cấp !" Người tới là Lưu Bắc Thành, khuôn mặt tuấn tú nghiêm trọng, thần sắc có chút hối hả.

Lương Tuấn Đào nhướng mày rất không hài lòng, nheo mắt khiển trách: "Cái gì khẩn cấp? Kinh thành bị địch đánh phá hay là Sư đoàn 706 bị bắt gọn? Không thấy tôi đang cuống cuồng cùng chị dâu cậu đi tâm sự à, uổng công theo tôi lâu như vậy, một chút năng lực cũng không có!"

Lưu Bắc Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta vẫn đánh bạo tiến đến khe khẽ nói nhỏ bên tai Lương Tuấn Đào một hồi.

Lâm Tuyết không nghe được chuyện Lưu Bắc Thành đang nói, cảnh tượng như vậy khiến cô xấu hổ, cô liền giãy dụa từ trong ngực Lương Tuấn Đào thoát ra.

Hắn cũng không ngăn cản Lâm Tuyết, mọi sự chú ý hiển nhiên đã bị lời nói của Lưu Bắc Thành cuốn hút, trên mặt thập phần khiếp sợ."Cậu có nhầm không?"

"Không thể lầm được, tôi đã tận mắt nhìn thấy!" Lưu Bắc Thành khẳng định đáp lại: "Hiện giờ cô ấy nằm trong Bệnh viện quân khu Bộ đội Đặc chủng, thương thế rất nghiêm trọng!"

Cắn chặt môi mỏng trầm ngâm trong chốc lát, Lương Tuấn Đào quyết định thật nhanh: "Tôi qua đó xem."

Hắn đi được hai bước bỗng nhớ tới Lâm Tuyết, liền quay trở lại vội vàng dặn dò một câu: "Anh sẽ bảo Dương Tử qua đây đưa em về Quân doanh!"

Lâm Tuyết gật gật đầu, cũng không hỏi hắn đi đâu, chỉ là thấy Lương Tuấn Đào rời đi không chút do dự, trong lòng cô hơi có cảm giác mất mát.

Sợ mấy nữ nhân nhiều chuyện lại vây quanh mình hỏi han lung tung này nọ, Lâm Tuyết vội vàng cất bước rời đi, tiến vào thang máy rời khỏi hội sở. Vừa ra đến cửa đã xe thể thao của Lưu Dương đỗ ở chỗ này, anh ta ngẩng cao khuôn mặt khôi ngô tà tứ, cười vang nói: "Người đẹp, lên xe đi!"

Lâm Tuyết hơi do dự một chút, thấy phía sau có mấy phóng viên đang theo ra, không còn lựa chọn nào khác cô đành phải lên xe.

Mã Đồng Đồng cũng ngồi trên xe nhưng sắc mặt nhìn qua không được tốt cho lắm, giống như mới vừa cùng Lưu Dương cãi nhau. Thấy Lâm Tuyết lên xe , cô đành miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Đi đâu đây?"

"Rời khỏi nói này trước rồi nói sau!" Lâm Tuyết thản nhiên nói, trong lòng buồn bã thất vọng, không nói ra được nguyên nhân là gì.

*

Lâm Tuyết chưa trở về quân khu ngay mà đến thẳng nơi ở của Mã Đồng Đồng. Nơi này là một biệt thự độc lập mà Lưu Dương mua cho Mã Đồng Đồng, bên ngoài tạo hình xa hoa bên trong bố trí xa xỉ, còn thuê người giúp việc trông coi việc quét tước vệ sinh, đồ dùng sinh hoạt bên trong đều đầy đủ cả.

Không ngờ Mã Đồng Đồng lại sống chung với Lưu Dương, còn tiếp nhận món quà tặng bạo tay của anh ta . Lâm Tuyết có chút cảm giác ngoài ý muốn, thừa dịp Lưu Dương không chú, cô nhỏ giọng hỏi Mã Đồng Đồng: "Cậu cùng Lưu Dương ở chung, chuyện này ba cậu có biết không?"

"Cắt, ông ấy chỉ bận bịu phóng đãng với tình nhân, mặc kệ mọi chuyện của mình." Mã Đồng Đồng ngược lại nghĩ rất thoáng, cô cười thoải mái nói: "Mình cảm thấy rất tốt. Anh ta đẹp trai lại có tiền, đối xử với mình rất tốt, người yêu như vậy có thể tìm được ở đâu chứ?"

Lâm Tuyết muốn khuyên nhủ vài câu, sau nhiều lần suy nghĩ cô quyết định nuốt trở lại. Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của riêng mình, chỉ cần họ cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Cô vẫn luôn cố chấp giữ vững tình cảm của mình với Mạc Sở Hàn, mười năm hay một ngày cũng giống nhau, hồn nhiên vô tư là thế nhưng cuối cùng đạt được gì đây ? Kết quả chỉ để đổi lấy tổn thương và đả kích.

Nếu Mã Đồng Đồng đã thông suốt, có thể nghĩ chuyện giao dịch nam hoan nữ giống như một trò chơi, cô ấy chơi vui là được, sau này có thể đảm bảo rút ra được mà không bị thương tổn thì cũng là kẻ chiến thắng rồi!

Sau khi tắm táp qua loa dưới vòi hoa sen, Lâm Tuyết trở lại phòng dành cho khách, sắp xếp thật tốt chuẩn bị nghỉ ngơi. Mã Đồng Đồng bị Lưu Dương gọi đi rồi, cô đành ngủ một mình trên chiếc giường lớn kia.

"Nếu anh còn sống, đêm nay nhất định phải cùng em động phòng!"

Giọng điệu lưu manh của người đàn ông ấy lại vang lên bên tai khiến Lâm Tuyết không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực

Nhưng hiện tại hắn lại giao mình cho Lưu Dương đến tận giờ cũng không thấy bóng dáng đâu!

Khẽ cắn cánh môi, cô do dự cầm lấy điện thoại, lo lắng không biết có nên gọi điện cho Lương Tuấn Đào hay không. Lâm Tuyết khẳng định rằng hắn đang gặp phải chuyện rất khẩn cấp, nếu không lúc rời đi đã không vội vã đến thế..

Nhưng giờ mà gọi điện cho hắn có phải có chút mập mờ không? Dám chắc Lương lưu manh sẽ mượn cơ hội này để trêu chọc mình, nói mấy lời khiến mình phải đỏ mặt xấu hổ. Hắn sẽ nói cái gì mà cô nhớ hắn rồi đúng không? Rồi cô không cần vội vã thúc giục hắn trở về động phòng ...

Điện thoại trong tay Lâm Tuyết chợt rung động, trong lòng rối loạn, cô thậm chí còn không nhìn dãy số gọi đến đã mở máy nghe: "Tôi đang ở chỗ Lưu Dương , anh có muốn tới đón tôi hay không?"

Trong điện thoại không có hồi âm, chỉ truyền ra tiếng thở dốc hỗn loạn trầm đục , tựa hồ như cảm xúc cáu kỉnh của ai đó đang bị kiềm nén mãnh liệt.

Lâm Tuyết nhanh chóng nhận ra có gì đó không thích hợp, theo bản năng cô thốt lên hỏi: "Anh là ai?"

------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui