Khế Ước Quân Hôn

"Từ từ đã!" Lâm Á Linh thấy đối phương sắp ngắt điện thoại liền vội vã kêu lên: "Còn có chuyện quan trọng!"

"Có gì mau nói, tôi rất bận, không rảnh để nghe cô lảm nhảm!"

Lâm Á Linh lưỡng lự hỏi: "Số tiền Mạc thiếu đồng ý cho tôi đâu? Anh ta nói chỉ cần tôi tiếp tục báo cáo việc của Lâm Tuyết, anh ta sẽ cho tôi 100 vạn!"

Sau khi Lâm thị phá sản, Lâm gia cơ bản đặt trong tình trạng số vào chẳng bằng số ra. Từ bé Lâm Á Linh đã có cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư tiêu tiền như nước, cô ta đâu chịu nổi những ngày quẫn bách túng quẫn này. Để cầm được tiền, ngay cả cha ruột cô ta cũng có thể bán, huống chi là đứa em gái không vừa mắt Lâm Tuyết kia.

Ai ngờ đối phương lại lạnh lùng trả lời: "Cứ cung cấp mấy tin tình báo không có dinh dưỡng như thế còn muốn đòi tiền à? Đợi Mạc thiếu trở về, cô hãy tự nói với anh ấy đi!"

"Này, sao có thể vậy chứ? Mạc thiếu nói khi nào sẽ về hả?" Lâm Á Linh kêu một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại."Cái gì mà có chừng mực! Đồ cáo mượn oai hùm!"

Ném điện thoại đi, cô ta hờn dỗi ngồi xuống sô pha, càng thấy buồn phiền hơn. Đúng là muốn lấy mạng người ta, cuộc sống không có tiền thật sự khó khăn. Cô ta hăng hái tới Lương gia cũng vì tiền - Lâm gia bây giờ chỉ còn là cái xác không có bất cứ thứ gì! Hơn nữa tòa nhà kia có thể ở bao lâu lại phải xem tâm tình Mạc Sở Hàn thế nào đã, nếu Mạc đại thiếu gia khó chịu thì bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi Lâm gia ra đường.

Lâm Văn Bác lần lượt đưa con gái mình đến Lương gia làm ấm giường cho các thiếu gia để mong tìm được đường lui, nếu không thì có chết đói ở đầu đường cũng không người cứu tế, ai bảo trước đây ở trên thương trường ông ta quá độc ác, bây giờ xui xẻo nghèo túng bị người thừa cơ hãm hại.

"Phải nghĩ cách lấy được ít tiền mới được!" Lâm Á Linh nhìn quanh Lương gia rộng lớn một lần rồi tự nhủ: "Tôi không tin ngồi trong núi vàng còn có thể chết vì nghèo túng."

*

Ăn cơm xong, nghỉ trưa chốc lát. Trên giường lớn trong phòng ngủ, Lương Tuấn Đào không đứng đắn dính vào Lâm Tuyết muốn sinh chuyện, Lâm Tuyết lại không có tâm tình, cô đẩy hắn ra: "Toàn than em mệt mỏi."

"Mệt chỗ nào?" Lương nhị thiếu rất vui vẻ cống hiến sức lực phục vụ bà xã, hắn ngồi dậy chủ động mát-xa, vuốt ve hết sức ân cần, hơn nữa còn cố gắng hạ thủ ở những điểm mê người.

Lâm Tuyết đẩy tay hắn, khẽ hé miệng nhỏ: "Lại nhân cơ hội ăn đậu hũ à. Anh có phiền không? Em muốn ngủ!"

"Ôi, bà xã!" Thấy tâm tình cô vẫn chưa tốt, Lương Tuấn Đào dán lên, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt cô, thương lượng: "Lâu rồi anh không đi gặp Y Na, không biết cô ấy thế nào rồi?"

"Anh cứ đi đi, em không xen vào làm gì." Lâm Tuyết trầm mặt xoay người để lại cho hắn cái bóng lạnh lùng. Cô đang không hiểu: sao hắn bỗng nhiên thân thiết như vậy, hóa ra thật đúng với câu nói xưa: không chuyện mà xum xoe không phải phản tặc cũng là trộm cướp.

Lại ghen rồi! Lương Tuấn Đào không biết phải làm sao, đành dựa vào vai cô kiên nhẫn giải thích: "Cô ấy có ơn với anh. Đâu thể phớt lờ, không quan tâm được. Không thì em theo anh tới bệnh viện gặp cô ấy. Sau này anh tuyệt đối không một mình gặp cô ấy nữa, cô ấy là trách nhiệm của hai chúng ta, muốn gặp thì cả hai cùng gặp."

Đặt Hoàng Y Na ở một bên không quan tâm tới thì có chút không đành lòng nhưng cũng không thể làm Lâm Tuyết ở bên này hiểu lầm mình được, cân nhắc lợi hại thì để cô cùng đi gặp Hoàng Y Na là biện pháp thích hợp nhất!

Lâm Tuyết lẳng lặng suy nghĩ như không nghe thấy lời Lương Tuấn Đào nói.

"Này, bà xã, rốt cuộc em có nghe anh nói không?" Lương Tuấn Đào không biết làm thế nào, nếu cô thật sự gai mắt với Hoàng Y Na, hắn sẽ không tới gặp cô ta nữa. Ôi, hết cách, trời đất bao la, bà xã là lớn nhất, để Lương Tuấn Đào hắn làm tình lang bạc bẽo vong ân phụ nghĩa một lần vậy!

Lâm Tuyết chậm rãi xoay người, khuôn mặt thanh lệ rất bình thản - không có chút biểu tình không vui nào, cô thản nhiên nói: "Buổi chiều em còn chuyện quan trọng phải làm, đợi làm xong em sẽ đi với anh!"

*

Lương Tuấn Đào vốn muốn cho nổ tung Thu Cẩm Viên nhưng Lâm Tuyết nói cô muốn lấy một chiếc laptop giấu trong két sắt vì ở đó có rất nhiều tin tức quan trọng.

Dù bị Mạc Sở Hàn tổn hại thương tích đầy mình nhưng cô không hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi, cứ coi như bị chó điên cắn một miếng đi, cố gắng lau sạch máu, xử lý xong miệng vết thương rồi thì kệ nó.

Hiện tại đối với cô mà nói, Mạc Sở Hàn đã hoàn toàn trở thành người xa lạ, nhưng lại là kẻ điên mặc bệnh tâm thần. Người bị bệnh tâm thần không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, hắn có thể cắn người không cần lý do, đối với nhân vật giống chó điên ấy nên kính nhi viễn chi, không lui tới, không giao lưu. Lùi lại từng bước, trời cao biển rộng, tin rằng điên cuồng cũng là một loại phẩm chất, dù không đáng tôn trọng nhưng đều tồn tại đạo lý, sinh vật không thể thiếu khâu này.

Dù thế, đối với con chó điên cứ nhìn chằm chằm vào mình và muốn cắn không tha lại là chuyện khác. Để bảo đảm an toàn cho bản thân, để giữ gìn an toàn chung cho xã hội, Lâm Tuyết quyết định trước cứ rời khỏi thành phố lớn, nhốt con chó điên cắn bậy người khác vào ngục cái đã!

Cô gái vẫn yên lặng, không ai nhìn ra được trong nội tâm cô đang suy nghĩ điều gì, ngay cả Lương Tuấn Đào cũng không thể hiểu nổi. Khi Lâm Tuyết cố ý muốn lấy chiếc laptop kia, hắn chỉ theo thói quen thực hiện thuận theo cô, không nghĩ quá sâu, cũng không ngờ rằng: vật gì chỉ cần bị Lâm Tuyết chú ý, sớm muộn cũng khó thoát khỏi lưới.

Lương Tuấn Đào cầm điện thoại bấm số của Sư đoàn, hỏi: "Chuyên gia phá khóa bằng vân tay mời từ Indonesia đã tới chưa?" Vì là chuyện bà xã cố tình giao cho nên Thủ trưởng đại nhân đương nhiên phá lệ rất để tâm, hắn dặn dò thuộc hạ của mình: "Nhất định không được tiếc bất cứ giá nào phải nhanh chóng đưa bậc thầy mở khóa quốc tế kia về đây, đoán rằng trong két an toàn kia chứa laptop rất quan trọng!"

Có trời mới biết bên trong ghi lại cái gì, đợi đến ngày Lương Tuấn Đào biết được, phỏng chừng sẽ muốn hộc máu ra.

Dưới nỗ lực thu xếp của Lương thủ trưởng, chuyên gia phá khóa vân tay đã theo chuyên cơ quân dụng từ Indonesia bay tới thủ đô. Hơn 4 giờ chiều bắt đầu phá khóa,, sau 5 - 6 giờ kiên trì cố gắng không ngừng, rốt cục tới hơn 10h đêm cũng mở được két sắt bảo hiểm đặc biệt kia.

Lúc ấy vì quân khu tạm thời họp hội nghị khẩn, Lương Tuấn Đào liền quay về Sư đoàn 706, hắn lo Lâm Tuyết phải một mình lái xe đến Thu Cẩm Viên nên đã phái Lê Văn Chính và Trần Kiến An- anh cảnh sát mới được điều từ chi đội cảnh sát giao thông cùng theo hộ tống cô.

Trần Kiến An lái xe cho Lâm Tuyết, trên đường nhàn nhã đến vô sự, Lâm Tuyết cũng hàn huyên vài ba câu.

"Khi ngăn xe của Lương Thủ trưởng lại, trong lòng anh không thấy lo lắng chút nào sao? Ví dụ như sợ đắc tội với lãnh đạo quan trọng hoặc chọc phải người không nên dây vào sẽ gặp phiền toái ... vv..vv ?" Lâm Tuyết ngồi ở ghế phụ hé miệng cười hỏi. Vốn tưởng Lương Tuấn Đào nhớ số hiệu của Trần Kiến An là định dạy dỗ anh ta một trận, không ngờ hắn động lòng trước tài năng nên mới lưu tâm.

Xã hội bây giờ rất bợ đỡ, đã quen với vẻ mặt nịnh nọt a dua muôn hình muôn vẻ, thỉnh thoảng bắt gặp một người kiên cường trọng nguyên tắc thì cực kì quý báu. Lương Tuấn Đào là kẻ nghiện binh, thấy hạt giống tốt là muốn kéo về. Bất luận thuộc hạ của hắn xuất thân thế nào, chỉ cần có thực lực, chịu dốc sức cố gắng, hắn sẽ giao phó trọng dụng.

Trần Kiến An cười thô lỗ, kể đúng sự thực: "Nói thật, đương nhiên tôi có kiêng dè! Vừa gia nhập chi đội, các tiền bối liền nói với tôi: Biển số xe quân đội có chữ A ở đầu đều rất có địa vị, không thể chặn lại! Nhưng. . . . . . Thủ trưởng thật khiến người ta chú ý , anh ấy vừa lái xe vừa cùng cô. . . . . . quả thực sẽ ảnh hưởng đến an toàn khi lái xe trên đường. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ sợ anh ấy điều khiển xe như vậy sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc đó ai bị thương cũng không tốt!"

Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ bừng, may mà bóng tối mờ mịt giấu được sự xấu hổ ngượng ngùng cho cô, trong lòng cô trách móc cái tên Lương Tuấn Đào quen thói t*ng trùng lên não hại cả hai bị mất mặt xấu hổ kia!

Thấy Lâm Tuyết ngượng ngùng, Trần Kiến An không phải không biết xấu hổ , anh ta gãi gãi đầu, an ủi: "Bây giờ tôi đã biết dựa vào bản lĩnh của thủ trưởng, đừng nói là vừa lái xe vừa hôn cô, dù vừa lái xe vừa . . . . . . khụ, cũng khá vững vàng, sẽ không xảy ra tai nạn!" Nói xong lời cuối, chính Trần Kiến An cũng hiểu mình càng tô càng đen, giải thích còn không bằng đừng giải thích, khuôn mặt anh ta càng sung huyết đỏ bừng.

". . . . . ." Trời ạ! Có để người ta sống nữa không đây? Lâm Tuyết vô cùng khó xử, cô dứt khoát quay mặt sang chỗ khác giả vờ như ... ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, kỳ thật xe đang chạy trên đường núi ở vùng ngoại thành, chung quanh trừ đèn đường ra chỉ có cánh đồng bát ngát đen sẫm, sao có thể ngắm cảnh chứ?

*

Rất nhanh xe đã tới Thu Cẩm Viên, giữa lúc Lâm Tuyết cùng đám người Trần Kiến An và Lê Văn Chính bước vào phòng khách đèn đuốc huy hoàng, trên mặt bàn thủy tinh đã bày những đồ vật được lấy ra từ két bảo hiểm.

Lâm Tuyết đi theo vị chuyên gia phá khóa kia, cô đặc biệt bắt tay nói lời cảm tạ, hơn nữa theo quy định quân đội còn trao huy hiệu vinh dự cấp chuyên gia, vv...vv. Chuyên gia phá khóa là người nổi tiếng quốc tế hoàn toàn không thiếu tiền lại càng coi trọng vinh dự. Đương nhiên anh ta ngàn dặm xa xôi bay tới đây phần lớn là vì nể mặt Lương Tuấn Đào. Lương Tuấn Đào là chiến thần tên tuổi lẫy lừng, danh tiếng vang xa cả trong và ngoài nước, vị chuyên gia kia cảm thấy rất tự hào vì bản thân mình có thể nhận được sự ưu ái coi trọng này.

Xét đến cùng, vấn đề khó khăn có thể giải quyết thuận lợi vẫn là nhờ sự trợ giúp của Lương Tuấn Đào, dù hắn hoàn toàn không biết chiếc laptop kia có ý nghĩa gì đối với Lâm Tuyết.

Hàn huyên khách sáo một hồi, biết chuyên gia bận rộn, đến giờ vẫn chưa dùng bữa, Lâm Tuyết bảo Lê Văn Chính đưa vị chuyên gia tới nhà hàng tốt nhất thành phố dùng bữa tối, sau đó sắp xếp việc nghỉ chân ở nhà khách quân khu, còn cô ở lại nghiên cứu máy tính xách tay vừa lấy được.

Cất bước tiễn người xong, Lâm Tuyết trở về phòng khách. Nơi này đèn điện sáng lạn huy hoàng như hoàng cung bảo điện, đồ trang trí xa hoa được bày biện ẩn chứa sự công phu và lịch sự tao nhã, nơi chốn đều đón ý hùa theo gu thẩm mỹ của cô.

Lâm Tuyết sống ở đây một tuần, làm bạn sớm tối với Mạc Sở Hàn giống như trở lại những năm tháng tình đầu. Đáng tiếc, đó chỉ là cảm giác sai lầm, bọn họ vĩnh viễn không thể trở lại quá khứ. Tất cả ân ái ấm áp đều là giả dối, chỉ tăng thêm sự phản bội và tàn nhẫn lãnh khốc của hắn.

Bất kể Mạc Sở Hàn đã làm gì với cô, Lâm Tuyết chưa bao giờ nói chữ hận với hắn, lại rõ ràng không có ý đồ trả thù nên bất cứ ai cũng không hiểu được tâm tình cô lúc này.

Đôi mắt sắc bén hướng về các đồ vật trên bàn trà, ngoại trừ chiếc laptop còn có một quyển nhật kí và ít đồ vụn vặt lộn xộn. Tỷ như một con châu chấu bằng mây, chiếc khăn tay xếp hình con chuột hay găng tay len tự đan.

Mấy thứ này Lâm Tuyết đều rất quen thuộc, chúng là những món quà trước kia cô đã tặng cho Mạc Sở Hàn!

Hắn giữ lại để chứng minh điều gì đây? Hắn lưu luyến quá khứ đã mất của bọn họ hay hoài niệm sự ấm áp ngọt ngào từng có sao?

Lâm Tuyết chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng nóng ran trong mũi khiến cô không mở mắt ra được. Lâu rồi cô chưa chảy giọt nước mắt nào vì Mạc Sở Hàn, nhưng nhìn những đồ vật nhỏ, cô nhịn không được .

Hóa ra đâu phải chỉ mình cô tình nguyện! Người đàn ông lãnh khốc tàn nhẫn kia cũng giống cô - cũng quyến luyến quá khứ từng có giữa hai người.

Đã nói không hận, đã nói không rơi lệ vì hắn, tại sao trong nháy mắt đủ loại cảm xúc vọt tới lại khiến cô chống đỡ không kịp?

"Thủ trưởng!" Trần Kiến An ló đầu thăm dò, anh ta quan sát hốc mắt hồng hồng , cẩn thận hỏi: "Cô không sao chứ?"

Lâm Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, cô áp chế xúc động, hít sâu một hơi ép mọi cảm xúc không nên có xuống dưới. Cô nhắc nhở bản thân, nhất định phải có sự lãnh khốc gần như tàn nhẫn mới có thể bảo vệ bản thân khỏi bị tổn thương! Kiên quyết không vì gã đàn ông ma quỷ kia mà động lòng rơi lệ, dứt khoát không được phép!

Lâm Tuyết đi đến cạnh bàn trà, cô run rẩy vươn tay nâng laptop lên, còn những thứ khác giống như chúng có độc chỉ sợ tránh không kịp, ngay cả một ngón tay cô cũng không đụng vào.

"Kiến An. " Khi Lâm Tuyết mở miệng liền phát hiện ra thanh quản mình lại khàn khàn. Thì ra Mạc Sở Hàn đã làm cô tổn thương vĩnh viễn, ngay cả đồ vật cũng có thể chạm đến những chuyện đau lòng muốn chết. Đời này, Lâm Tuyết chỉ có thể tự chuộc lỗi - tự cứu mình mới có thể thoát khỏi ác mộng.

"Thủ trưởng có gì phân phó?" Trần Kiến An cũng gọi Lâm Tuyết là thủ trưởng vì anh ta thấy phu nhân của Lương thủ trưởng cũng tôn quý, hơn nữa còn đáng để mình kính trọng.

"Anh cứ gọi tôi là Lâm Tuyết." Lâm Tuyết cố gắng nở nụ cười với Trần Kiến An, cố gắng muốn giả vờ như không có việc gì."Tôi không phải thủ trưởng! Mấy tháng trước, tôi cũng là binh nhì mới nhập ngũ giống anh thôi."

Trần Kiến An gãi gãi đầu , cười hai tiếng cộc lốc: "Được! Lâm Tuyết, cô có gì phân phó?"

"Anh gọi điện xin chỉ thị của Lương Thủ trưởng, đã lấy được những thứ kia rồi, có thể cho nổ tung nơi này không?" Giọng nói của Lâm Tuyết có chút u lãnh khắc nghiệt khiến Trần Kiến An không khỏi ngẩn người."Nếu thủ trưởng cho phép, đêm nay chúng ta sẽ san phẳng nơi đây!"

*

Lâm Tuyết lấy được thứ mình cần liền bảo Trần Kiến An hỏi Lương Tuấn Đào xem có thể cho nổ tung Thu Cẩm Viên hay không?

Lương Tuấn Đào vừa tới quân khu chuẩn bị họp lại bất ngờ cảm thấy vui sướng, Lâm Tuyết không cần hắn thúc giục đã chủ động yêu cầu cho nổ biệt thự Mạc Sở Hàn xây dựng cho cô, không tồi, tư tưởng giác ngộ của bà xã hắn càng ngày càng cao!

Trong phòng Hội nghị lớn như vậy chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lương Tuấn Đào: "Nghe lời bà xã tôi, san phẳng toàn bộ Thu Cẩm Viên đi!"

*

Trần Kiến An phụ trách bố trí thuốc nổ, dù Lâm Tuyết nói những thứ kia không cần giữ lại, dù Lương Tuấn Đào bảo san phẳng nơi này nhưng trước đó, anh ta vẫn lặng lẽ giấu đi quyển nhật kí mà vỏ ngoài thoạt nhìn có vẻ lâu năm kia.

Thời đại này mà vẫn còn người kiên trì dùng bút viết nhật kí thật sự không nhiều lắm, sự nhạy bén trong nghề nghiệp nói cho anh ta biết quyển sổ này quan trọng không kém so với chiếc laptop Lâm Tuyết đã cầm đi. Nhưng thật kì quái, Lâm Tuyết ngay cả một đầu ngón tay cũng không đụng vào nó giống như mấy thứ trên bàn đều có độc khiến cô né không kịp.

Những thứ này vốn không liên quan đến Trần Kiến An, cấp trên bảo anh ta cho nổ tòa biệt thự, anh ta chỉ quan tâm chấp hành mệnh lệnh, việc khác không can hệ gì. Nhưng trước đây, Lương Tuấn Đào nhìn trúng sự nghiêm túc có trách nhiệm của Trần Kiến An, hơn nữa còn nhiệt tình sắp xếp công việc mới rồi đưa anh ta từ chi đội cảnh sát giao thông về đây, sự thật đã chứng minh Lương thủ trưởng dùng người không sai, không hề uổng phí tâm cơ và khí lực của hắn.

Vì thế, chẳng cần ai giao phó, Trần Kiến An lặng lẽ cất quyển nhật kí kia đi, sau đó mới chỉ huy đâu vào đấy các chiến sĩ rút khỏi Thu Cẩm Viên.

Tất cả được chuẩn bị sẵn sàng, khi mọi người lui tới khoảng cách an toàn Trần Kiến An tự tay bấm nút phát nổ.

*

Trên đường trở về, Lâm Tuyết ôm chiếc máy tính xách tay, cô lẳng lặng ngồi ngay ngắn trong ghế nhìn đèn đường bên ngoài vụt sáng.

Lái xe đã đổi người khác, không phải người cô quen biết nên cả hai không trò chuyện, trong xe càng yên tĩnh hơn.

"Ầm! Ầm! Ầm!" 3 tiếng nổ vang lên liên tục, làn sóng khí rất lớn quét qua khiến xe đang chạy giữa chừng cũng rung động theo.

Lâm Tuyết khẽ mở lớn mắt giống như có gì đó run rẩy trong lòng, nhưng cô nhịn xuống không quay đầu lại! Mọi thứ trước đây đều theo tiếng nổ tan thành mây khói, từ nay về sau cô chỉ vì bản thân mình mà sống!

Yêu cũng vậy, hận cũng thế, mọi thứ đã đi qua đã theo Thu Cẩm Viên bùng nổ, tan thành mây khói!

Kẻ luôn bóp chặt cổ họng cô, uy hiếp tính mạng cô, tên ma quỷ quấy nhiễu sự yên bình của cô, cô muốn hủy diệt hắn hoàn toàn.

*

Mạc Sở Hàn hôn mê nhiều ngày đột nhiên mở mắt như gặp ác mộng. Hắn hoảng sợ xoay người ngồi dậy đưa tay lau lau mồ hôi lạnh bên thái dương, tim đập mạnh và loạn nhịp, bộ dáng giống như không rõ mình đang ở đâu.

"Mạc thiếu tỉnh rồi!" Hộ lý đặc biệt được cắt cử trông coi bên giường bệnh kinh ngạc hô lên, sau đó liều mạng ấn cái nút trước giường bệnh.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, giọng nói vang lên vô cùng chói tai, trong chốc lát, gần như toàn bộ Bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng đều biết tin Mạc Sở Hàn đã tỉnh.

Cái này không khác gì động đất cấp 9 dẫn đến phản ứng dây chuyền. Phân nửa bác sĩ hết giờ làm đang ngủ ở nhà cũng nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, lấy tốc độ vô cùng khẩn trương chạy trên mặt đất quay lại bệnh viện, tham gia khám chữa cho Mạc Sở Hàn.

Lý Ngạn Thành rời giường giữa lúc nửa tỉnh nửa mê. Trên đường đi, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đen như mực ông ta còn cho rằng mình vẫn nằm mơ chưa tỉnh! Cho tới khi bước vào phòng bệnh, thấy Mạc Sở Hàn nằm ở đó được bác sĩ khám bệnh hỏi han, lúc này ông ta mới tin rằng cuối cùng ông trời cũng có mắt.

"Sở Hàn, con tỉnh rồi!" Lý Ngạn Thành kích động bước qua, ông ta quan sát Mạc Sở Hàn mà không dám tin.

"Mạc thiếu, hiện tại cậu cảm thấy thế nào?" Bác sĩ chủ trị cẩn thận hỏi hắn, đồng thời quan sát kỹ lưỡng thần sắc biến đổi của Mạc Sở Hàn.

Mạc Sở Hàn thoạt nhìn không khác biệt gì so với bình thường, khuôn mặt tuấn tú trầm lạnh, môi mỏng nhếch lên, hình như đang suy nghĩ việc gì đó.

"Sở Hàn!" Lý Ngạn Thành sợ hắn hôn mê nhiều ngày đầu óc bị tổn hại hư hao liền đi đến bên cạnh, vươn tay chạm vào trán hắn."Bác sĩ hỏi con đấy, bây giờ con cảm thấy thế nào?"

Mạc Sở Hàn lạnh lùng đẩy tay Lý Ngạn Thành ra, hắn quay đầu, đôi mắt đẹp đảo khắp phòng, hắn mở miệng hỏi không có bất cứ lời nào vô nghĩa: "Ai đưa tôi đến bệnh viện?"

Hắn nhớ rõ trước khi mất đi tri giác, rõ ràng ràng mình đã phân phó thuộc hạ, không ai được đưa hắn đến bệnh viện, chỉ cho phép bác sĩ tới Thu Cẩm Viên khám bệnh. Là tên nào to gan lớn mật dám cãi lại tử lệnh của hắn? Còn nữa... Điều khiến hắn lo lắng hơn chính là Lâm Tuyết, dưới cơn thịnh nộ hắn đã nhốt cô vào lồng sắt, hắn mơ hồ nhớ rõ đêm có cơn dông ...

Vài đoạn ngắt quãng vụn vặn thoáng hiện lên trong đầu Mạc Sở Hàn giống thước phim khiếm khuyết không được đầy đủ, như thể cố gắng thế nào cũng không thể tập hợp hết mọi tình tiết! Hắn ra sức lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo để nhớ ra chuyện quan trọng.

"Con có biết mình suýt chút nữa đã mất mạng hay không!" Từ ánh mắt của bác sĩ chủ trị, Lý Ngạn Thành biết hiện tại Mạc Sở Hàn đã thoát khỏi nguy hiểm, ông ta nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn muốn dốc sức giáo huấn hắn một hồi để hắn biết hậu quả của việc tùy hứng làm bậy nghiêm trọng đến cỡ nào. Hơn nữa ông ta còn muốn nói tốt giúp Thôi Liệt, dù sao hậu quả của việc cãi lại lệnh Mạc Sở Hàn cũng rất nghiêm trọng."Nếu không phải Thôi Liệt liều mạng đưa con đến bệnh viện thì bây giờ ba đã không nói chuyện cùng con mà nói với hũ tro cốt của con rồi!"

Lý Ngạn Thành nói xong lại cảm thấy xui xẻo liền vội vàng nhổ nước miếng.

Quả nhiên là Thôi Liệt! Hắn biết trừ anh ta ra, không ai dám trái lệnh mình."Hừ!" Mắt Mạc Sở Hàn bắn ra sát khí u lãnh, hắn lạnh lùng nói: "Trở về tôi sẽ xử lý anh ta!"

"Tiểu tử, đừng chẳng biết phân biệt tốt xấu như thế! Thôi Liệt mới là người trung thành bảo vệ chủ nhân thực sự, những thuộc hạ kia của con tất cả cộng lại cũng không trung thành với con như cậu ta đâu! Này ... con muốn làm gì?" Lý Ngạn Thành kinh hãi, vội ngăn Mạc Sở Hàn đang rút kim chuyền ra: "Con vừa mới tỉnh, cần an tâm tĩnh dưỡng, không được phép đi đâu!"

"Tôi về Thu Cẩm Viên!" Mạc Sở Hàn một tay bịt vết kim, động tác rời giường có chút khẩn cấp, đầu óc choáng váng khiến hắn suýt nữa ngã quỵ trước giường.

"Cẩn thận!"

"Thiếu gia!"

...

Hai đôi tay gần như đồng thời đỡ lấy Mạc Sở Hàn, một là của Lý Ngạn Thành, đôi tay khác chính là của Thôi Liệt!

"Thiếu gia, anh tỉnh rồi!" Thôi Liệt mấy ngày rồi không ngủ không nghỉ mà bảo hộ trước giường bệnh, anh ta vừa rời đi trong chốc lát liền nhận được tin vui Mạc Sở Hàn đã tỉnh, điều này khiến Thôi Liệt không ngừng xúc động."Tốt quá, cuối cùng anh cũng tỉnh lại!"

Thấy Thôi Liệt, Mạc Sở Hàn tĩnh tâm rất nhiều. Hắn không lập tức trách tội Thôi Liệt tự tiện làm trái mệnh lệnh đưa mình tới bệnh viện, giờ phút này chuyện hắn quan tâm nhất là một việc khác."Tôi hôn mê mấy ngày rồi?"

"Thiếu gia, anh mê man bảy ngày rồi!" Thôi Liệt cúi xuống, không biết kế tiếp Mạc Sở Hàn sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, Mạc Sở Hàn liền khiếp sợ đến tột đỉnh, hắn khàn giọng hỏi: "Cậu nói gì? Tôi hôn mê bảy ngày rồi sao?"

"Tiểu tử!" Lý Ngạn Thành mạnh mẽ vỗ vỗ lên tay hắn, mắng: "Suýt nữa con không tỉnh lại! Nếu không phải Thôi Liệt liều chết muốn đưa con vào bệnh viện, hiện tại con đang nằm trong ở nghĩa địa dưới đất Trường An rồi! Hôn mê 7 ngày là may mắn rồi, con còn gào gì hả? Mau trở về trên giường nằm xuống, đàng hoàng dưỡng bệnh cho ba, có chuyện cứ phân phó người khác đi làm, không cho con đi đâu hết!"

Mạc Sở Hàn đâu nằm được nữa, hắn như không nghe thấy lời của Lý Ngạn Thành, chỉ nói với Thôi Liệt: "Đi, mau giúp tôi trở về Thu Cẩm Viên!"

Lòng nóng như lửa đốt, hắn không biết trong 7 ngày này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Nhưng việc hắn quan tâm nhất vẫn là Lâm Tuyết bị nhốt ở lồng sắt, cô bây giờ thế nào? Ngẫm lại quả thực muốn điên lên mất!

"Thiếu gia!" Thôi Liệt đứng im không nhúc nhích, anh ta ngẩng đầu, giữ vững giọng nói bình tĩnh thông báo một tin tức càng khiến người ta khiếp sợ hơn: "Thu Cẩm Viên đã bị cho nổ tung!"

"Cái gì?" Mạc Sở Hàn vừa tỉnh, chuyện đả kích nối đuôi nhau kéo đến liên tục, quả thực làm hắn tiếp nhận không xuể."Nổ? Chuyện xảy ra khi nào? Ai làm?"

Trong lòng hắn đầy dự cảm xấu như đại nạn sắp xảy ra trước mắt. Lâm Tuyết đâu? Cô có gặp gì phát sinh ngoài ý muốn hay không? Bảy ngày... Mạc Sở Hàn không thể tin được mình có thể hôn mê tới 7 ngày. Thời gian ấy đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, bất luận là việc gì cũng khiến hắn muôn đời không trở lại được.

"Vừa mới xảy ra! Là Lương Tuấn Đào sai người san phẳng nơi đó!" Thôi Liệt nhìn chăm chú vào chủ nhân của mình, anh ta biết hắn lo lắng điều gì, liền nói tiếp: "Lâm Tuyết đã được cứu thoát, cô ta bình an vô sự!"

"Ừ!" Biết tin Lâm Tuyết bình an vô sự, cuối cùng Mạc Sở Hàn không trụ được nữa, thân thể cao lớn lắc lư, tùy ý ngã xuống.

Thôi Liệt và Lý Ngạn Thành vội hợp lực ôm hắn về giường bệnh, mạnh mẽ ấn ngược, ép hắn nằm xuống, rồi để y tá giúp hắn cắm kim truyền.

"Con có thể có tiền đồ chút không? Vì đàn bà mà ... bừa bãi!" Lý Ngạn Thành thở phì phì nhưng vẫn cố gắng trấn an Mạc Sở Hàn, ông ta muốn hắn phối hợp trị liệu." Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt! Thích cô ta à, đợi con bình phục, ba sẽ nghĩ cách giúp con lấy về!"

Sự cưng chiều của Lý Ngạn Thành đối với Mạc Sở Hàn quả thực đã đạt tới cảnh giới thượng thừa như thể bất kể con trai thích gì, ông ta đều chẳng ngại trộm cắp, chém giết cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của hắn.

Thôi Liệt bưng một chén cháo loãng tới, dùng thìa bạc chậm rãi bón cho Mạc Sở Hàn.

Uống được nửa bát, Mạc Sở Hàn khôi phục lại chút khí lực, lúc này hắn mới nhớ tới việc quan trọng khác."Thư Khả đâu?"

Khóe mắt Thôi Liệt hơi run rẩy, đại khái là kinh ngạc vì lúc này Mạc Sở Hàn mới nhớ tới Thư Khả. Trầm ngâm trong chốc lát, anh ta đáp: "Thư Khả tiểu thư bị thương, đang điều trị tại Bệnh viện quân khu."

"Bị thương thế nào? Có phải do Lương Tuấn Đào làm không?" Mạc Sở Hàn trước giờ luôn bao che khuyết điểm, hắn đâu dễ dàng tha thứ cho việc người đàn bà của mình bị người ta ức hiếp? Nhất là ở trước mặt Lương Tuấn Đào, hắn tuyệt đối không thể yếu thế."Cậu nói rõ cho tôi, thừa lúc tôi sinh bệnh, rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu chuyện tốt rồi?"Trở lại Lương gia, Lâm Tuyết mang theo máy tính xách tay vào phòng ngủ, sau đó cô ra ngoài ban công, ngồi lên chiếc ghế mây rồi đặt máy tính lên bàn khởi động. Quả nhiên không ngoài dự đoán, máy tính này được cài mật mã.

Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Lâm Tuyết gõ ngày sinh của Mạc Sở Hàn vào, kết quả là sai pass, cơ hội còn có 2 lần. Cô biết laptop tuyệt mật thường bố trí chương trình dẫn nổ, nếu mật mã nhập vào sai quá 3 lần, chiếc máy sẽ nổ tung.

Lâm Tuyết tiếp tục suy nghĩ trong chốc lát, lần thứ 2 cô nhập sinh nhật Thư Khả vào nhưng vẫn không đúng. Màn hình biến thành màu đỏ như máu, thoạt nhìn rất ghê người.

Có nên thử lần cuối không? Hay cứ đưa cho Lương Tuấn Đào giải quyết? Két an toàn tiên tiến sử dụng dấu vân tay cũng bị chuyên gia dọn dẹp, tìm chuyên gia máy tính đến giải mã sẽ an toàn hơn.

Nhưng Lâm Tuyết có chút nóng lòng, cô không thể chờ đến lúc đó. Sau khi đoán thật lâu, cô cầm chuột không dây và bàn phím lên rồi đứng cách máy tính ước chừng 4- 5 thước(1). Ngồi xổm xuống sau chiếc ghế, khi đã khẳng định chắc chắn dù máy tính phát nổ cũng không làm mình bị thương, Lâm Tuyết mới từ từ đưa mật mã cuối cùng vào máy.

Dù biết cách làm này rất mạo hiểm nhưng cô vội vã muốn xem trong máy tính kia có bao nhiêu bí mật không muốn để người ngoài biết được? Nội tình của Mạc Sở Hàn chắc chắn đều chứa trong đó, càng nhiều đáp án càng có thể dùng làm chứng cứ đưa hắn vào nhà giam quân sự.

Vì khoảng cách 4 - 5 thước, mỗi con số nhỏ cô đều gõ cẩn thận. Đợi nhập xong, Lâm Tuyết nín thở chờ kết quả.

Là "Ầm" một tiếng nổ mạnh hay "Đinh" - khởi động thành công đây?

Thời gian như ngừng trôi, sau đó cô đột nhiên nghe thấy tiếng "Đinh" êm tai, máy tính đã khởi động thành công!

Lâm Tuyết thấy có chút bất ngờ, vì mật mã cô đưa vào chính là sinh nhật của mình, Mạc Sở Hàn thế mà lại dùng sinh nhật cô làm mật mã khởi động máy tính.

*

Khi Lương Tuấn Đào trở về đã là đêm hôm khuya khoắt, kết thúc hội nghị khẩn cấp tại quân khu, tâm tình hắn trở nên rất phức tạp.

Nhớ lại thời điểm vừa bước chân vào phòng họp, thấy Lâm Tuyết chủ động yêu cầu cho nổ tung Thu Cẩm Viên, hắn còn đắc ý vui vẻ một hồi, không ngờ nội dung hội nghị lại khiến hắn chấn động.

Căn cứ theo tin tình báo đã được xác thực lấy từ nội bộ Hoắc gia thì bên cạnh Lương Tuấn Đào có người của Hoắc gia nằm vùng. Nhóm lãnh đạo cao cấp rất coi trọng tình tiết này, họ lập tức hạ lệnh yêu cầu Lương Tuấn Đào bằng bất cứ giá nào cũng phải mau chóng bắt được nội gián, tránh để tin tức quan trọng của dã chiến quân tiếp tục bị tiết lộ ra ngoài.

Sao lại có người của Hoắc gia nằm vùng chứ? Lương Tuấn Đào giật mình rất lớn, hắn không dám tin vào thông tin này. Trừ Trần Kiến An mới đề cử gần đây, bên cạnh hắn hầu như đều là cấp dưới lâu năm, hắn cũng đâu để tân binh kia gần gũi mình quá. Nhưng bộ phận tình báo trong Quân ủy đã đưa ra cảnh báo nghiêm trọng, nói rằng tin tức quanh hắn và tin tức quân đội không ngừng được chuyển tới Hoắc gia.

Hiển nhiên thân phận của tên nội gián này không tầm thường, địa vị hắn bên cạnh Lương Tuấn Đào cũng không tầm thường, không giống kẻ có quan hệ tầm thường với hắn, nếu không thì sao có thể thuận buồm xuôi gió đánh cắp được tin tức quan trọng như vậy?

Trái tim như bị đặt trong nồi chảo, làm thế nàoLương Tuấn Đào cũng không chịu tin, hắn không tin Lâm Tuyết chính là tên nội gián kia!

Không đâu! Hắn kiên quyết không tin!

Nhưng... bàn tay hắn nắm chặt phong bì bọc bằng giấy gói, bên trong chứa thứ khiến hắn suýt nữa muốn giết người. Lương Tuấn Đào hít sâu liên tục, hắn liều mạng nghĩ ngợi để chính mình tỉnh táo lại. Trước khi gặp Lâm Tuyết, hắn muốn khống chế tốt tâm tình của mình, bằng không hắn không biết bản thân mình có vì xúc động mà tổn thương đến cô không?

Tiểu Cao dừng xe, anh ta thấy Lương Tuấn Đào bước xuống liền đi theo, sau đó khóa xe chuẩn bị lái một chiếc xe khác về quân khu.

"Đợi đã!" Lương Tuấn Đào gọi Tiểu Cao lại dặn dò: "Cậu đừng về quân khu vội, chờ một lát... có thể tôi và Lâm Tuyết sẽ về cùng!"

Nếu Lâm Tuyết không thể cho hắn một lời giải thích hợp lý, hắn phải dẫn cô về quân khu.

Trong lòng Lương Tuấn Đào muốn đại loạn, đống ảnh chụp kia đã hoàn toàn phá hủy đầu óc kiêu ngạo lạnh lùng của hắn, hiện tại hắn không khác bất cứ người đàn ông đang yêu cuồng nhiệt nào, suy hơn tính thiệt, chỉ số thông minh cơ hồ chỉ bằng 0.

Có muốn đưa Lâm Tuyết về quân khu để điều tra hay không đây? Vì cái gì mà nghĩ tới việc cô bị giam giữ thẩm tra, trái tim hắn lại đau buốt từng đợt? Không được, dù Lâm Tuyết thật sự là nội gián, Lương Tuấn Đào cũng không có ý định giao cô ra! Hắn muốn đích thân xử lý cô, về phần trừng phạt thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra vì trong lòng đang rất loạn.

"Nhị thiếu gia đã về rồi ư?" Trương quản gia cung kính chào đón: "Cậu có muốn người giúp việc chuẩn bị nước nóng để ngâm mình không?"

"Không cần!" Lương Tuấn Đào đâu còn tâm tư làm những chuyện ấy, hắn khoát tay nói: "Tôi còn có việc!"

Lương Tuấn Đào sốt ruột đi lên phòng ngủ gặp Lâm Tuyết nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người không hiểu chuyện cứ chạy tới trước mặt hắn ngăn trở. Trương quản gia đã đành, tuy lải nhải chút cũng là có ý tốt nhưng không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện kế tiếp của Lâm Á Linh đã khiến lửa giận trong hắn lên tới cực điểm.

"Nhị thiếu gia!" Lâm Á Linh chờ cơ hội này lâu rồi, cô ta biết đêm nay Lương Tuấn Đào họp hành trở về rất muộn nên đã sớm tắm rửa xông hơi thơm ngát, ăn mặc mát mẻ đứng chờ hắn. Thấy động tĩnh, Lâm Á Linh liền phong tình vạn chủng đi từ trên cầu thang xuống, làm bộ như "tình cờ" gặp mặt, bày ra tư thế trêu chọc, giọng nói quyến rũ: "Anh vừa về ư?"

Lương Tuấn Đào đang buồn bực, đầy một bụng tức giận, hắn liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt coi như đáp lời còn bước chân không hề ngừng lại.

Da mặt Lâm Á Linh dày hơn cả tường thành, huống chi phản ứng của Lương Tuấn Đào vốn đã lường trước được,hoàn toàn không cho là ngang ngược. Cô ta dũng cảm nghênh đón, giả vờ đau chân, kêu "ôi" một tiếng rồi nhào vào ngực hắn.

Dựa vào thân thủ của Lương Tuấn Đào, để cô ta bổ nhào vào mình mới là chuyện lạ, hắn chuyển động thân thể theo bản năng, Lâm Á Linh liền ngã vào khoảng không, đương nhiên tốc độ phản ứng của cô ta không bằng Lương Tuấn Đào, tác dụng lực hướng về phía trước khiến cô ta ngã úp mặt xuống đất, tiếp đó liền lăn xuống cầu thang.

"Ôi chao, mẹ ơi!" May mà trên cầu thang trải thảm rất dày, Lâm Á Linh không bị sứt da nhưng chân lại trẹo, cô ta không chịu được đau đớn liền oa oa khóc lớn.

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng kêu thê thảm trở nên cực kì chói tai, người trong Lương gia đã ngủ say đều bị đánh thức.

Lưu Mỹ Quân chạy đến trước, thấy Lâm Á Linh mặc áo ngực và váy ngắn chỉ có thể che vừa cái mông ngồi dưới chân cầu thang kêu to còn Lương Tuấn Đào thì nghiêng nửa người đứng ở giữa cầu thang, đáy mắt quyến rũ liếc nhìn Lâm Á Linh.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt gào cái quỷ gì?" Đương nhiên Lưu Mỹ Quân mở miệng là bênh vực cho con trai mình, bà khiển trách Lâm Á Linh: "Không hiểu chút quy củ nào cả, Lâm gia các người dạy dỗ con gái như vậy à? Chả trách không có tí xấu hổ nào, hai chị em đều mặt dày dựa dẫm nhà chúng ta không chịu đi, cả ngày không được yên tĩnh!"

Bị mắt vào mặt một hồi, tiếng kêu của Lâm Á Linh tức thì yếu xuống, đôi mắt đẫm lệ biện bạch: "Con không cẩn thận ngã xuống cầu thang!" Thấy tình thế không ổn, cô ta đâu dám nhắc đến Lương Tuấn Đào.

"Trời ơi, hai mắt cô dùng làm gì hả? Lớn như vậy rồi mà ngay cả xuống lầu cũng có chuyện, thật không biết ngoài việc lãng phí lương thực ra cô còn có thể làm được gì nữa?" Lưu Mỹ Quân hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, khiển trách: "Không bị liệt chứ? Không liệt thì mau đứng dậy, đừng ngồi ở đó!"

Lâm Á Linh đau đến nhe răng há miệng, cô ta vịn vào lan can từ từ đứng dậy, chân phải không dám chạm vào mặt đất, rõ ràng trẹo chân không nhẹ.

Lưu Mỹ Quân thấy y phục cô ta lồ lộ giống như nữ diễn viên thoát y trong bộ phim buổi tối, lại nhìn Lương Tuấn Đào khuôn mặt âm u không nói lời nào đang đứng giữa cầu thang, đột nhiên tỉnh ngộ, bà ta chỉ vào mặt Lâm Á Linh, mắng: "Đồ không biết xấu hổ có phải cô đặc biệt chạy đến để câu dẫn Tuấn Đào không? Bị nó đẩy xuống hả?"

Sự thật mà Lưu Mỹ Quân suy đoán có chút chênh lệch nhưng không kém là mấy. Bởi đúng là Lâm Á Linh tự mìnhh vồ hụt rồi ngã chứ không phải do Lương Tuấn Đào đẩy.

"Không phải!" Lâm Á Linh trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, cô ta đâu chịu thừa nhận liền vội vã thanh minh: "Con ... con không ngủ được muốn ra sân hít thở không khí. Đúng lúc gặp Nhị thiếu gia trở về..."

"Hừ! Đồ vô liêm sỉ!" Lưu Mỹ Quân vừa nhìn đã biết mình đoán đúng rồi, bà ta càng khinh bỉ Lâm Á Linh hơn, lớn tiếng trách mắng: "Mau cút đi! Thiên Dật mà thấy bộ dạng này của cô thì càng không thấy hứng thú!"

Lâm Á Linh đau chân cũng đâu được chữa trị cẩn thận, nghe Lưu Mỹ Quân bảo mình biến đi cũng không dám nói gì thêm, cô ta bám vào tay vịn muốn từ từ đi về phòng ngủ trên lầu hai.

Lương Tuấn Đào vẫn ở đó so đo cùng cô ta, rõ ràng hắn không chịu nhường đường.

"Nhị, Nhị thiếu gia... phiền anh chút, tôi, tôi lên lầu." Lâm Á Linh chờ hắn suốt cả buổi tối, hiện tại mặt đối mặt nhưng tim gan run sợ. Sắc mặt của người đàn ông này rất dọa người, quả thực còn đen hơn cả đáy nồi.

"Con mẹ nó chứ, cô cút đi cho tôi!" Lương Tuấn Đào đột nhiên phát tác, hắn chỉ vào mặt Lâm Á Linh ra lệnh: "Lập tức biến khỏi mắt tôi, không được xuất hiện ở nhà tôi nữa."

"A?" Lâm Á Linh sợ hãi, cô ta muốn dùng sắc đẹp mê hoặc, muốn cám dỗ Lương Tuấn Đào nhưng không ngờ chính mình lại chọc nhị thế tổ nổi giận, trong lòng lo lắng và hối hận, cô ta lắp bắp nói: "Cái này, nửa đêm canh ba... tôi, tôi đi kiểu gì?!"

"Trương quản gia!" Lương Tuấn Đào cứ một mực tính toán rõ ràng cùng cô ta, lúc này hắn gọi Trương quản gia tới dặn dò: "Đuổi người đàn bà này về Lâm gia! Ngay bây giờ, ngay lập tức!"

Trương quản gia vừa thấy tư thái kia thì có chút mơ hồ, nếu là Lương Thiên Dật hạ lệnh, đương nhiên ông ta sẽ chấp hành không do dự nhưng... người đuổi Lâm Á Linh là Lương Tuấn Đào thì ông ta hơi hơi do dự. Ông ta đưa mắt chuyển hướng sang Lưu Mỹ Quân, xin chỉ thị bà ta.

Lưu Mỹ Quân vốn không thích Lâm Á Linh, lại nghe người giúp việc kể Lương Thiên Dật hoàn toàn không gần gũi với cô ta, như vậy hi vọng vào việc mang thai đã thất bại. Lúc này, thấy cô ta chọc giận con trai thứ hai của mình, Lưu Mỹ Quân cũng chẳng muốn nói tốt, liền phụ họa theo: "Chiếu theo lời Nhị thiếu gia nói mà làm. Mau đuổi đồ không biết xấu hổ này về Lâm gia đi!"

"Đừng!" Lâm Á Linh rất sợ hãi, cô ta không thể tưởng được Lương Tuấn Đào vô tình đến thế, tức thì không dám tranh cãi, chỉ liên tục xin hắn tha thứ: "Nhị thiếu gia, xin anh thứ lỗi! Tôi nhất thời bị quỷ ám mới làm ra chuyện hồ đồ, nể tình Lâm Tuyết, anh bỏ qua cho tôi lần này đi! Tôi với nó là chị em, đuổi tôi rồi, nó cũng không thấy vẻ vang gì!"

Không đề cập tới Lâm Tuyết còn được, nhắc tới cô, lửa giận trong lòng Lương Tuấn Đào càng lớn hơn. Nắm chặt phong bì trong tay, quả thực hắn muốn giết người trút giận! Hít sâu một hơi, hắn không nhìn Lâm Á Linh, mà thét lệnh với Trương quản gia: "Trương quản gia, ông không nghe thấy lời tôi nói sao?"

Nhị thiếu gia tức giận lôi đình nên không ai dám chậm trễ, hai bảo vệ cao lớn vạm vỡ nhanh chóng đi lên lôi lôi kéo kéo Lâm Á Linh xuống lầu muốn ném thẳng cô ta ra ngoài.

Chân phải Lâm Á Linh bị thương, chạm đất là toàn tâm đau buốt, cô ta kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết."Ôi má ơi! Đau muốn chết, đừng kéo tôi. Tôi không đi! Lâm Tuyết, mau ra đây cứu chị, chị không muốn đi!"

Mắt thấy cô ta sẽ bị lôi ra ngoài, không ai ngờ lại có người ra mặt quát hai bảo vệ kia: "Buông ra, ai cho phép các người đuổi cô ấy đi?"

(1) 1 thước = 33,33cm => 4 -5 thước = 1m33 - 1m66


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui