Khế Ước Quân Hôn

Trong phòng vẽ rộng rãi bài trí tao nhã ấm áp, dưới ngọn đèn sáng ngời, Lương Thiên Dật ngồi đang vẽ tranh.

Hắn ngồi trên xe lăn, trong tay cầm họa bút, tỉ mỉ đưa từng nét, thỉnh thoảng lại gọt giũa. Phòng vẽ cực kì yên ắng, chỉ có một cô hầu nhỏ đứng phía xa xa, khi Đại thiếu gia thấy bất tiện sẽ phân phó việc cho cô.

Lúc vẽ tranh, Lương Thiên Dật đòi hỏi phải an tĩnh cực độ, hắn vẽ tranh như ngựa thần lướt gió tung mây, hoàn toàn theo ý mình. Hắn có gia thế hiển hách, không cần vì cuộc sống và tiền bạc mà phải dâng tặng nghênh đón những thứ thế tục tầm thường, có thể vẽ những thứ mình thích, đây cũng là một loại may mắn!

Lương Thiên Dật có thể tận hưởng quá trình vẽ tranh, tận hưởng cảm hứng sáng tác mãnh liệt, tận hưởng cảm giác thỏa mãn sau khi tác phẩm hoàn thành.

Nhưng...

"Thiên Dật!" Cái giọng nói khiến hắn đau đầu lại xuất hiện, tiếp đó liền thấy Lâm Á Linh lắc lắc thân mình như rắn nước phong tình vạn chủng trườn tới. Ngoài việc một mình vào đây, cô ta còn dẫn theo hai người hầu, tay bưng bữa tối phong phú."Mẹ nói chắc anh không thể xuống lầu ăn cơm nên bảo em đưa bữa tối lên cho anh."

Cho ăn ư? Chẳng lẽ ngay cả việc ăn cơm hắn cũng không thể tự làm sao? Lương Thiên Dật lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại , quét mắt mộc cái, kiệm lời ra lệnh: "Bỏ xuống, ra ngoài!"

"A, em vừa đến sao anh đã đuổi em đi?" Lâm Á Linh đâu chịu bị đuổi đi như vậy, cô ta không lùi bước mà tiến tới, dáng vẻ mị hoặc xinh đẹp dựa sát vào hắn, dùng tay trái không bị thương mở nắp, mạnh mẽ chia đồ ăn..

"Cút ngay!" Lương Thiên Dật gặp Lâm Á Linh đã thấy buồn nôn, còn ăn được vào đâu."Cô có thể cách xa tôi một chút không?"

Đây sự khác biệt giữa yêu và ghét ! Lương Tuấn Đào rất hy vọng Lâm Tuyết có thể gần kề mình hơn, còn Lương Thiên Dật thì hận không thể buộc Lâm Á Linh vào tên lửa phóng lên vũ trụ, vĩnh viễn đừng để hắn gặp lại cô ta!

Nhưng, hắn vẫn làm trái với lương tâm giữ cô ta lại, tiếp tục tra tấn chính mình... tra tấn Vân Đóa!

"Thiên Dật, xin anh đừng đối xử với em như vậy được không? Em là nữ nhân của anh! Em yêu anh, mặc dù anh tàn nhẫn bẻ gãy tay em ..." Nói đến đây, Lâm Á Linh không nhịn được, liền vuốt vuốt cổ tay phải vẫn bó thạch cao, rút kinh nghiệm xương máu: "Anh có biết em đau khổ đến đâu không? Nhưng em vẫn chọn ở lại bên anh, chăm sóc cho anh, bất kể anh thành dạng gì em cũng một lòng một dạ với anh!"

Buông bút xuống, Lương Thiên Dật xoay người, không nói gì nữa, bắt đầu dùng bữa tối.

Lâm Á Linh nói đúng, nếu đã lựa chọn, thì phải trả giá rất lớn. Hắn muốn giữ nữ nhân này lại bên người thì sẽ phải thích ứng với sự tồn tại của cô ta.

Thấy Lương Thiên Dật bắt đầu dùng bữa , trên khuôn mặt đẹp của Lâm Á Linh lộ ra vui mừng. Vội ân cần giúp hắn gắp đồ ăn, ở bên cạnh ỏn ẻn nói: "Đây là đũa sạch, em chưa dùng qua."

Cuối cùng cô ta cũng không ngốc, biết Lương Thiên Dật ghét mình, nếu dùng đũa của chính mình gắp cho hắn, chắc hắn sẽ không ăn.

Nhưng vì dùng tay trái nên rất không thuần thục, gắp đến nửa đường đã rớt.

Người giúp việc vội chạy lại giúp đỡ, lau dọn sạch sẽ rồi đổi chén đĩa mới.

"Cô có thể ..." Lương Thiên Dật không nhịn được nữa, hắn muốn nói cô có thể cách xa tôi một chút không?

Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn xuống, cứ để nữ nhân ghê tởm này tra tấn mình đi, nếu không hắn khó chịu,sau đó có khả năng lại tự mình hại mình.

"Thiên Dật, anh bảo em làm gì?" Lần đầu tiên Lâm Á Linh thấy Lương Thiên Dật chủ động nói chuyện với mình, không khỏi thụ sủng nhược kinh, vội vàng chớp chớp mắt đẹp liều mạng nịnh nọt, dùng giọng nói mềm nhũn như nước nhỏ giọt ỏn ẻn: "Anh nói đi, đừng ngại."

"Đưa tôi bát canh dưa chua!" Lương Thiên Dật quay đầu, khôi phục sắc mặt băng sơn. ikienthuc.org

"Được!" Lâm Á Linh vui vẻ rạo rực, vội vàng làm việc được giao cho, nhưng cô ta chưa từng hầu hạ ai, hơn nữa tay phải gãy xương làm gì cũng bất tiện, thiếu chút đổ cả cái chén đang cầm.

Cuối cùng, sau một hồi tay chân luống cuống, dưới sự trợ giúp của mấy người giúp việc, Lâm Á Linh đã thành công múc được một chén canh dưa chua, đưa đến trước mặt Lương Thiên Dật. Bụng cũng đã đói, cô ta dày mặt hỏi: "Thiên Dật, em có thể cùng dùng bữa với anh không?"

Lương Thiên Dật buông bát, nói: "Cô bưng ra bên ngoài ăn đi!"

"Được, được!" Lâm Á Linh vội vứt bỏ mong muốn, cười làm lành: "Hiện tại em không đói bụng nữa, chờ anh ăn no, em sẽ mang ra ngoài ăn!"

Ngắm Lương Thiên Dật yên lặng ăn cơm, tuy hắn ngồi trên xe lăn nhưng dáng vẻ của nam tử này vẫn cực kỳ đẹp trai. Hắn có một hình dáng tốt lắm, nếu không phải bị liệt, nhất định là anh tuấn cao lớn, dù so ra kém với Lương Tuấn Đào nhưng cũng là suất ca trăm dặm mới tìm được.

Lâm Á Linh càng nhìn càng mê muội, cô ta nhịn không được lại kề sát, biết Lương Thiên Dật ghét mình chạm vào hắn nên vẫn bảo trì khoảng cách một chút, cô ta không biết nói gì nên cố tìm đề tài để nói: "Thiên Dật , anh biết không? Lâm Tuyết bị đuổi khỏi nhà chúng ta rồi đó!"

Lương Thiên Dật ngừng nhai nuốt, mắt hơi liếc xéo.

Thấy mình đã khiến hắn chú ý, Lâm Á Linh càng hoạt bát hơn, lập tức thêm mắm dặm muối thuật lại câu chuyện lần nữa, nhất là chuyện Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn dây dưa không rõ, đến đoạn bị cắn rách miệng, cô ta còn thêm chút tình tiết nho nhỏ.

"Đúng là không biết xấu hổ! Nhị thiếu gia yêu thương Lâm Tuyết như vậy, cô ta chưa thấy đủ, còn chạy đi lêu lổng, bị dã nam nhân cắn rách môi ... Chậc chậc, mẹ rất tức giận, muốn đuổi Lâm Tuyết đi, cuối cùng Nhị thiếu gia nổi nóng kéo cô ta ra ngoài, không biết anh ấy muốn xử lý thế nào đây?" Lâm Á Linh vui mừng khi thấy người khác gặp họa, nói xong lại ước gì Lương Tuấn Đào cứ vậy mà chán ghét vứt bỏ Lâm Tuyết để mình có cơ hội tới gần hắn.

Lương Thiên Dật này tuy anh tuấn mê người nhưng cũng chỉ là kẻ tàn phế, cả ngày ngồi trên xe lăn, nói không chừng còn không thể giao hợp, thế chẳng phải cả đời này cô ta đều phải sống như quả phụ sao? Nếu có thể đuổi được Lâm Tuyết, cô ta sẽ sáp vô Lương Tuấn Đào... Nghĩ tới thân thể cường tráng cao lớn và khuôn mặt tuấn mỹ như vẽ của hắn, Lâm Á Linh liền chảy nước miếng.

Cũng may Lương Thiên Dật đang nghĩ đến chuyện của mình, không để ý tới vẻ mặt háo sắc của cô gái bên cạnh.

Khi Lâm Á Linh lấy lại tinh thần, đã thấy Lương Thiên Dật buông bát đũa xuống, chuyển động xe lăn, tiếp tục đến bàn vẽ vẽ tranh.

Biết hắn ăn cũng no, cô ta mới cho người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, sau đó ân cần đi đến bên cạnh, muốn khen ngợi tranh hắn vẽ mấy câu. Nhưng vừa chạm tới bức họa, nhịn không nổi, mặt mày Lâm Á Linh liền biến sắc.

Vốn Lương Thiên Dật vẽ một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khéo léo, mặc váy công chúa đáng yêu, tóc nâu tóc gợn sóng màu nâu đứng cạnh cửa sổ, nở nụ cười ngọt ngào. Cô bé này Lâm Á Linh biết —— chính là Vân Đóa!

Hóa ra hắn vẫn còn nhớ nhung Vân Đóa! Trong lòng Lâm Á Linh tức giận, tính khí ngang ngược lại nổi lên, đột nhiên cô ta đứng dậy, tay trái chống nạnh, dùng tay phải bó thạch cao chỉ vào ót Lương Thiên Dật, mắng: "Đồ nam nhân thối tha thay đổi thất thường, anh vẫn muốn xú nha đầu nhà họ Vân kia! Còn ở trước mặt tôi vẽ hình cô ta, anh có còn để tôi vào mắt không hả?"

Không ngờ bị mình dạy dỗ như vậy mà Lâm Á Linh còn dám ngang ngược, Lương Thiên Dật thấy nao nao.

"Cái gì mà thưởng thức nghệ thuật chứ!" Lâm Á Linh từ nhỏ đến lớn đã là diêm vương không sợ chủ nhân, tính nết điên lên thì không thể nào khống chế nổi. Cô ta lập tức nhấc bảng pha màu lên đập vào bức tranh kia.

"Bùm!" Trong chốc lát, thuốc màu trong bảng pha đều bắn tung tóe, vấy bẩn lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái trong tranh.

Con mắt Lương Thiên Dật nhất thời vằn đỏ, hắn túm lấy quải trượng bên cạnh cách đó không xa, giơ lên hung hăng đập vào Lâm Á Linh.

Nhìn đôi mắt đỏ quạch của người đàn ông trước mặt, Lâm Á Linh mới nhận ra mình đã gây ra họa gì. Cô ta thu lại tính khí ngang ngược, bắt đầu trốn đông trốn tây.

Trời ạ, sao lại quên mất nam nhân thần bí này một khi giận lên thì đáng sợ cỡ nào cơ chứ! "Thiên Dật, ý em là... Anh vẽ em cũng được mà. Dáng vẻ em đâu kém xú nha đầu nhà họ Vân kia... A!" Lời còn chưa dứt đã bị hắn ném quải trượng tới, đánh đến đầu rơi máu chảy.

Những người giúp việc bên cạnh thấy đầu Lâm Á Linh bị đánh vỡ cũng sợ hãi đứng ngẩn người tại chỗ, có người thì chạy đi tìm Trương quản gia, tóm lại là hỗn loạn một mảng.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Mỹ Quân đã mang theo Trương quản gia chạy lên. Thấy tình cảnh này, bà ta không nhịn được lắp bắp kinh hãi, giận dữ trách móc Lâm Á Linh: "Cô có chuyện gì thế? Lại khiến Đại thiếu gia tức lên rồi!"

"Mẹ, " Lâm Á Linh ôm đầu bị đánh, đáng thương vô cùng nhưng không dám tùy tiện khóc lóc om sòm, "Thiên Dật ở trước mặt con còn vẽ xú nha đầu nhà họ Vân kia, con ... con ... đang ghen!"

Hóa ra là vì một bức tranh, Lưu Mỹ Quân rất muốn đuổi Lâm Á Linh ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Tuyết còn chưa có thông tin chính xác, tạm thời bà ta đành nhịn xuống, lạnh lùng phê bình giáo dục: "Muốn làm nữ nhân Lương gia, cần phải khoan dung độ lượng một chút. Thiên Dật vẽ nữ nhân khác thì sao? Dù nó đi tìm cô gái khác cô cũng phải thông cảm chút, nếu nhẫn chịu không nổi thì cút đi!"
Xe quân dụng Land Rover đỗ lại trong bãi đậu xe vip của trung tâm giải trí Hạo Thiên, Lương Tuấn Đào bước xuống, mở cửa cho Lâm Tuyết, sau đó hắn ra lệnh: "Xuống xe!"

Lương Tuấn Đào đưa cô tới đây làm gì? Tâm tư của người đàn ông này càng ngày càng khó đoán, Lâm Tuyết từ từ tháo dây an toàn, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cô chậm rãi bước ra.

Thành phố về đêm rực rỡ đầy màu sắc, hội sở giải trí Hạo Thiên nổi tiếng là viên minh châu chói mắt trong thành phố này. Hội sở này thuộc kiểu Tập đoàn quốc tế, cũng là sản nghiệp của Lưu gia. Lưu Mỹ Quân đảm nhiệm chức vụ đổng sự, bà ta có bốn mươi phần trăm cổ phần trong công ty, không nghi ngờ gì nữa, tài sản sở hữu chắc hẳn là một con số trên mây. Vậy mới nói, cuộc hôn nhân giữa Lương gia và Lưu gia là một đám cưới quân - thương thành công đạt chuẩn.

Nhưng Lương Tuấn Đào đột nhiên đưa Lâm Tuyết đến, chẳng lẽ hắn muốn giúp cô giải sầu sao?

Không để cô kịp nghĩ gì, bàn tay to đã nắm lại, dắt tay Lâm Tuyết đi vào bên trong.

Nhân viên phục vụ mặc áo vest vội vàng đi trước dẫn đường, Lương Tuấn Đào bước nhanh như bay, Lâm Tuyết thất tha thất thểu bị hắn kéo phía sau, trái lại, cô không hề mở miệng yêu cầu hắn đi chậm lại một chút.

Âm thầm chịu đựng, bên trong Lâm Tuyết rất cứng cỏi quật cường, cô không dễ dàng kêu đau ( trừ khi bị Lương sắc phôi cắn ), dù từng bị Lâm Thông đánh đến hấp hối, Lâm Tuyết vẫn không kêu đau chứ đừng nói đến chuyện xin tha.

Sao đột nhiên cô lại nhớ về những chuyện không vui trước đây? Có phải giờ phút này, Lương Tuấn Đào tàn bạo khiến cô cảm thấy run sợ hay không? Từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường bạo lực, đối với sự bạo ngược, Lâm Tuyết đã dưỡng thành bản năng sợ hãi và kháng cự.

Cô có thể giả vờ không quan tâm nhưng thật ra sâu trong nội tâm, Lâm Tuyết căm thù, oán hận bạo ngược đến tận xương tuỷ.

"Lương nhị thiếu, người đã đến đông đủ, chỉ chờ ngài thôi!" Một nam quản lí đi ra nghênh tiếp bọn họ, anh ta khom người chắp tay, cung kính nói với Lương Tuấn Đào.

Lương Tuấn Đào kiềm chế tâm tình uất ức của mình, lạnh lùng phân phó: "Để bọn bọn họ chờ thêm một lát, tôi lập tức qua ngay!"

"Được." Quản lí gật gật đầu, anh ta liếc mắt nhìn trộm Lâm Tuyết một cái, không nói gì thêm, liền rời đi.

Cuối cùng Lâm Tuyết vẫn rút tay về, khi cô mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn đặc: "Bây giờ em không muốn gặp ai hết."

Chẳng lẽ Lương Tuấn Đào lại tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu tổ chức liên hoan sao? Lâm Tuyết thật sự cảm thấy rất mệt mỏi với những bữa tiệc xã giao này. Trong lòng đã mục nát, bây giờ cô chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Chuyện này không do em quyết định!" Hiển nhiên tâm tư của Lương Tuấn Đào cũng không tốt chút nào, so với bình thường, giọng điệu của hắn đã ít đi vài phần nhẫn nại, thêm vào không ít nóng nảy. Hắn không nói cho Lâm Tuyết biết tại sao đêm nay lại tới nơi này, bởi trong lòng hắn đang oán giận cô.

Lui về phía sau một bước, đối mặt với con sư tử giận dữ, Lâm Tuyết mở miệng, dùng giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào : "Em biết mình đã gây ra chuyện gì, nếu anh sợ em tiếp tục làm Lương gia nhà anh mất mặt, anh có thể ép buộc em."

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, dù bị ép gặp khách, cô cũng sẽ không có thái độ tốt.

"Em..." Lương Tuấn Đào vừa tức vừa giận lại cảm thấy bất đắc dĩ, bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng, cuối cùng hắn quyết định tiến lên kéo cô đi tiếp.

Lần này Lâm Tuyết cũng không giãy dụa, cô để mặc hắn lôi mình vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý.

Trong thang máy có mấy thương nhân thành đạt mặc tây trang, đi giày da, khi thấy Lương Tuấn Đào, bọn họ đều bước lên trước, tiếp đó còn bắt tay, chào hỏi xã giao với hắn, cũng không ai có phản ứng gì khi thấy cô gái nhỏ có thái độ không tình nguyện bên cạnh hắn.

Lâm Tuyết vùi sâu trong lồng ngực Lương Tuấn Đào, nghe những lời khách sáo nịnh bợ của mấy người xung quanh, không biết tại sao cô lại có cảm giác mệt mỏi. Cô vốn nghĩ hắn là bến đỗ của mình, giờ mới biết hóa ra lại không đúng ….

Không phải Lương Tuấn Đào không tốt, mà do vận mệnh của cô quá bi thảm, không xứng để kết duyên với người đàn ông xuất sắc như vậy!

Ra khỏi thang máy, Lương Tuấn Đào dứt khoát chặn ngang ôm lấy eo cô, một nam phục vụ đã sớm chờ tại đó, cung kính nói: "Lương thiếu, mời đi bên này!"

"Không cần." Thấy tâm trạng Lâm Tuyết lúc này thật sự không hợp cùng mình tham gia sự kiện kia, Lương Tuấn Đào đột nhiên đổi ý, hắn nghĩ ngợi một chút rồi dặn dò phục vụ: "Tìm cho tôi một ghế lô, không cần quá lớn, trước mắt, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vâng, thưa ngài!" Phục vụ viên lập tức thông báo cho tổng đài lễ tân, đương nhiên tổng đài không dám chậm trễ với Nhị công tử của Lưu đổng, bọn họ tức thì chiều ý hắn, sắp xếp một phòng ktv nhỏ rất xa hoa.

Người phục vụ mở cửa ghế lô, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết tiến vào, bên trong đã sớm bày biện các loại rượu, đồ uống và ít hoa quả khô, hoa quả tươi đa dạng theo phong cách điểm tâm Tây Âu.

"Ra ngoài đi, đừng vào quấy rầy tôi." Lương Tuấn Đào ra lệnh ngắn gọn.

"Vâng, mời Lương thiếu từ từ hưởng dụng." Phục vụ như đã sớm thấy những loại chuyện này ở quán, anh ta không nói thêm gì. Hai chữ "hưởng dụng" ý tứ rất rõ ràng, nam phục vụ này nhìn ra Lương nhị thiếu đến đây không phải để ca hát mà muốn dùng chỗ này để hưởng dụng nữ nhân trong ngực hắn.

Cửa phòng nhẹ nhàng được đóng lại , "Ken ken" khóa trái, không còn động tĩnh.

Ghế lô này quả thật không tính là lớn nhưng bài trí đẹp đẽ, ngăn nắp rực rỡ, ánh đèn mập mờ như đôi mắt quyến rũ của tình nhân, cả căn phòng tràn ngập hượng vị xa hoa lãng phí.

Đặt Lâm Tuyết lên ghế sô pha mềm mại, Lương Tuấn Đào ngồi xuống, hắn rút ra một điếu thuốc, chậm rãi nhả từng vòng khói.

Lâm Tuyết biết hắn đang bình tĩnh suy nghĩ nên cũng sáng suốt không lại gần trêu chọc lão hổ cáu kỉnh kia, cô chỉ len lén cuộn tròn mình lại.

"Nhẹ nhàng nắm tay em, không muốn để em đi mất. Giữa lúc vô tình , tình yêu đã đi đến điểm dừng. Từng nói không buông tay nhau, vì sao còn muốn ra đi? Giữa anh và em, tình yêu đã không cách nào dừng lại nữa ..."

Trong phòng đang truyền tới giọng nam hát ca khúc "Lưu lại sự dịu dàng của em" , giờ phút này, không ngờ bài hát lại phù hợp với tâm trạng bọn họ.

"Có thể lưu lại chút dịu dàng không? Để an ủi vết thương trong anh, em xoay người bước đi không quay đầu lại, im lặng chính là lý do. Đã quen với sự dịu dàng, không thể nào tiếp nhận được sự lạnh lùng của em..."

Hai người đều không nói gì, nhưng một loại khoảng cách vô hình đã xuất hiện giữa bọn họ.

Hút xong điếu thuốc, Lương Tuấn Đào xoay người, hắn lấy tốc độ như bay kéo Lâm Tuyết vào ngực, phủ lên khóe môi bị thương trên miệng cô.

Lần này, hắn không cắn nữa, chỉ mềm mỏng liếm liếm đầy thương xót, thì thầm hỏi han: "Vì sao còn muốn cùng Mạc Sở Hàn dây dưa không dứt?"

"Không đúng. " Lâm Tuyết nhìn người đàn ông đã trở thành chồng mình, ngửa đầu dò xét khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ giọng đáp lại: "Em không làm vậy."

"Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Lương Tuấn Đào giữ lấy thân cô, hơi hơi dùng sức.

Lâm Tuyết đau đến nhíu mày nhưng không giải thích nổi. Muốn cô nói thế nào đây? Nói mình vừa mua xe mới, đắc chí nên chạy đến đường cao tốc thử xe, kết quả đụng phải cực phẩm bị cợt nhả thiếu chút nữa không về được ư? Vậy hắn có nổi giận hay không?

Thấy sắc mặt của Lương Tuấn Đào càng ngày càng dọa người, Lâm Tuyết nghĩ cứ nói hết sự thật đi! Nhưng cô vừa hé miệng, đầu lưỡi đã bị hắn kẹp chặt, ép xuống ghế sô pha.

Hắn hôn đến nghiêng trời lệch đất khiến người ta hít thở không thông, cô phản kháng không được cũng không muốn phản kháng nữa.

Lương Tuấn Đào vỗ về cô, thậm chí còn không kịp cởi quần áo, hắn đã vội vàng xâm nhập.

Đau, xé rách rất đau! Lâm Tuyết cố nén không kêu lên thành tiếng, thái dương rịn mồ hôi lạnh. Ký ức lần trước trải qua vẫn còn mới mẻ, đối với việc ** (** là nguyên văn txt nha – ám chỉ việc xxx) , trong lòng cô tràn ngập sợ hãi không yên.

"Em thả lỏng chút, cứ thế này anh sẽ lộng thương em mất!" Lương Tuấn Đào sớm đã đề phòng chuyện Lâm Tuyết vì đau đớn dữ dội mà nhảy dựng lên, lần này hắn sáng suốt ngăn cản cô thật chặt chẽ. Nhưng tính nhẫn nại của hắn rõ ràng không đủ, chưa để Lâm Tuyết kịp thích ứng đã xâm chiếm cô rồi.

Thân thể của Lâm Tuyết quả thực khiến hắn điên cuồng, khiến hắn mất đi lý trí, không cách nào dừng lại được. Bất chấp cô mới biết mùi đời, bất chấp khóe mắt cô đau đến chảy nước mắt, bất chấp sự thất vọng trong đôi mắt kia, Lương Tuấn Đào điên cuồng đoạt lấy cô, chiếm hữu cô, như thể hận mình không thể nhai nát xé vụn nuốt cô vào bụng.

Lâm Tuyết cười chua sót, nhắm mắt lại, hai giọt lệ trào ra.

*

"Thiếu gia, chúng tôi đã sắp xếp tốt rồi, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng!" Một đại hán vẻ mặt dữ tợn báo cáo với Mạc Sở Hàn.

"Lương Tuấn Đào dẫn theo bao nhiêu người?" Mạc Sở Hàn hỏi.

"Hắn không dẫn người theo, chỉ có mấy cảnh vệ thân cận đang âm thầm đi theo hắn!"

"Tốt lắm, đã bố trí mai phục rồi, các anh chờ chỉ thị của tôi!" Giọng Mạc Sở Hàn yên ổn, tựa hồ không nhận ra được cảm xúc nào trong đó, nhưng bàn tay hắn lại nắm rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên lộ ra hắn đang rất khẩn trương.

*

Sau khi phóng thích trong cơ thể Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào thỏa mãn nằm bất động thật lâu trên thân thể mềm mại kia. Hai mươi bảy năm qua thực sự đã uổng phí, biết được vị của Lâm Tuyết, hắn liền lập lời thề: sau này nhất định sẽ không bỏ lỡ đêm tuyệt vời nào với cô.

Muốn hắn đuổi cô đi ư? Mơ tưởng! Dù cô muốn chạy cũng không thể chạy! Đời này kiếp này hắn sẽ nhốt Lâm Tuyết bên mình, vĩnh viễn không thả cô đi!

Thân thể được thỏa mãn, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh hơn, bây giờ Lương Tuấn Đào mới phát hiện ra, cô gái dưới thân không chịu nổi thú tính của hắn nên đã ngất xỉu.

Vấn đề này... có chút nghiêm trọng. Hắn vội vàng vươn tay sờ sờ trán cô, tạm ổn, nhiệt độ bình thường, mạch đập cũng bình thường, xem ra hắn đã khiến Lâm Tuyết mệt muốn chết rồi.

Lương Tuấn Đào xoay người ngồi dậy, hắn nhấn chuông yêu cầu nhân viên phục vụ mang chăn tơ đến, cẩn thận phủ lên người cô.

"Lương thiếu, phóng viên đã chờ đến sốt ruột, cũng thúc dục vài lần rồi, họ nói nếu ngài không xuất hiện, bọn họ sẽ rời đi!" Người phục vụ mang chăn tới cẩn thận nhắc nhở hắn.

Cách nơi này không xa có một ghế lô ktv xa hoa siêu lớn, rất nhiều phóng viên nổi tiếng trong thành phố đang đợi ở đó, bọn họ đều nể mặt Lương Tuấn Đào nên tới. Nếu không kiêng nể hắn, đám người nổi danh ấy đã không ngồi đợi mấy giờ liền vô vị trong ghế lô này.

Trong lòng họ có lẽ đang lẩm bẩm oán hận rằng Lương Tuấn Đào sẽ phải trả giá lớn, chẳng qua là lời tới miệng lại không dám nói ra, chỉ có thể nói công việc quá bận rộn, không có thời gian chờ đợi.

Nếu đám phóng viên này biết khi mình ở nơi đó chờ Lương Tuấn Đào thì hắn lại đang cùng bà xã mình bơi lội ** , chỉ sợ bọn họ tuyệt đối không thành thật ngồi ngốc nữa mà đã chạy thẳng tới quay phim, tin tức đã nóng lại càng nóng hơn. (quay đc thì đảm bảo ngày mai clip xxx của anh chị sẽ đc tung lên )

"Tôi biết rồi. Anh ra nói với họ, năm phút nữa tôi lập tức có mặt!" Lương Tuấn Đào ung dung phân phó.

"Dạ." Phục vụ viên biết rõ, cô gái đang đắp chăn trên sô pha vừa trải qua chuyện gì, nhưng anh ta không dám nhiều lời, chỉ tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình: phục vụ và làm vừa lòng khách nhân, những thứ khác không quan hệ gì tới mình hết.

Chờ phục vụ viên đi rồi, Lương Tuấn Đào sửa sang lại quần áo cho tốt, hắn nhìn Lâm Tuyết đang mê man, trong lòng có chút khó xử.

Tối nay, hắn định triệu tập đám kí giả nổi danh trong thành phố, muốn vì Lâm Tuyết sửa lại tin tức mấy ngày nay. Lương Tuấn Đào muốn cùng Lâm Tuyết ân ân ái ái trước mặt ống kính để những lời đồn đãi và scandal tự sụp đổ, nhưng trên đường lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Đầu tiên là vết thương trên môi Lâm Tuyết khiến hắn phẫn nộ không khống chế nổi bản thân, sau đó hắn đưa cô tới ghế lô này định bụng hạ nhiệt, không ngờ lại phát sinh chuyện đó, còn khiến cô ngất xỉu. Hiện tại, hắn đành tự mình giải quyết vậy!

Cẩn thận kéo kéo góc chăn cho Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương cô, dịu dàng nói nhỏ: "Ngoan, anh đi rồi lập tức về ngay."

Lâm Tuyết vẫn say ngủ, đương nhiên không nghe thấy lời hắn nói, hai người cũng không biết rằng, lần từ biệt này, thiếu chút nữa bọn họ đã xa rời nhau vĩnh viễn.

*

Bên ngoài ghế lô có bốn cảnh vệ thân cận đang đứng đợi, thấy Lương Tuấn Đào đi ra, bọn họ vội vàng chấn chỉnh đội ngũ cúi chào: "Thủ trưởng!"

Lương Tuấn Đào gật gật đầu, vừa cất bước, thấy bốn người kia muốn lại gần mình, hắn liền dặn dò: "Các cậu ở lại đây đi."

Những cảnh vệ này đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lên tiếng: "Báo cáo thủ trưởng, Lương Bộ trưởng có lệnh, muốn chúng tôi bảo vệ ngài, một tấc không rời!"

"Tôi không cần các cậu bảo vệ!" Lương Tuấn Đào nhíu nhíu anh mi, liếc mắt về cửa ghế lô đang đóng chặt, nói: "Chị dâu của các cậu đang ngủ trong kia, biết chưa hả?"

"Ô!" Anh cảnh vệ kia không nhiều lời, thành thành thật thật nâng súng tiểu liên hạng nhẹ lên, tiếp tục canh giữ cửa ghế lô, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ Thủ trưởng giao cho.

Đợi Lương Tuấn Đào đi rồi, Mạc Sở Hàn từ sau lưng theo đến. Hắn thấy trước cửa ghế lô chỉ có bốn cảnh vệ mang súng, không thấy thêm ai nữa, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Nhưng vì chuyện lớn, hắn đâu dám lơ là chút nào, liền tự mình dẫn người chuẩn bị hành động.

Để tránh phiền toái sau khi xong việc, lần này Mạc Sở Hàn không chọn người từ Bộ đội Đặc chủng mà từ tổ chức của mình chọn ra mười mấy kẻ tinh nhuệ, tay nghề lão luyện cùng tham gia bắt cóc.

"Tay chân nhanh nhẹn một chút, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại!" Ngữ khí của Mạc Sở Hàn lạnh như băng không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, khi thủ hạ của hắn làm việc, thất bại cũng đồng nghĩa với tử vong, hắn tuyệt đối không cho kẻ thất bại ấy một cơ hội khác!

"Rõ!" Mười mấy gã đàn ông tay cầm súng tiểu liên loại nhẹ, mặt đeo mặt nạ ba lỗ, thân hình vạm vỡ dũng mãnh, thân thủ nhanh nhẹn, động tác linh hoạt như mèo, lặng lẽ dịch chuyển không gây ra bắt cứ tiếng động nào.

Bốn chiến sĩ cảnh vệ kia đều là binh vương ngàn dặm khó thấy, là những người được Lương Trọng Toàn cố ý chọn ra từ bộ đội tinh nhuệ, đặt ở bên cạnhcon trai mình làm tai mắt, những năm gần đây bọn họ lập được không ít công trạng, là những phụ tá đắc lực không thể thiếu mỗi khi Lương Tuấn Đào hành động.

Nhưng đêm nay, Lương Tuấn Đào lại để bốn binh vương này ở lại làm lính gác ngoài cửa ghế lô, bởi Lâm Tuyết - bà xã của hắn đang ngủ bên trong. Bất kể khi nào cũng không được để Lâm Tuyết gặp sơ xuất gì, Lương Tuấn Đào tuyệt đối không cho phép phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

"Bốn gã lính gác là cảnh vệ bên người Lương Tuấn Đào, bọn họ thân thủ hạng nhất, phản ứng hạng nhất, không có cách nào dùng súng bắn chết được, xin ngài ra chỉ thị." Đầu lĩnh nhỏ giọng nói qua bộ đàm.

Mạc Sở Hàn trầm ngâm trong chốc lát rồi hạ lệnh : "Dùng thuốc mê đi!"

*

Lương Tuấn Đào bước vào ghế lô, ánh đèn huỳnh quang từ máy ảnh liền lóe ra liên tục. Ngoài phóng viên của các tạp chí nổi tiếng, còn có Hà Hiểu Mạn - vợ của Lãnh Bân.

"Đào Tử, tôi tự mình đến cổ vũ cho anh đấy, sao hả? Đúng nghĩa bạn tâm giao chứ?" Hà Hiểu Mạn tinh nghịch thè lưỡi với hắn.

"Đa tạ bà chị!" Lương Tuấn Đào bắt tay cô, sau đó quay đầu về phía phóng viên nói: "Bắt đầu đi!"

"Bắt đầu?" Hà Hiểu Mạn quan sát bốn phía một hồi cũng không thấy Lâm Tuyết, cô lại hỏi: "Lâm Tuyết đâu rồi?"

"Hiện giờ cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, tôi muốn để cô ấy nghỉ ngơi một lát." Lương Tuấn Đào biết Lâm Tuyết không đến cùng mình thì sức thuyết phục sẽ giảm đi, nhưng tạm thời chỉ có thể làm vậy."Tôi tới một mình cũng như nhau thôi!"

Nhất thời, toàn bộ ghế lô trở nên yên tĩnh, có người mở máy ghi âm, có người lấy ra tốc kí bản, có người mở microphone, mọi sự chuẩn bị trước khi bắt đầu phỏng vấn đều đã làm tốt.

"Để mọi người chờ lâu, thật có lỗi quá. Trước khi tới đây, phu nhân tôi đột nhiên mắc bệnh nhẹ, sau khi khám xong, bác sĩ yêu cầu cô ấy phải nghỉ ngơi. Đêm nay tôi tới để trả lời phỏng vấn về việc gần đây trên internet đang lưu truyền một video ...."
Lâm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ cử động , cô phát hiện ra mình đang ngủ trên sô pha trong ghế lô, trên người còn phủ một chiếc chăn tơ tằm.

Chính tại nơi đây, dù bị Lương Tuấn Đào cầm thú kia ăn sạch sành sanh nhưng cô chưa chịu thừa nhận rằng trong lúc ấy mình lại mất đi tri giác.

Lâm Tuyết chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương và ổn định lại thân thể mệt mỏi, vừa động một cái đã ảnh hưởng đến nơi bị xé rách sâu trong cơ thể, đau đớn khiến cô phải than thành tiếng.

Lần đầu hoan ái, đối với nam nhân mà nói quả thực là sự tận hưởng, còn với nữ nhân, nó chỉ là sự thống khổ. Lâm Tuyết kìm hãm từng cơn đau bén nhọn bên trong, chợt cô phát hiện ra: dưới lớp chăn, mình hoàn toàn trần như nhộng!

Vốn cũng không cởi quần áo nhưng khi hoạt động diễn ra kịch liệt nhất, Lương lưu manh đại phát thú tính, liền xé y phục của cô xé thành từng mảnh, còn thuận tay ném đầy trên thảm.

Hạ mắt quan sát xung quanh vẫn không thấy bóng dáng quần áo mình đâu, cuối cùng, Lâm Tuyết cũng thấy chúng bị xé vụn vứt trong thùng rác.

Làm gì bây giờ? Cô sao có thể ra gặp mọi người đây? Lương lưu manh đâu? Hắn làm xong chuyện tốt liền mất tăm mất dạng, bỏ cô lại trong này, ngộ nhỡ phục vụ viên đến ... nghĩ thôi đã thấy xấu hổ muốn chết rồi.

Vất vả lắm mới tìm được di động bị vứt trong góc, Lâm Tuyết đang muốn gọi điện cho Lương Tuấn Đào bảo hắn đưa quần áo lại cho mình thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng "ken két" vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.

Vội vàng quấn chặt chăn, Lâm Tuyết căng thẳng xoay người lại, ánh mắt cảnh giác hướng về phía trước chợt ngẩn ra.

Người bước vào không phải là nhân viên phục vụ, cũng không phải Lương Tuấn Đào, mà là —— Mạc Sở Hàn!

Giật mình quá mức, Lâm Tuyết theo bản năng lui về sau từng bước, cô quát hỏi: "Anh vào đây bằng cách nào?"

Tình huống gì thế này? Lương Tuấn Đào đâu? Trong lòng biết có chuyện không ổn, cô liền giữ chăn thật cẩn thận.

Mạc Sở Hàn không trả lời, đôi mắt đẹp ẩn chứa nịnh sắc, hắn lạnh lùng nhìn vào nữ tử đang quấn chăn kia. Sau một hồi ban nãy, sắc đỏ trên mặt Lâm Tuyết chưa phai đi, đôi mắt trong veo quen thuộc tràn ngập cảnh giác và phòng bị đang dò xét hắn.

Lâm Tuyết nghe thấy tiếng nghiến răng ken két đầy khủng bố, rõ ràng Mạc Sở Hàn đang tức giận.

Hắn dựa vào cái gì mà nổi giận? Hắn có tư cách sao? Đúng thế, cô vừa cùng Lương Tuấn Đào hoan ái nhưng hai người bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Lâm Tuyết dừng bước, không thể lui được nữa, phía sau đã chạm đến vách tường rồi, cô cố gắng giữ vững bình tĩnh, khuôn mặt thanh lệ trầm xuống, lạnh giọng quát lên: "Đứng lại! Anh đừng có qua đây!"

Cước bộ Mạc Sở Hàn không chút tạm ngưng, chẳng mấy chốc hắn đã đến gần Lâm Tuyết, đôi mắt sa sầm, hắn vươn tay tóm lấy cô .

Kĩ thuật bắn súng và võ thuật của Lâm Tuyết đều do Mạc Sở Hàn truyền thụ, hơn ai hết hắn biết rõ hết thảy động tác phản công và tốc độ phản ứng của cô, khi Lâm Tuyết tung cước đá hắn, Mạc Sở Hàn khéo léo vọt người ra sau, thuận thế còn kéo * thon dài.
"Phanh!" Đá văng ra cửa phòng tắm, cuối cùng Mạc Sở Hàn cũng buông Lâm Tuyết ra, hắn gi ật chăn tơ quanh thân cô, vứt sang một bên.

Lâm Tuyết dùng hai tay che chắn thân thể của mình, lui về sau từng bước, trong mắt tràn ngập hồi hộp và sợ hãi.

Cô rất hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng, khi tỉnh dậy, mọi cảm giác vừa rồi đều là quá khứ! Nhưng người đàn ông từng chút một ép sát kia lại rất chân thực, hắn giống như la sát lấy mạng, ngày càng tiến đến gần cô hơn.

"Đừng tới đây!" Sau lưng là vách tường lạnh như băng, cô khàn giọng nói: "Mạc Sở Hàn, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giết anh!"

"Cô giết đi!" Mạc Sở Hàn nổi giận, ngược lại còn cười cợt gấp gáp l ại g ần, hắn vươn tay tóm lấy nữ nhân đang trần truồng kinh hoảng lúng túng trước mặt, nghiến răng nói: "Cô giết tôi đi! Giết đi!"

Phía sau là tường cứng rắn, Lâm Tuyết như con thú bị dồn vào khốn cảnh. Cô thuận tay cầm lấy đồ vật duy nhất có thể bắt được ---- một cái vòi hoa sen bằng kim loại r ồi liều mạng ném về phía Mạc Sở Hàn.

Như thể sự điên loạn bị kìm nén được phá bỏ, không biết Lâm Tuyết lấy đâu ra sức lực nhưng trong nháy mắt cũng khiến Mạc Sở Hàn không lại gần c ô được. Vòi hoa sen được mở ra, nước nóng bắn tung tóe, Lâm Tuyết vội hướng vòi nước xối xả về phía trước.

Mạc Sở Hàn không tránh né m à dứt khoát nghênh đón, hắn đoạt lấy vòi sen trong tay Lâm Tuyết, cô k ên trì có chết cũng không chịu buông tay, giữa lúc giãy gi ụa, chẳng những c ơ th ể Lâm Tuyết bị ướt đẫm mà ngay cả Mạc Sở Hàn cũng ư ớt nh ẹp n ư ớc nóng như cô. .

Cuối cùng cũng kéo được cô gái kia vào ngực, Mạc Sở Hàn ép cô lên vách tường, nhe răng cười nói: "Em lại đắc sắt (1) a!"

Lâm Tuyết vươn tay dò xét hông hắn li ền rút ra được con dao Thụy Sĩ giấu bên trong. Quả nhiên, cô nhớ rõ M ạc S ở H ần v ẫn có thói quen giấu dao bên hông.

Mí mắt Mạc Sở Hàn giương lên, hắn vừa muốn vươn tay đoạt lại con dao thì đã thấy Lâm Tuyết kề n ó vào cổ mình, c ô mở miệng cất tiếng nói khàn khan không rõ tiếng: "Đừng ép tôi, nếu không tôi sẽ chết trước mắt anh!"

"Cô chết đi, đ ồ tiện nhân, đ ịnh lấy cái m ạng hèn mọn của cô để uy hiếp tôi sao, đầu óc cô bị nước vào rồi à?" Mạc Sở Hàn không thèm để ý chỉ cười lạnh, nhưng sâu trong đôi mắt đã hiện ra một tia bối rối căng thẳng. .

Lâm Tuyết dùng sức m ột chút khiến con dao sắc bén tr ên tay dễ dàng cứa vào da thịt mình, trong nháy mắt, máu tươi đ ã trào ra.

"Tiện nhân!" Mạc Sở Hàn theo bản năng bổ nhào tới ngăn lại, "Cô muốn chết sao?"

"Đừng lại gần đây, tôi nói rồi dù có chết tôi cũng không muốn anh chạm vào tôi!" Lâm Tuyết đem lưỡi dao sắc nhọn đặt ngay trên động mạch chủ, quyết tâm nói: "Anh đi về trước một bước thì tôi cắt động mạch ngay lập tức!"

Cước bộ vừa tiến c ủa Mạc Sở Hàn vội ngừng lại, cuối cùng hắn vẫn không t hể nào trơ mắt nhìn cô đi tìm cái chết, cho dù hắn thật sự muốn kết thúc mọi chuyện.

"Bỏ dao xuống, anh sẽ không chạm vào em." giọng Mạc Sở Hàn yếu đi, hiện tại, trong mắt hắn ngoài sự phẫn nộ còn có rất nhiều đau thương và bất lực.

"Anh giữ lời chứ?" Lâm Tuyết không thể tin tưởng hắn được nữa, người đàn ông có tố chất thần kinh này luôn một đằng làm một nẻo.

"Chắc chắn!" Mạc Sở Hàn trầm mặc hồi lâu mới cắn răng phun ra hai chữ. Kìm nén lửa giận trong lòng, hắn lãnh đạm nói: "Em tắm qua một chút, trong tủ quần áo có áo choàng mới, sau khi tắm xong, bên ngoài sẽ có bác sĩ giúp em xử lý vết thương."

Nói xong, hắn không nhìn Lâm Tuyết nữa, xoay người rời khỏi phòng tắm không chút do dự.

"Rầm!" Tiếng sập cửa đầy phẫn nộ lộ ra việc Mạc Sở Hàn rốt cuộc đang giận dữ ngập trời đến đâu, nhưng phẫn nộ thì sao? Khi Lâm Tuyết lấy cái chết ra uy hiếp, kẻ thỏa hiệp vẫn là hắn!

"Đinh!" Con dao trong tay rơi xuống mặt đất, tơ máu trên lưỡi dao nhanh chóng bị nước ấm rửa trôi, sau khi Mạc Sở Hàn rời đi, đôi mắt sáng như tuyết liền lóe lên hàn quang u lãnh.

Lâm Tuyết ôm mặt, khóc rống thất thanh.

*

"Một người đang sống sờ sờ như vậy mà lại biến mất một cách vô lý sao? Tôi không tin! Mặc kệ các anh sử dụng biện pháp gì, nhất định phải đưa được cô ấy về đây!"

Lương Tuấn Đào một đêm không ngủ, hai mắt đầy tia máu đỏ tươi. Việc Lâm Tuyết mất tích khiến lòng hắn nóng như lửa đốt, đôi môi tróc cả lớp da.

Mọi quan hệ quen biết đều được vận dụng, có thể triệu tập binh lực đã triệu tập rồi, chỉ còn thiếu nước lật tung cả thành phố này lên nhưng vẫn không tìm được chút tung tích nào của Lâm Tuyết.

Tình trạng của Hoàng Y Na càng nghiêm trọng hơn, khi tỉnh khi mê. Lúc tỉnh táo, cô ta khóc đòi tìm Lương Tuấn Đào, chờ hắn đến lại sống chết bám lấy không chịu nhả ra.

"Tuấn Đào, anh đi đâu vậy? Em sợ lắm, anh đừng rời xa em!" Hoàng Y Na khóc lóc đáng thương, thân thể khô héo xem Lương Tuấn Đào như sự dựa dẫm cuối cùng, nắm chắc không buông.

"Đừng sợ!" Lương Tuấn Đào không yên lòng vỗ vỗ cô ta hai cái, nhớ tới việc không biết Lâm Tuyết đang ở nơi nao, hắn đâu còn tâm trạng ở lại đây nữa, liền nói với Hoàng Y Na: "Anh có chút chuyện quan trọng phải ra ngoài làm, em nhắm mắt lại ngủ đi, tỉnh dậy s ẽ thấy anh trở lại."

"Không!" Hoàng Y Na nghe thấy vậy càng giữ hắn chặt hơn như sợ hắn bay mất."Em không cho anh đi! Tuấn Đào, có phải anh chán em hoa tàn ít bướm không bằng những cô gái trẻ trung tươi ngon mọng nước hay không? Vì sao cứ không thích ở lại đây với em hả?" Đôi mắt Hoàng Y Na ầng ậng nước, cô ta chỉ lã chã trực khóc, bộ dáng đang đau lòng muốn chết.

Lương Tuấn Đào vội vàng nói: "Không phải, sao anh ghét bỏ em được chứ!" Nói xong, thấy khuôn mặt cô ta lộ ra tia vui mừng, đột nhiên hắn tỉnh ngộ, "Không đúng, ý anh muốn nói, chúng ta là bằng hữu, em có khó khăn gì anh sẽ giúp đỡ, sẽ không bỏ mặc em!"

"Bằng hữu?" Hoàng Y Na không hài lòng, cô ta xụ mặt cực kì ủy khuất: "Tuấn Đào, anh đã thay lòng đổi dạ rồi! Trước kia anh từng nói yêu em, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình em!"

(1) đắc sắt: ý mỉa mai giễu cợt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui