Khế Ước Quân Hôn

Lương Tuấn Đào đợi ròng rã ở thị trấn A một tuần liền, thiếu mỗi việc quật ba thước đất lên, dưới sự đồng lòng hợp lực trợ giúp của Phùng Châu Long và Đoạn Dật Phong, cuối cùng khi biết được tung tích Hoắc Vân Phi thì hắn đã trở lại thủ đô rồi!

Tiểu tử này quả nhiên xuất quỷ nhập thần, ở mỗi nơi chỉ lộ diện chớp nhoáng rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu, quả thực còn trơn hơn chạch. Biết Hoắc Vân Phi xuất hiện tại thủ đô , Lương Tuấn Đào lại nhanh chóng mang theo Hoàng Y Na dùng phi cơ trực thăng bay về.

Toàn thủ đô đang chuẩn bị giới nghiêm, dốc sức lùng bắt không để cá lớn lọt lưới lại bất ngờ nhận được tin báo lúc này Hoắc Vân Phi đang đánh bạc dưới Hoàng Cung ngầm!

Không biết tin tức đáng tin cậy hay không nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, Lương Tuấn Đào sẽ không từ bỏ! Hắn gióng trống khua chiêng triệu tập quân lực, một đường chạy thẳng tới nơi, chỉ trong nháy mắt đã bao vây chặt chẽ Hoàng Cung khổng lồ này, ngay đến con ruồi cũng không bay qua được.

Nhưng Lương Tuấn Đào biết rõ, Las Vegas bí mật này 4 phương 8 hướng đều ra được nhánh núi, liên thông với các đường cao tốc, trong thời gian ngắn hoàn toàn không có cách nào chặn được các ngả.

Lòng nóng như lửa đốt, hắn hận không thể lập tức dẫn người xông vào xốc cả Las Vegas bí mật lên để tra xét kĩ càng cẩn thận.

Tòa sòng bạc ngầm này là sản nghiệp của Thiệu gia, việc nể mặt và giao tình giữa Lương Tuấn Đào cùng Thiệu Kiệt không phải sơ sơ, hắn đành gọi điện cho anh ta hoả tốc qua đây giúp mình lùng bắt Hoắc Vân Phi.

"Hoắc lão tam ở trong sòng bạc của cậu! Đêm nay tôi muốn tóm hắn! Hãy phối hợp một chút, nếu không đồ của cậu có bị đập phá cũng đừng trách tôi!" Khi gọi cho Thiệu Kiệt, khẩu khí của Lương Tuấn Đào không chút khách khí, không tìm ra biện pháp thì hắn sẽ phát điên lên mất, không thèm giữ thể diện cho ai hết!

Thiệu Kiệt vừa nghe đã biết là chuyện không nhỏ, anh ta đâu dám khinh thường, vội vàng nói: "Đừng, giờ tôi lập tức đến ngay, cậu bảo quân của cậu có văn hóa chút đi! Chỗ này của tôi từ lúc khai trương vẫn chưa có ai dám đến đập phá, Đào tử, tiểu tử này đừng có không nể mặt tôi nhé!"

Xe Thiệu Kiệt rất mau đã tới. Sòng bạc khổng lồ bí mật của anh ta bị Lương Tuấn Đào dẫn quân đội đến bao vây tầng tầng lớp lớp, súng tự động và pháo cối đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn đợi Thủ trưởng đại nhân ra lệnh một tiếng.

*

Nhờ sự giúp đỡ của Thiệu Kiệt, công việc thuận lợi hơn nhiều. Toàn bộ video ở các ghế lô và phòng đánh bài được tập hợp lại, lần lượt sắp xếp tra xét nhưng không phát hiện ra bóng dáng Hoắc Vân Phi.

"Có phải hắn nghe thấy tin gì nên chạy rồi không?" Lương Tuấn Đào nghi ngờ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quyết đoán bảo mọi người đem những cuộn video tư liệu về để tiến hành tìm kiếm sau.

Ước chừng nửa giờ kế tiếp đã phát hiện ra Hoắc Vân Phi trên video tư liệu! Nếu Lương Tuấn Đào tua về trước vài phút đồng hồ thì cũng có thể thấy được Lâm Tuyết, đáng tiếc trong lòng nóng vội như lửa khiến hắn sau khi xác định xong hành tung Hoắc Vân Phi liền gấp rút hành động, bỏ lỡ tin tức liên quan tới Lâm Tuyết một cách vô ích.

"Tiểu tử này, lặn thật nhanh!" Khuôn mặt Lương Tuấn Đào trầm xuống, hắn nói với Thiệu Kiệt: "Người anh em, góp một tay đi!"

*

"Cái gì? Vợ của cậu bị Hoắc Vân Phi bắt đi rồi?" Thiệu Kiệt và Lương Tuấn Đào là chiến hữu, năm đó đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hai người cùng ở thủ đô nên giao tình khá tốt.

"Gã đó cầm tù cô ấy, nếu tóm được, tôi sẽ ninh sống!" Lương Tuấn Đào nói ra một câu tàn nhẫn rồi nhỏ giọng dặn dò Thiệu Kiệt: "Khi bắt người cậu chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng đánh gục Hoắc Vân Phi, tôi phải moi được tung tích của vợ tôi từ miệng hắn!"

Hoắc Vân Phi là trùm buôn lậu thuốc phiện quốc tế cuối cùng, cũng là tội phạm bị truy nã cấp A, gặp hắn có thể không cần cảnh cáo mà trực tiếp hạ gục. Hai năm trước, Lương Tuấn Đào từng tự tay bắn chết lão nhị của Hoắc gia - Hoắc Vân Hải, lập được công đầu. Lần này, hắn không thể lại ra tay hạ sát Hoắc lão tam, vì trước tiên, hắn muốn xác định được tung tích và an nguy của Lâm Tuyết đã.

Lưới yên lặng được tung ra. Nhưng khi thu lưới lại không thấy mục tiêu mong đợi. Từng góc ghế lô đều được lục soát kĩ, nhưng không thấy bóng dáng Hoắc Vân Phi đâu, hắn đã chuồn mất.

Qua phân tích và phán đoán, Thiệu Kiệt khẳng định: "Nhất định là Hoắc Vân Phi đã nhận được tin báo! Khi người của anh bao vây nơi này, hắn đã chạy đi từ trước rồi."

"Mẹ nó chứ, tiểu tử này đúng là gian giảo!" Lương Tuấn Đào tức giận đến mức đấm một quả vào bàn đánh bạc, bên dưới bị rúng động mạnh, chỉ nghe thấy "Ầm! Rầm!" Xu đánh bạc bằng vàng trên bàn nảy lên cùng với mặt bàn gỗ lim tạo ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.

Dám dùng vàng để đúc xu , toàn thủ đô cũng chỉ có Thiệu Kiệt bạo tay như vậy ! Xu đặt cược và phí tổn của Las Vegas bí mật này phải lên đến hơn vạn cân vàng, không nghi ngờ gì nữa, đó đúng là con số khiến người ta phải chép miệng.

Nhưng giữa ánh vàng rực rỡ lại có một màu sắc không hài hoa xen vào, Lương Tuấn Đào rất mẫn cảm với màu sắc kia, bởi đó là màu vỏ đạn!

Đôi mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt trên vật khả nghi, hắn hơi nheo mắt, đúng vậy, đâu chính xác là vỏ đạn! Thân thể cao lớn của Lương Tuấn Đào từ từ khom mình cúi xuống, hắn đẩy những đồng xu ra liền thấy được rõ ràng mặt dây chuyền hình trái tim làm từ vỏ đạn.

Sợi dây xuyên qua nó cũng bằng vàng nên nằm giữa đống xu đặt cược không thể nào nhận ra được, may mắn thay, mặt dây chuyền là vỏ đạn đính vào, đối với đạn dược Lương Tuấn Đào rất nhạy cảm, liếc mắt một cái hắn nhận ra ngay.

Trái tim hắn đột ngột nhảy dựng lên, tạo hình của mặt dây này trông khá quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn vội vàng thay đổi. Trước đây, trên cổ Lâm Tuyết không phải cũng đeo món đồ giống vậy ư? Hình như là Mạc Sở Hàn để lại cho cô, lúc ấy hắn dùng mánh khóe bóp nát, sau đó còn tiện tay ném vào thùng rác.

Lương Tuấn Đào quan sát sợi dây chuyền mộc cách cẩn thận, kỹ càng, càng nhìn càng thấy không bình thường. Hắn nhớ rõ đầu nhọn của vỏ đạn lúc ấy có vết mài hơi đỏ, bên trong vật này lại giống như đúc! Không thể là trùng hợp! Cũng không có khả năng được bán sỉ với số lượng lớn bởi thứ này là đồ chế tác thủ công!

Sao nó lại ở đây? Nắm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng, đột nhiên ánh sáng hiện ra, hắn nghĩ đến một giả thiết mình đã coi nhẹ mà loại trừ ra.

Hắn xoay người, nói với Thiệu Kiệt ở bên cạnh: "Điều tra lại video trong phòng đặt cược lần nữa đi!"

*

Thu Cẩm Viên có vị trí khá hẻo lánh và tuyệt mật, ngoài Mạc Sở Hàn cùng Thư Khả, dường như không ai biết đến sự tồn tại của ngôi biệt thự này. Hơn nữa, khi xây dựng Mạc Sở Hàn đã điền tên Lâm Tuyết vào tên chủ hộ, việc đó càng khiến Lương Tuấn Đào khi điều tra gặp khó khăn hơn.

Có lẽ Lương Tuấn Đào vĩnh viễn không lường được, Mạc Sở Hàn lại dùng tên Lâm Tuyết để xây dựng khu đất trên nên dù lục soát gần như khắp cả thủ đô, cũng sắp xếp tra xét toàn bộ bất động sản trên danh nghĩa của Lý gia và Mạc Sở Hà thì riêng Thu Cẩm Viên hắn không hề lục soát đến.

Dựa vào đoạn video kia, Lương Tuấn Đào đi gặp Lý Ngạn Thành, hắn gầm lên giận dữ, nếu thật sự vợ hắn không còn nữa, hắn mà thấy Mạc Sở Hàn thì dứt khoát sẽ bắn cho Mạc Sở Hàn một phát.

Lý Ngạn Thành biết Lương Tuấn Đào là người nói được làm được, vẻ giận dữ của tiểu tử này thật là đáng sợ, ông ta chỉ có thể cố gắng dùng lời hay để trấn an hắn, sau đó tìm kiếm Mạc Sở Hàn trên khắp thế giới.

Nhưng không hiểu vì sao, Mạc Sở Hàn đột nhiên như đã biến mất khỏi thế giới. Điện thoại không có tín hiệu, dù dùng mọi phương thức có thể liên lạc, cũng chưa ai tìm được hắn!

*

Lâm Tuyết lại bị mang về Thu Cẩm Viên, da đầu cô suýt nữa bị xé rách. Khuôn mặt cô sưng đỏ, không nhớ nổi đã ăn bao nhiêu cái tát.

Người đàn ông bên cạnh hoàn toàn trở nên điên cuồng, trong lòng hắn thấy vui khi thân thể Lâm Tuyết tăng thêm vết thương, bộ sườn xám lộng lẫy bị hắn xé rách tả tơi, kiểu tóc Alan tỉ mỉ thiết kế cũng sớm rối bời, may mà tóc cô chỉ dài đến vai, nếu không thì bộ dạng Lâm Tuyết sẽ càng thêm chật vật.

"Con mẹ nó chứ, đêm nay tôi sẽ đánh chết cô!" Mạc Sở Hàn tháo thắt lưng, ở trong sân đuổi theo quất vào người Lâm Tuyết.

Tình cảnh hỗn loạn như vậy đương nhiên kinh động đến cả nhà cả cửa. Thư Khả rời khỏi giường, cô ta và Hà quản gia cùng nhau đi tới, thấy Mạc Sở Hàn đang dùng dây lưng đuổi đánh Lâm Tuyết trong sân, Thư Khả liền kêu lên một cách khoa trương: "Sở Hàn, có phải Lâm Tuyết dùng điện thoại của em gọi cho Lương Tuấn Đào không? Trời ơi! Em thật đáng chết, phát hiện quá chậm để cô ấy thừa cơ hội, phải làm sao bây giờ? Chúng ta có chạy trốn không, ngộ nhỡ Lương Tuấn Đào tìm tới..."

Mạc Sở Hàn ngừng tay, đứng ở đó thở hổn hển, ánh mắt oán hận vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, hắn trả lời cô ta: "Hắn tìm đến thì sao? Tưởng anh sợ hắn chắc? Mẹ kiếp, dám xông vào địa bàn của ông đây, ông một súng phế hắn!"

Lâm Tuyết bị đánh đến mức cả người nóng rát đau nhức, vất vả lắm mới đợi được hắn dừng tay, cô cũng chỉ có thể nằm rạp xuống thở không ra hơi.

"Đồ đê tiện, qua đây quỳ xuống!" Đánh đủ rồi, tức giận bộc phát cũng đủ, Mạc Sở Hàn bắt cô quỳ xuống nhận lỗi.

Lâm Tuyết đâu chịu quỳ, cô trợn mắt nhìn lại hắn, không thèm nói lời nào. Người và súc sinh thì không có cách nào giao lưu câu thông được với nhau, đành nghĩ cách khác vậy.

Nghe nói Lương Tuấn Đào đến sòng bạc, dưới tình thế cấp bách, Lâm Tuyết đã giựt đứt sợi dây chuyển để lại ở phòng đánh bạc, không biết hắn có thấy không.

Nếu Lương Tuấn Đào không phát hiện vật cô để lại thì tất cả đúng là ý trời! Cô sẵn lòng chết chứ không muốn nhận sự tra tấn của Mạc Sở Hàn biến thái điên cuồng kia.

Thư Khả vừa lúc sáp lại gần, Lâm Tuyết thở dốc trong chốc lát, thấy cô ta ở đây ồn ào ngạc nhiên, cô thoáng khôi phục lại chút sức lực, sau đó liền bước như bay qua đó, tóm ngay được kẻ đổ dầu vào lửa --- Thư Khả.

"Cho tôi một con dao, không thì tôi bóp chết cô ta!" Bàn tay mảnh khảnh của cô đặt trên cổ Thư Khả, đôi mắt lóe lên ý lạnh. Nếu giết Thư Khả, có phải Mạc Sở Hàn sẽ dùng một viên đạn bắn chết cô không? Hiện giờ Lâm Tuyết chỉ muốn chết cho thoải mái, như vậy khỏi bị tên cầm thú này gây đau khổ nữa.

Mạc Sở Hàn không ngờ trở lại Thu Cẩm Viên mà cô vẫn có gan bắt Thư Khả làm con tin, hắn lập tức nhe răng cười lạnh: "Gan cô đúng là không phải lớn bình thường! Mau thả cô ấy ra, tổn thương đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ cho cô hối hận suốt đời!"

Dù đã sớm từ bỏ tình cảm với hắn, dù đã có sức miễn dịch với sự tàn nhẫn lãnh khốc của hắn nhưng lúc này, nghe những lời Mạc Sở Hàn nói, trái tim Lâm Tuyết không nhịn được mà ngưng đọng như cũ. Hắn nói nếu cô động đến một sợi tóc của Thư Khả, hắn sẽ không bỏ qua cho cô, có thể thấy được ở trong lòng hắn cô còn kém xa một sợi tóc của Thư Khả! Thế gian con người bạc bẽo, Mạc Sở Hàn chính là "nhân tài xuất chúng" trước mắt!

Cái gì mà muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa, cái gì mà muốn để cô làm Hoàng hậu của mình, những điều này là chuyện ma quỷ! Lời hắn nói không kém gì nói xạo.

"Được! Tôi liền cùng cô ta quy tiên, xem anh làm gì tôi nào!" Lâm Tuyết không còn hy vọng, giờ phút này cô chỉ mong được chết!

Ngón tay siết chặt, trước tiên cô định bóp chết Thư Khả, sau đó tự sát. Trước khi chết kéo người đàn bà âm độc này xuống làm đệm lưng cũng không có gì lỗ vốn!

Thư Khả mất hồn mất vía - hồn vía cô ta đều lên mây cả, không ngờ Lâm Tuyết lại nảy sinh sát ý với mình. Vất vả lắm mới hạ được cô, thay thế vị trí của cô trong lòng Mạc Sở Hàn, Thư Khả đâu cam tâm chết như vậy, chẳng phải rất oan uổng ư?

Cô ta muốn hô cứu mạng nhưng yết hầu đã bị Lâm Tuyết giữ chặt, hơn nữa càng bóp càng chặt, không phát ra được âm thanh gì, cô ta đành liều mạng hướng về phía Mạc Sở Hàn vung vung cánh tay, ý bảo hắn nhất định phải cứu mình!

Mạc Sở Hàn vẫn lãnh khốc đứng đó, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, đôi mắt giăng đầy tơ máu lạnh lùng chăm chú nhìn Lâm Tuyết.

"Bùm!" Một tiếng súng mỏng manh vang lên, thân thể mềm mại của Lâm Tuyết dao động, phía sau vai phải đã bị trúng đạn, ngón tay khống chế Thư Khả không tự chủ được mà buông ra.

Tiếp đó, Mạc Sở Hàn liền xông lên với tốc độ nhanh chóng khó tin, hắn dùng một cước đá văng Lâm Tuyết, cứu thoát Thư Khả.

"Rầm!" Cô té ngã trên mặt đất, vết thương trên vai đau rát, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Là Thôi Liệt nổ súng, anh ta đứng sau lưng cô ngắm bắn từ lâu. Ban đầu, anh ta muốn dứt khoát bắn chết một mạng nhưng thấy Mạc Sở Hàn có ý định muốn lấy mạng Lâm Tuyết nên Thôi Liệt mới chọn bắn vào vai cô, trước cứu Thư Khả rồi nói sau.

"Sở Hàn!" Thư Khả vừa ở quỷ môn quan sờ mũi Diêm Vương, bây giờ cô ta sợ tới mức cả người rã rời, đôi mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng ôm lấy Mạc Sở Hàn, khóc lóc tố khổ: "Em rất sợ! Sao Lâm Tuyết lại đáng sợ như vậy? Cô ấy trở nên thật độc ác, em sợ quá!"

"Đừng sợ!" Tim Mạc Sở Hàn như bị ném vào trong chảo dày vò, lại như bị ngàn vạn mũi kim đâm lên. Lâm Tuyết còn ngã trên mặt đất, không biết bị thương ra sao nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể an ủi Thư Khả."Anh sẽ trừng phạt cô ta, tuyệt đối không nhẹ!"

"Ô ô..." Thư Khả núp trong ngực hắn khóc lớn, nghẹn ngào nói: "Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ giết chúng ta, Sở Hàn, em có cảm giác cô ấy điên rồi!"

Ai điên chứ? Lâm Tuyết im lặng cười như mếu, cô ngẩng đầu lên, không nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở chỗ kia mà nói với Thôi Liệt: "Tôi là bạn của Vân Phàm, nể chút tình mọn với anh ta, cho tôi một phát đạn đi!"

Thôi Liệt biết Mạc Sở Hàn nhất định không tha cho Lâm Tuyết, cô sẽ phải đối mặt với hình phạt và sự tra tấn tàn khốc đến cỡ nào. Hiện tại một phát đạn ... ngược lại đối với cô là nhân từ, nhưng ...

"Nếu cậu dám giết cô ta, tôi sẽ giết cậu!" Dù đang an ủi Thư Khả nhưng đôi tai Mạc Sở Hàn không lúc nào không để ý đến Lâm Tuyết, nghe thấy cô nói với Thôi Liệt là muốn chết, hắn không kiềm nổi chấn động, vội vã lên tiếng ngăn cản.

Thôi Liệt cúi chào Mạc Sở Hàn ở xa xa, nói: "Thiếu gia, tôi lui xuống trước."

Nếu Mạc Sở Hàn với hai người phụ nữ kia có gút mắt, anh ta tham gia vào hiển nhiên không phải điều sáng suốt. Muốn xử trí Lâm Tuyết ra sao, cứ để thiếu gia nhà mình quyết định đi!

Hai gã vệ sĩ cao lớn vạm vỡ khống chế Lâm Tuyết chặt chẽ đợi Mạc Sở Hàn qua xử lý, đề phòng cô lại có hành động gì khác.

Vất vả lừa cho Thư Khả không khóc nữa, lúc này Mạc Sở Hàn mới dắt tay cô ta từ từ đi đến trước mặt Lâm Tuyết.

Khuôn mặt thanh tú sưng đỏ không tả được, mái tóc ngang vai rối tung, chỉ có đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước. Cô rất bình tĩnh, không khóc lóc, chửi bới cũng không giãy dụa, chỉ dùng ánh mặt lạnh tận xương tủy nhìn đôi nam nữ phía trước.

"Sở Hàn, em sợ!" Thư Khả rúc vào ngực Mạc Sở Hàn lần nữa, lại nghẹn ngào: "Gặp cô ấy em liền thấy sợ!"

Nhất định phải khiến Mạc Sở Hàn giết chết Lâm Tuyết, bằng không, giữ lại cô hậu họa khôn cùng!

Mạc Sở Hàn cảm thấy tình cảnh mình so với Lâm Tuyết không tốt hơn bao nhiêu, lòng hắn đã sớm tan thành nhiều mảnh nhỏ. Hắn không biết tại sao lại biến thành như vậy, buổi tối lúc đưa Lâm Tuyết ra cửa, hắn còn cảm thấy cuộc sống của mình lại có hy vọng mới nhưng giây lát sau, mọi thứ đều hỏng hết.

Cuộc đời hắn vĩnh viễn bi thương lãnh khốc, cho tới bây giờ ông trời luôn keo kiệt với hắn, ban cho hắn chút ít dịu dàng, cho hắn hy vọng đổi lại để khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng hơn.

"Thiết huyết lòng son" đáng thương do tự tay hắn sửa lại, Lâm Tuyết có biết hắn phải cố gắng lấy bao nhiêu dũng khí mới đeo được trên cổ cô lần nữa hay không? Cô có biết trong lòng hắn thành kính cỡ nào khi lần nữa lấy trái tim mình cho cô ....

Ánh mắt Mạc Sở Hàn chạm đến cổ Lâm Tuyết, hắn như bị sét đánh, sợi dây chuyền kia đâu? "Thiết huyết lòng son" hắn đưa cho cô đâu?

Mạc Sở Hàn đẩy Thư Khả đang khóc thút thít nghẹn ngào, không ngừng ghé vào tai hắn thầm thì sợ hãi ra, hắn như con báo nổi giận phóng qua, hai tay gắt gao bóp cái cổ mảnh khảnh của Lâm Tuyết, khàn giọng gầm gừ: "Trái tim tôi đưa cho cô đâu rồi?"

Lâm Tuyết gần như bị hắn cắt đứt hơi thở nhưng khuôn mặt thanh tú không có nửa phần e sợ. Tốt lắm, cứ như vậy chết đi! Khỏi bị tên cầm thú này tra tấn nữa.

Mạc Sở Hàn đương nhiên không để cô chết, trước sau hắn đều giữ lại cho cô một hơi thở, cổ họng khàn khàn: "Đồ đê tiện, cô lại ném đi! Vứt ở chỗ nào hả? Nói mau!"

Khi lồng ngực Lâm Tuyết bị đè nén đến mức sắp nổ mạnh, cuối cùng hắn cũng nới lỏng tay. Cô thở hổn hển hít từng ngụm khí, đợi hô hấp vững vàng mới cười lạnh nói: "Bị tôi vứt rồi!" Dù sao khó thoát khỏi cái chết, việc gì cô phải giở hư chiêu với hắn.

"Cô cố ý vứt đi?" Mạc Sở Hàn hận không thể xé cô ra, bàn tay lớn thô bạo túm tóc cô, quát: "Vứt ở đâu? Mau tìm về cho tôi! Không thì tôi lấy mạng chó của cô!"

"Tôi ném vào cống thối rồi, tự anh đi mà tìm!" Lâm Tuyết phỉ nhổ hắn một cái mang theo máu lẫn nướt bọt, cô cất tiếng cười rạn nứt: "Tôi cũng rất muốn ném anh vào cống thối, đồ ma quỷ mất trí!"

Nhìn bộ dáng cô, Mạc Sở Hàn biết biết không còn có hy vọng tìm về được nữa, hắn đau lòng tới cực điểm, thất vọng tới cực điểm, đồng thời cũng phẫn nộ tới cực điểm. Các loại cảm xúc trái ngược tập hợp đã đánh tan lý trí còn xót lại của hắn, kế tiếp, hắn làm ra việc càng điên cuồng hơn.

"Tôi là ma quỷ mất trí ư?" Mạc Sở Hàn cười như điên, tiếng cười như quỷ hú: "Được, để không phụ lời khen ngợi của cô, tôi sẽ làm một việc điên rồ đích thực cho cô xem!"

Tay Lâm Tuyết bị hắn tay hắn giữ chặt, kéo về phía trước.

Ở sân trước nuôi mấy chục con chó Đức, có con bị xích, có con bị nhốt trong chuồng, lúc này thấy chủ nhân mang đến người dẹp da thịt non mềm, mắt chúng không khỏi sáng ngời, răng nanh lộ ra, cất vang tiếng sủa.

Bình thường Mạc Sở Hàn thường dùng loài vật nhỏ còn sống để nuôi đàn chó này, thậm chí dùng cả thuộc hạ làm việc thất bại để nuôi chúng! Nếu thất bại còn dám sống trở về, kế cục chính là bị cho chó ăn.

Ngửi thấy mùi thịt người, đàn chó chuyển động sủa to, nhảy lên nhảy xuống, tiếng chó "Gâu, gâu." dẫn đến xích sắt lẻng xẻng, tiếng đầu chó đâm vào lồng sắt thùng thùng vang lên.

Lâm Tuyết sợ hãi, cả người lạnh như băng, cô biết với sự tàn nhẫn của Mạc Sở Hàn, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được, hắn đang định đem cô cho chó ăn!
"Anh sẽ không được chết tử tế đâu!" Giọng Lâm Tuyết khàn khàn không chịu nổi, đó là di chứng để lại sau tiệc đính hôn, mỗi khi tâm tình buồn bực uất ức, thanh quản sẽ bị tổn hại. Việc xấu lần này cường độ dĩ nhiên tăng thêm, đợi chờ cô là việc bị đàn chó phân thây khi vẫn còn sống. .

Mạc Sở Hàn như không nghe thấy giọng mắng khàn khàn của Lâm Tuyết, hắn tiếp tục kéo cô đi về phía đàn chó.

Thư Khả phấn khởi đến mức hai mắt lóe sáng, ngay cả trong mờ cô ta cũng mong Lâm Tuyết chết nhưng trăm vạn lần đều không ngờ tới Mạc Sở Hàn sẽ tàn nhẫn để Lâm Tuyết chết như vậy, đúng là khiến cô ta vui vẻ quá.

Thư Khả giả vờ như bị dọa sắp ngất xỉu, cô ta không nói gì, cũng không có giả mù sa mưa sắm vai thiện lương. Thư Khả sợ bỏ lỡ mất cơn thịnh nộ này, cơn giận của Mạc Sở Hàn mà qua đi, sát tâm của hắn sẽ giảm xuống!

Mạc Sở Hàn lập tức kéo Lâm Tuyết tới một lồng sắt trống không ở phía trước, hắn mở cửa, dùng sức đẩy cô vào trong. "Cút vào đi!"

Lâm Tuyết bị đẩy mạnh, thân thể ngoài ý muốn ngã vào lồng. "Ầm!" Cánh cửa đóng lại, người đàn ông bên ngoài còn bấm khóa sắt.

Loài chó Đức có thân mình lớn nên diện tích lồng sắt này cũng rất to, mỗi chiếc đều khoảng 5m2, con người bị giam bên trong cũng không thấy chật hẹp. Nhưng việc này khiến Lâm Tuyết phẫn nộ vô cùng, hóa ra hắn muốn giam cô trong lồng chó này để làm nhục cô!

"Nghe đây, đồ đê tiện như cô chỉ xứng ở trong chuồng chó giúp tôi giữ nhà trông sân! Ngồi trong đó suy nghĩ cho tốt! Nghe rõ đây, nghĩ lại cho kĩ đi!" Mạc Sở Hàn dựa vào lồng sắt, có lẽ hắn đã mệt lả. Thái dương nổi gân xanh, đầu hắn đầy mồ hôi."Suy nghĩ cho kĩ! Bao giờ hiểu ra, biết mình sai ở đâu thì nói cho tôi biết!"

Bàn tay trái giữ chấn song của Lâm Tuyết từ từ buông thõng xuống mặt đất, vết đạn bắn trên vai phải rất nghiêm trọng, ngay cả cánh tay cũng không nâng lên được, cô cực kì mệt mỏi, Lâm Tuyết hít một ngụm khí, cô cần nghỉ ngơi.

"Sở Hàn!" Thư Khả chạy xuyên qua đàn chó tới đây, cô ta đi đến bên cạnh Mạc Sở Hàn. Vì hắn đã cho đàn chó ngửi qua mùi cô ta nên bọn chúng nhớ mùi, không tấn công Thư Khả. Cô ta ôm lấy thân thể Mạc Sở Hàn, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều đang run rẩy, không nén được lo lắng, cô ta hỏi hắn: "Anh sao rồi?"

"Không có việc gì đâu." Mạc Sở Hàn chỉ cảm thấy từng cơn chóng mặt, đầu nóng đến mức đầy mồ hôi . Thời tiết ẩm ướt lại oi bức, có lẽ sắp có giông. Hắn lau mồ hôi trên thái dương, nói: "Chúng ta đi thôi!"

"Sở Hàn, " Thư Khả không ngờ Mạc Sở Hàn chỉ nhốt Lâm Tuyết vào lồng sắt chứ không vứt cô cho chó ăn, cô ta cực kì thất vọng, liền hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh định nhốt Lâm Tuyết ở trong này luôn sao?"

"Đừng thay cô ta cầu tình nữa!" Mạc Sở Hàn cáu kỉnh khoát khoát tay. "Chúng ta đi thôi!"

Thư Khả đau khổ không nói nên lời, cô ta xin tha cho Lâm Tuyết chỗ nào chứ, thật ra cô ta muốn kích động lửa giận của hắn. Nhưng Mạc Sở Hàn nói vậy, Thư Khả đành lựa theo ý hắn nói tiếp: "Sở Hàn, anh nổi nóng với cô ấy như vậy có phải hơi ... dù sao trước kia hai người cũng từng tốt đẹp bên nhau!"

"Em hỏi cô ta một chút, xem cô ta còn nhớ đến đoạn tình cảm giữa anh và cô ta hay không?" Mạc Sở Hàn đau lòng cực độ, hắn chỉ vào cô gái đang cuộn mình trong góc lồng sắt, nói: "Cô ta sớm quên rồi!"

"Sở Hàn!" Thư Khả càng nhìn càng thấy kinh hãi, rõ ràng cô ta thấy trong mắt Mạc Sở Hàn hiện lên lệ quang."Đừng đau lòng như vậy! Em sẽ đối tốt với anh, sẽ yêu thương anh!" Nói xong, cô ta liền sáp lại, hôn lên môi hắn.

"Đừng đụng vào anh!" Mạc Sở Hàn theo bản năng tránh đi nụ hôn của Thư Khả, hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, lên tiếng: "Đừng đụng vào anh!"

"Sở Hàn, anh thế nào rồi?" Thư Khả vội vàng đi qua, cô ta muốn ôm lấy hắn.

"Tránh ra!" Một trận gió đêm thổi tới, Mạc Sở Hàn chỉ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, như người say rượu đột nhiên tỉnh táo, hắn không tự chủ được ôm chặt lấy cánh tay, đi về phía lồng sắt đang giam giữ Lâm Tuyết.

Thư Khả hiểu hắn nhất, thấy dáng vẻ hốt hoảng ấy, cô ta biết Mạc Sở Hàn muốn làm gì liền vội vã hô to: "Sở Hàn, đừng để cô ta tổn thương anh nữa! Ngàn vạn lần đừng tới gần cô ta, vừa rồi suýt nữa Lâm Tuyết còn muốn mạng em, chẳng lẽ anh quên rồi ư?"

Mạc Sở Hàn dừng bước, hắn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hắn muốn làm gì nhỉ? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình muốn làm gì nữa.

"Sở Hàn, sắc mặt anh đáng sợ quá!" Thư Khả lại chạy đến, thấy mắt Mạc Sở Hàn đỏ thẫm, khuôn mặt ửng đỏ không bình thường, cô ta hỏi: "Anh thấy không thoải mái sao? Có phải bị cảm lạnh rồi không?"

Trời tháng năm biến đổi rất nhanh, vừa rồi còn oi bức ẩm ướt đột nhiên đã nổi gió, gió mạnh thổi cát bay bừa bãi, bầu trời u ám dồn xuống thấp như đã chạm đến đỉnh đầu, có thể thấy sắp có một cơn bão táp.

Mạc Sở Hàn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, đến khớp xương cũng bốc lên khí lạnh, hắn biết bệnh của mình cũ tái phát, hắn muốn liều mạng dùng tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng để nói vài lời với Lâm Tuyết.

Hai tay xoay xở nắm lấy khóa sắt nhưng dù làm thế nào Mạc Sở Hàn cũng không mở được, cơn sốt cao đang tấn công hắn, tầm nhìn trước mắt rất mơ hồ, thân thể hắn đã chống đỡ đến cực hạn.

"Anh đang làm gì vậy?" Thư Khả vội vàng bắt lấy bàn tay to của hắn, cô ta la hoảng lên: "Trời ạ, anh phát sốt rồi!"

Mạc Sở Hàn bất lực buông khóa sắt ra, hắn xoay người, đồng tử rã rời, hắn thì thào nói: "Gọi bác sĩ qua đây..." Lời chưa dứt, thân thể cao lớn đổ ầm xuống đất!

"Sở Hàn!" Thư Khả hét rầm lêm, cô ta khóc lóc gọi người: "Người đâu mau tới đây! Thiếu gia ngất xỉu, mau đưa đi bệnh viện!"

Nhưng khi đám Thôi Liệt chuẩn bị đưa Mạc Sở Hàn đến bệnh viện, hắn lại liều mạng, mạnh mẽ mở to mắt, khàn giọng quát: "Tôi không đi bệnh viện, gọi bác sĩ đến đây!"

Ở nơi này, lời Mạc Sở Hàn nói chính là thánh chỉ cao nhất, đám thuộc hạ đều không chút do dự chấp hành theo, về phần Thư Khả, ý tưởng muốn mượn tay Mạc Sở Hàn của cô ta đã thất bại.

Hắn bị người ta khiêng đi, thấy hắn hôn mê nhưng cô ta không chạy theo chăm sóc mà đi về phía lồng sắt nhốt Lâm Tuyết bên trong.

Vừa rồi Mạc Sở Hàn phát bệnh, liều mạng muốn mở chiếc khóa kia, đáng tiếc hắn hoàn toàn không thấy rõ ổ cắm, chìa khóa bị hắn đánh rơi trên mặt đất.

Thư Khả ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa rồi ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời trở nên dữ tợn đáng sợ, cô ta nói với Lâm Tuyết đang cuộn mình trong góc : "Đêm nay —— là thời điểm chết của cô!"

Lâm Tuyết vẫn im lặng từ đầu đến cuối, cô lấy bất biến ứng vạn biến, chuẩn bị nghênh đón mọi việc Thư Khả sắp làm.

"Ha ha, đừng si tâm vọng tưởng, tôi sẽ không ngốc nghếch mà lại gần cô đâu!" Thư Khả giảo hoạt cười lớn: "Tôi muốn để chó bảo bối của Sở Hàn ăn cô! Xem ngày mai anh ấy có giết những con chó này chôn cùng cô hay không?!"

Lâm Tuyết hiểu ra mưu đồ độc ác của Thư Khả, cô ta muốn cho đàn chó tấn công cô.

Thư Khả dắt một con chó Đức lớn đến gần, chuẩn bị mở cửa lồng thả nó vào cắn chết Lâm Tuyết."Van xin tôi đi! Van xin tôi tha chết cho cô đi! Quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi đi! Ha ha ha..." Cô ta đắc ý cười điên cuồng, muốn hưởng thụ toàn bộ sự sợ hãi của Lâm Tuyết trước khi chết.

Là người đâu có ai không sợ chết, nếu Lâm Tuyết quỳ xuống cầu xin cô ta tha mạng, cô ta sẽ có cảm giác thành công. . "Cô đấu không lại tôi đâu! Người Sở Hàn yêu trước giờ chính là tôi, cô thật đáng thương, chỉ có thể bị anh ấy nhốt trong chuồng chó, cuộc sống còn không bằng chó lợn! Cô nói xem đàn ông sao lại ác vậy chứ? Lúc trước anh ấy yêu cô, đối xử với cô dịu dàng thắm thiết, tôi thấy mà không khỏi ghen tị! Ha ha, bây giờ anh ấy lại chà đạp cô, yêu chiều tôi, Lâm Tuyết, chẳng lẽ cô không biết là mình thất bại rồi sao?"

Trái tim Lâm Tuyết đã sớm tê dại, đương nhiên càng không biết đau đớn là gì, cô yên lặng nằm sấp, đợi cơ hội tốt nhất.

Thư Khả càng nói càng đắc ý, cô ta có cảm giác mình là nữ vương thắng lợi, liếc nhìn Lâm Tuyết, cô ta cảm thấy cô đã nằm rạp dưới chân mình, để mặc mình giày xéo.

Thư Khả dùng chìa mở khóa ra, đôi mắt lóe lên tia sáng độc ác, cô ta cười một tiếng quái dị: "Cái cơ thể ti tiện này của cô chỉ có tác dụng duy nhất là cho chó ăn thôi!"

"Rầm!" Cô ta giật cửa lồng, định bỏ con chó Đức to như con nghé nhỏ vào.

Nhưng Lâm Tuyết đã sớm vận sức chờ dịp triển khai hành động, đợi cửa lồng mở ra, cô gái vốn nằm đó im lặng ngủ đông đột nhiên vọt người nhảy lên như giao long. Cô nhào qua né được con chó becgie, lại dựa vào thân thể linh hoạt, không đợi Thư Khả đóng cửa lần nữa, thân mèo đã chui ra ngoài.

Thư Khả kinh hãi, cô ta không ngờ Lâm Tuyết phản ứng nhanh đến vậy, đành phải liều mạng muốn đẩy cô về chỗ cũ. Dưới tình thế cấp bách, cô ta quên mất một điều: mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Tuyết.

"Đùng!" Lâm Tuyết trở tay cài lại cửa lồng, đồng thời nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy khóa sắt trong tay Thư Khả khóa cửa lồng lại. Con chó becgie kia dùng móng vuốt cào cửa sủa vang, đầu lưỡi hồng vươn ra, nước dãi chảy ròng ròng.

Nghĩ đến cảnh mình suýt nữa thành bữa ăn ngon cho nó, trong dạ dày Lâm Tuyết có chút buồn nôn. Cô lui về sau một bước, rồi quay đầu nhìn Thư Khả đang chuẩn bị chạy trối chết kia.

"Đừng, đừng qua đây!" Thư Khả không ngờ hại người thành ra hại mình, cô ta muốn thừa dịp Mạc Sở Hàn mê man mà giải quyết Lâm Tuyết một cách dứt điểm, kết quả người bị hạ đo ván lại là cô ta. "Sở ... nếu Sở Hàn phát hiện ra cô giết tôi, anh ấy ... anh ấy sẽ băm xác cô ra thành vạn mảnh!"

Không nghi ngờ gì nữa, những lời này càng đổ thêm dầu vào lửa, đối với Thư Khả, Lâm Tuyết đã chất chứa oán hận quá sâu, hơn nữa đối với sự thống hận Mạc Sở Hàn đến tận xương tủy, điều này khiến cô hoàn toàn phẫn nộ. Cô không thèm nói gì vô nghĩa với cô ta mà trực tiếp dùng động tác nhanh nhẹn nhào qua.

Tuy vai phải bị súng bắn tổn thương, cánh tay phải gần như không giơ lên được nhưng dùng tay trái để đối phó với người đàn bà này cũng dư dả chán. Chỉ với mấy chiêu cầm nã thủ tuyệt đẹp, Lâm Tuyết đã nhanh chóng khống chế được đối phương.

"A! Đừng giết tôi!" Thư Khả sợ tới mức oa oa kêu lớn, cô ta biến đổi từ bộ dáng kẻ gây sự ban nãy sang dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Lâm Tuyết, cậu tha cho mình đi. Chúng ta dù gì cũng từng là bạn tốt."

Dưới tình thế cấp bách, Thư Khả liền xin tha thứ, không ngờ Lâm Tuyết thật sự buông cô ta ra. Cô ta có chút ngoài ý muốn và hơi hơi may mắn, hóa ra Lâm Tuyết vẫn dễ bị gạt như vậy! Không đợi Thư Khả kịp thở một hơi, Lâm Tuyết đã xông lên lần nữa, cô vung mạnh tay trái, lấy khí thế nhanh như chớp hướng về cái mặt tròn của cô ta "Bốp! Bốp! Bốp!" --- bốn cái tát mạnh mẽ vang lên liên tục.

Hóa ra cô thả Thư Khả, lui về sau hai bước là để khi phản kích khí lực sẽ mạnh hơn!

Bốn cái tát này đánh xuống khiến ngũ quan Thư Khả lệch vị trí, hồn bay phách tán, nhất thời ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được rõ ràng.

"Bạn bè ư? Ha ha!" Lâm Tuyết cười rộ lên châm chọc, "Cô chỉ là bạch nhãn lang ăn thịt người! Trái tim còn độc ác hơn ong bắp cày! Xem tôi như kẻ mà đùa giỡn!"

Thư Khả hoàn toàn không đánh lại được Lâm Tuyết nhưng cũng không muốn khoanh tay chịu chết, cô ta chợt nhớ đến trên người mình còn mang theo một khẩu súng do Mạc Sở Hàn đưa cho dùng để phòng thân. Lúc này Thư Khả muốn móc súng ra bắn chết Lâm Tuyết nhưng do hoảng hốt lúng túng, động tác của cô ta không hề trôi chảy. Đợi đến khi bà tay run rẩy đưa được đến chỗ để súng thì đã thấy trống không rồi, bởi Lâm Tuyết hành động nhanh chóng, lưu loát, cô đã rút được súng ra rồi.

Lâm Tuyết đang lo không có vũ khí thuận tiện trong tay, giờ có súng rồi lòng tin của cô càng tăng thêm. Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn! (1), người đàn bà độc ác này muốn lấy mạng cô, cũng không muốn cho cô còn đường sống.

"Rầm rầm oanh!" Bầu trời đêm u ám cuối cùng bắt đầu vang lên tiếng sấm sét vang dội, khi hạt mưa lớn rơi xuống, mưa cũng bắn tung tóe trên mặt đất tạo ra bọt nước.

Lâm Tuyết không nổ súng bắn Thư Khả, bởi một phát đạn thì quá hời cho cô ta. Cô học theo bộ dạng chà đạp của Mạc Sở Hàn liền túm tóc Thư Khả, mạnh mẽ kéo cô ta đâm đầu về phía lồng sắt.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Đâm vào ba phát, đầu Thư Khả chảy máu, chỉ có tiếng thét chói tai và tiếng khóc truyền đến.

Ngửi thấy mùi máu tươi, những con chó Đức trong lồng hưng phấn đến mức con mắt xanh lên, chúng chạy tán loạn, không ngừng sủa vang. Đồ ăn chủ nhân tạo ra cho chúng đều là loại cả thân dính máu, nửa sống nửa chết, kế tiếp chủ nhân sẽ mở cửa quăng vào cho chúng ăn.

"Thư Khả, tôi có lỗi với cô ở chỗ nào hả? Vì sao cô năm lần bảy lượt hãm hại tôi? Không đẩy tôi vào chỗ chết thì thề không bỏ qua! Âm mưu quỷ kế nham hiểm, thủ đoạn thiếu đạo đức nào cô cũng có thể làm, bây giờ lại dở trò tiếp! Lại xấu xa! Cô lại xấu xa!" Lâm Tuyết oán hận người đàn bà độc ác này vô cùng, cô mở cửa lồng sắt, nhét Thư Khả vào trong! "Cô cũng nếm thử chút tư vị bên trong đi!"

Nếu Thư Khả không tuyệt tình như vậy, Lâm Tuyết đâu quá khích đến thế, tâm địa lạnh lùng cứng rắn của cô là do đôi cực phẩm Mạc Sở Hàn và Thư Khả này kích động mà thành! Nếu bọn họ chuyện gì cũng làm ra được với cô thì Lâm Tuyết cần gì phải nhân từ, thiện lương với hai kẻ này nữa. Lại nói tiếp, con chó becgie là tự tay Thư Khả dắt tới, nó hẳn nhận ra cô ta, về phần vật nuôi có cắn chủ hay không thì phải xem vận may của Thư Khả lớn hay nhỏ?

Chó do Thư Khả mở cửa lồng nhét vào, nếu cô ta không tuyệt tình đến mức này thì Lâm Tuyết cũng chỉ định nhốt cô ta vào lồng sắt không, để cô ta nếm thử thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc của Mạc Sở Hàn mà thôi. Về phần con chỏ kia —— là do Thư Khả gieo nhân nào gặp quả ấy!

Lâm Tuyết thấy đôi cẩu nam nữ Mạc Sở Hàn và Thư Khả này căn bản không thuộc chủng loại giống mình, để bọn họ chung sống với chó ngược lại đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

"A! Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Thư Khả ở trong lồng thét chói tai kêu cứu, đáng tiếc, không ai để ý đến. Trước đó, cô ta đã dặn dò hộ vệ, dù nghe thấy động tĩnh lớn đến đâu cũng không được quan tâm. Tất cả mọi người cho rằng người đang kêu cứu là Lâm Tuyết, đâu ai ngờ đêm hôm khuya khoắt, Thư Khả lại đem mình bỏ vào lồng sắt, càng không tưởng tượng ra trong lồng sắt còn vô duyên vô cớ nhiều thêm một con chó!

Cơn mưa lớn ngưng lại, tiếp đến là một trận cuồng phong, bầu trời u ám đến dọa người, từ đầu đến cuối, mưa to trút xuống không ngớt, mặt đất bốc lên hơi nóng, khẩn cấp cần mưa lớn tưới mát!

Thư Khả ở trong lồng sắt không ngừng thét chói tai, không ngừng dùng lời lẽ ác độc nguyền rủa Lâm Tuyết. Ngược lại, con chó Đức kia nhận ra cô ta, chỉ vây quanh không ngừng hít ngửi như đang xác nhận rốt cuộc cô ta cũng không phải đồ ăn ông chủ thưởng cho mình.

"Đừng cắn tao, tao là bà chủ của mày!" Thư Khả sợ tới mức suýt nữa không khống chế nổi tiểu tiện, thay vì mắng mỏ Lâm Tuyết, cô ta quay sang khiển trách con chó lớn bên cạnh: "Tao là bà chủ của mày, không được cắn tao!"

Con chó ngửi tới ngửi lui, cũng không nhận được lệnh dùng cơm của ông chủ, nó chỉ có thể thèm chảy nước miếng không ngừng đảo quanh Thư Khả.

Cả người Thư Khả run rẩy lẩy bẩy, đứng lên không nổi. Giờ phút này, nếu hoán đổi vị trí với Lâm Tuyết, cô ta ở ngoài, Lâm Tuyết ở trong thì đương nhiên Thư Khả có thể càn rỡ không ai bì nổi. Đáng tiếc, bây giờ cô ta giống như thịt cá, cùng chung chỗ với một động vật ăn thịt, có thể tưởng tượng ra trong lòng kinh hoảng ,sợ hãi đến bao nhiêu.

Theo Mạc Sở Hàn lâu như vậy, Thư Khả từng thấy cảnh mấy con chó cắn nuốt người sống rất khủng bố, phải gọi là một màn máu tanh ghê tởm. Chó và sói không khác nhau lắm, đều thích máu tươi, tàn nhẫn trở mặt vô tình. Lúc này có lẽ nó còn nhớ tới mệnh lệnh Mạc Sở Hàn ban ra, biết cô ta là người một nhà không thể ăn được, nhưng thời gian trôi lâu, khó giữ nổi thú tính. Thư Khả biết tình cảnh của mình cực kì nguy hiểm, cô ta liền giật ra tiếng nói, lớn tiếng la lên: "Người đâu mau tới cứu tôi! Tôi là Thư Khả, tôi là Thư Khả!"

Đáng tiếc, bất kể cô ta là ai, cũng không có kẻ nào dám qua đây chõ mõm vào. Trước khi Mạc Sở Hàn ngất xỉu, hắn liều mạng ra lệnh: "Không ai được đụng vào người đàn bà bị nhốt trong lồng kia!"

Chủ nhân biệt thự muốn tự mình xử lý người bị nhốt trong lồng kia, thuộc hạ của Mạc Sở Hàn đều hiểu rõ việc chấp hành chính xác mệnh lệnh hắn ban ra quan trọng hơn bất cứ việc gì.

Thả lỏng cơ thể, Lâm Tuyết cảm thấy nửa người nhanh chóng tê dại. Vết thương bị đạn bắn trên vai phải rất nghiêm trọng, vừa rồi uất ức và động tác quyết liệt đã khiến miệng vết thương nứt ra, máu tuôn xối xả.

Tay trái nắm chặt súng, cô mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đang trọng thương, giữ vững tinh thần chuẩn bị tìm đường ra.

Cần có một chiếc xe, nếu không, với tình trạng thân thể hiện giờ, dù chạy thoát khỏi ngôi biệt thự này thì cũng bị mất máu quá nhiều dẫn đến ngất xỉu trên đường đi.

"Đùng đoàng!" Lại là một trận sấm sét vang dội, bão táp trong đêm thế tới rào rạt, ngay lập tức mưa như trút nước, quét sạch toàn bộ thế giới.

Tầm mắt trước mặt trở nên mơ hồ, Lâm Tuyết nghiêng ngả, đi lảo đảo về phía trước, muốn tìm chỗ tránh mưa. Đột nhiên sau lưng cô truyền đến từng trận kêu thét thê thảm, Lâm Tuyết quay đầu liền bắt gặp một màn kinh hãi.

Mưa to rửa trôi hết mùi, con chó becgie không ngửi thấy mùi "Người một nhà" trong trí nhớ, cuồng tính bắt đầu phát tác, nó nhe hàm răng trắng nhởn ra với Thư Khả. Nhưng nó dường như vẫn nhớ rõ người đàn bà này hình như là sủng vật của ông chủ, không thể ăn, nhưng bản tính thích máu tươi khiến nó không khống chế được sự thèm ăn, nó liền gặm cắn vài miếng không nguy hiểm đến tính mạng trên người Thư Khả.

Ăn vài miếng, chỉ cần không cắn chết, ông chủ sẽ không trách tội đâu. Con chó Đức dùng móng vuốt đè Thư Khả đang thét chói tai, quan sát một lượt liền nhắm vào miệng cô ta.

"A!" Thư Khả dường như đau đớn sắp ngất đi, tai bên trái và phần thịt trên má hợp với quai hàm đã bị xé xuống "Cứu mạng! Cứu tôi... A! Cứu tôi!"

Lâm Tuyết không ngờ chuyện sẽ chuyển biến như vậy, con chó nhận Thư Khả là bà chủ lại bắt đầu cắn cô ta, quả nhiên, súc vật chỉ là súc vật, gần gũi đến mấy cũng uổng công vô ích. Nếu cô không tìm cách trốn ra, tấm gương Thư Khả hiện tại chính là kết cục của cô!

Lâm Tuyết không muốn đi cứu, cũng không còn sức lực đi cứu, thân cô bây giờ còn khó bảo toàn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, gân cốt mệt mỏi kiệt quệ, không còn sức bước vể trước một bước.

Không thể ngã xuống, Lâm Tuyết nhắc nhở chính mình, nhất định không thể ngã xuống, nếu không sáng sớm mai, cô sẽ trở thành xác chết cứng đờ trong mưa.

Tầm mắt phía trước mờ nhạt, thân thể mềm mại lảo đảo thật sự đã chống đỡ không nổi từ lâu, ngay lúc thể lực của cô đạt đến cực hạn, giữa màn mưa lớn bàng bạc, cứu tinh của cô xuất hiện rất đúng lúc.

"Lâm Tuyết!" Tiếng thở nhẹ quen thuộc vang lên, xuyên thấu qua gió rít mưa gào, lúc này giọng nói trong tai Lâm Tuyết không kém gì âm thanh tự nhiên.

Tinh thần cô không khỏi chấn động , nâng mắt lau lau nước mưa trên mặt, cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang xuyên qua màn mưa chạy như bay tới đây.

Là Vân Thư Hoa!

Không chỉ có một mình Vân Thư Hoa, anh ta còn dẫn vài người thân thủ cường tráng đi theo giúp đỡ, đương nhiên là anh ta định tới cứu cô !

Lâm Tuyết giống như gặp được người thân, cả người thả lỏng, trước mắt liền biến thành màu đen, súng trong tay cô rơi xuống.

"Tuyết!" Vân Thư Hoa kinh hãi xông lên trước, anh ta kịp thời đỡ được thân thể mềm mại của Lâm Tuyết trước khi cô ngã trên mặt đất. Tay phải Vân Thư Hoa vừa lúc chạm đến vai phải của cô --- ướt sũng sềnh sệch --- đầy máu tươi."Em bị thương rồi!"

Chết tiệt, chẳng lẽ Mạc Sở Hàn muốn giết Lâm Tuyết sao? Vân Thư Hoa đau lòng tột độ, anh ta liều mạng xoa xoa hai má cô, miệng gào lên: "Chịu đựng một chút, anh đưa em tới bệnh viện!"

Lâm Tuyết miễn cưỡng mở mắt, thấy khuôn mặt dịu dàng tuấn tú quen thuộc của Vân Thư Hoa, cô chua xót nói."Em không sao!"

Vân Thư Hoa biết vết thương của cô không nhẹ, anh ta đâu dám chậm trễ thêm, vội ôm lấy cô, dặn dò mấy thuộc hại: "Chúng ta mau rời khỏi đây!"

"Vân Thư Hoa!" Thư Khả bị nhốt trong lồng sắt đang chịu hình phạt tàn khốc nhất thế gian : bị chó cắn xé tươi sống, cô ta cũng mong gặp được cứu tinh nên dùng hết sức lực bò dậy, kêu thảm thê lương: "Cứu tôi! Vân Thư Hoa, cứu cứu tôi! A a..."

Vân Thư Hoa quay đầu lại, thoáng nhìn người đàn bà đang bị chó Đức cắn xé, tóc tai cô ta bù xù, máu thịt trên mặt bê bết. Một tia chớp xẹt qua, đúng lúc chiếu sáng bộ dáng dữ tợn, cái mũi và má trái đã bị cắn mất, quả thực giống như ác quỷ đòi mạng.

Tuy mấy người đàn ông đều có gan lớn nhưng nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới mức lùi lại ba bước.

"Vân Thư Hoa, cứu tôi! Cứu tôi! A a..." Thư Khả không ngừng kêu thảm thiết, liều lĩnh gọi Vân Thư Hoa: "Anh mau cứu tôi! Cứu tôi!"

Hơn nửa ngày mới nhận ra khối máu thịt mờ nhạt kia là Thư Khả, Vân Thư Hoa giật mình không ít, anh ta dường như không chút do dự hướng về đám thuộc hạ đang kinh ngạc giống mình, đánh mắt ra hiệu —— lập tức xử lý sạch sẽ!

Mấy tên thuộc hạ hiểu ý tức thì, họ rút súng vọt tới cạnh người đàn bà đang kêu thảm thiết không ngừng.

Nói cũng khéo, tia chớp loáng qua khiến thị lực hơi bị ảnh hưởng, có chút kích thích mạnh mẽ, hơn nữa Thư Khả vì tránh né con chó trong lồng, thỉnh thoảng cô ta lại đổi vị trí, viên đạn bắn ra trúng ngay vào bụng con chó.

"Ngao ngao ngao..." Con becgie bị trọng thương, thay vì tiếp tục cắn Thư Khả, nó run rẩy cuộn thành một khối, đứng dậy tru lên.

Vân Thư Hoa thầm kêu không xong rồi, anh ta biết bảo vệ sẽ lập tức tới đây nên vội ôm Lâm Tuyết bước nhanh rời đi. Xe của anh ta đỗ ở cửa hông phía tây, mà bảo vệ bên đó đều bị người của anh ta xử lý rồi.

Nhưng vừa mới chuyển động bọn họ liền phát hiện ra mình đã bị bộ đội bao vây. Trước mắt có vô số đèn pin chiếu đến, chỉ thấy họng súng tiểu liên đen ngòm từ bốn phương tám hướng ngắm vào bọn họ, các chiến sĩ dã chiến quân mặc áo mưa quân dụng mau lẹ, lưu loát mở rộng vòng vây.

"Không được nhúc nhích, tất cả các người đã bị bao vây, mau nộp vũ khí đầu hàng đi, nếu không sẽ bị bắn ngay tại chỗ!" Một sĩ quan trẻ tuổi bước ra, khuôn mặt tuấn tú tuấn lạnh lùng ra lệnh cho Vân Thư Hoa.

Đèn pha trên cao chiếu sáng khiến sân trước sáng như ban ngày, sự thực là binh lính vác súng đã đứng đen một mảng, dường như toàn bộ biệt thự đều bị vây chật như nêm cối. Đừng nói con người, ngay cả ruồi bọ cũng đừng mơ bay ra được.

Mưa càng lúc càng lớn! Trong lòng Vân Thư Hoa cân nhắc, đột nhiên anh ta ho một tiếng, chủ động hướng về vị sĩ quan trẻ tuổi, nói: "Là Lưu đội trưởng sao? Tôi tên Vân Thư Hoa, Lâm Tuyết bị Mạc Sở Hàn giam giữ, tôi vừa liều chết cứu cô ấy ra!"

Vất vả lao đến tranh thủ dịp tốt làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại bị Lương Tuấn Đào đoạt mất, Vân Thư Hoa thực sự xúc động muốn giết người. Nhưng công lao cứu Lâm Tuyết cũng không thể để Lương Tuấn Đào hưởng hết, anh ta muốn nhấn mạnh một lần để đề phòng Lâm Tuyết quên mất.

Tên của sĩ quan kia là Lưu Bắc Thành, anh ta lạnh lùng cảnh cáo Vân Thư Hoa: "Anh mau buông người trong ngực ra, Thủ trưởng chúng tôi tới ngay bây giờ!"

Lâm Tuyết rơi vào trạng thái nửa ngất nửa mê nhưng lại mở mắt, hình như do tâm linh cảm ứng, cô thì thào nói nhỏ: "Lương Tuấn Đào đến đây!"

"Sao cơ?" Vân Thư Hoa cúi đầu hỏi cô : "Em nói cái gì?"

Đột nhiên, Vân Thư Hoa bị một quả đấm thép nặng nề đẩy ra, tiếp đó, Lâm Tuyết trong ngực anh ta liền bị người nào đó đoạt mất, đợi thân thể đứng vững trở lại, anh ta mới nhìn rõ Lương Tuấn Đào thực sự đã đến!

Lương Tuấn Đào không mặc áo mưa quân dụng, quả thực khi một thân quân phục đoạt lấy Lâm Tuyết, so với dã thú đói bụng ngàn năm hắn còn có vẻ tham lam hơn! Hắn gắt gao ôm lấy cô, khóa chặt thân thể mềm mại mảnh mai trước ngực mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân cô cứng ngắc lạnh như băng, không khác gì cái xác mất đi sinh mệnh."Lâm Tuyết!" Vòng tay ôm cô dịch chuyển, dưới ánh đèn pha trong màn mưa đêm, Lương Tuấn Đào thấy máu tươi đầm đìa đến ghê người, cô bị thương rồi! Trong nháy mắt, tim hắn tràn đầy đau buốt, hắn khàn giọng quát: "Em cố chịu đựng! Nghe rõ không hả? Cố chịu đựng một chút!"

Lâm Tuyết bị thương rất nặng, hơn nữa còn mất máu nghiêm trọng, người đàn ông bên cạnh dùng bàn tay lớn của mình chặn trên miệng vết thương nhưng không ngăn được máu ồ ạt tuôn ra.

Quả thực muốn điên lên mất! Sao lại thành ra thế này? May mà để đề phòng Lâm Tuyết bị thương, Lương Tuấn Đào đã dẫn theo bác sĩ quân y nhưng hắn không ngờ cô lại bị thương nặng đến vậy!

Cả biệt thự hoàn toàn bị mấy vạn dã chiến quân khống chế, để đảm bảo an toàn; để thắng chắc không thua; để không xảy ra việc ngoài ý muốn, Lương Tuấn Đào còn triệu tập bộ đội tinh nhuệ của Sư đoàn 706 và mượn một đám binh vương tinh nhuệ do chính tay hắn đào tạo từ Phi Ưng đoàn.

Biệt thự này được canh phòng nghiêm ngặt, bảo vệ mười mấy người, hộ vệ khác có ba mươi người, có cả người giúp việc và quản gia, thậm chí còn có mấy chục con chó becgie Đức, toàn bộ lực lượng vũ trang trong nháy mắt đã bị đánh tan rã.

Sự thật chứng minh, binh lính Lương Tuấn Đào đem theo đều là những người ưu tú nhất, đối mặt với bất cứ phần tử vũ trang nào, cuối cùng cũng có thể sử dụng thời gian ngắn nhất, phương thức hữu hiệu nhất để giải quyết dứt điểm.

Mưa to tiếp tục trút xuống , các chiến sĩ đều im lặng bưng súng đứng thẳng, ngoài tiếng gió ra không nghe thấy âm thanh ồn ào nào khác. Bởi vì không có mệnh lệnh của Thủ trưởng, bọn họ tuyệt đối không dám tùy tiện phát ra âm thanh.

Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết chạy băng băng trong mưa như con báo đơn độc mau lẹ! Xe cứu thương quân dụng đã đỗ ở đây, cửa sau mở ra, giữa màn mưa, bác sĩ và y tá đứng xếp thành hàng nghênh đón

Lương Tuấn Đào trực tiếp lướt qua cáng, hắn ôm Lâm Tuyết nhảy vọt vào xe cứu thương, sốt ruột quát lên: "Mau truyền máu cho cô ấy! Mau kiểm tra khẩn cấp! Mau tới bệnh viện!"

Các bác sĩ và y tá đều bị hắn hét sợ run, chưa ai trong bọn họ gặp qua bộ dáng kinh hoàng lúng túng của vị Thủ trưởng Chiến thần tôn quý này, so với ngày tận thế còn có vẻ nghiêm trọng hơn.

(1) Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn : Đến
chỗ sơn cùng thủy tận cứ ngỡ như không còn lối nữa, thì lại thấy thấp
thoáng có một thôn xóm trong những rặng liễu mờ và những cành hoa sáng

----- END -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui