Khế Ước Quân Hôn

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, toàn thân Lâm Tuyết đầy mồ hôi lạnh. Rúc sâu vào ổ chăn, mắt cô ngưng lại trong bóng đêm trầm ám, ngơ ngác sợ run.

Đã một tuần sau lễ đính hôn ấy, cô không tin được mình không phát điên cũng không bị hủy hoại mà cứ ương ngạnh sống sót. Cái này phải cảm tạ anh em Lâm Thông cùng Lâm Dung từ nhỏ đến lớn đều “chiếu cố” cô, tàn nhẫn lãnh khốc đến đâu cô cũng có lực miễn dịch.

Mạc Sở Hàn, người từng tặng tình yêu cho cô, nam nhân nhu tình ấy, cô đã yêu 10 năm chờ đợi 5 năm, để rồi trong tiệc đính hôn của bọn họ, trong buổi tối hạnh phúc không chút phòng bị, hắn giáng cho cô một đòn trí mạng, sau đó, cô vẫn ương ngạnh ngồi đây.

***

Sáng sớm một tuần sau đó, Mạc Sở Hàn trở lại Thu Cẩm Viên. Đây là một biệt thự khổng lồ ở ngoại ô thành phố, bề ngoài nó cũng giống như đa số biệt thự khác, nhưng bên trong lại có càn khôn.

Không khoa trương chút nào khi nói rằng đây là tòa cung điện hiện đại hóa, trang hoàng cùng bố trí bên trong có thể dùng từ ‘cực kì xa hoa’ để hình dung.

Đế vương của tòa cung điện này là Mạc Sở Hàn, mà chỉ có Thư Khả là Vương hậu tối sủng ái của hắn.

Chiếc xe xa hoa đen tuyền đến gần cánh cửa lớn, cửa điện tử điều khiển từ xa chậm rãi được khởi động. Sau cánh cửa, tay bảo vệ cao lớn mặc âu phục đen, thắt lưng giắt khẩu sủng đã đứng chờ sẵn, cung nghênh chủ nhân trở về.

Lái xe vừa muốn mở cửa bên trong, đã thấy giữa cửa xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, liền quay đầu lại xin chỉ thị “Thiếu gia, Khả tiểu thư đang ra đây.”

“Dừng xe!” Mạc Sở Hàn không tưởng tượng được mới sáng sớm Thư Khả đã chạy tới cửa lớn đón mình, hắn càng thấy cảm động và thương tiếc. Lệnh cho lái xe dừng lại, hắn mở cửa xe bước xuống.

Thư Khả rất xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh môi anh đào, dáng người cao cao, là một mỹ nhân không hơn không kém. Hơn nữa cô thực ôn nhu, con ngươi ngập nước đa tình kia bình thường mới nhìn đã khiến người ta yêu mến.

“Sở Hàn.” Giọng nói Thư Khả ôn nhu tinh tế cực êm tai, cô gọi nhỏ một tiếng liền nhào vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, thủy mâu rưng rưng, hơi hơi nghẹn ngào: “Một tuần rồi, điện thoại cũng không gọi được, rốt cuộc anh đi đâu?”

“Ngoan nào, đừng khóc.” Mạc Sở Hàn đau lòng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, vỗ về giải thích: “Anh đi đối phó với tiện nhân Lâm Tuyết ! Tiện nhân kia hiện giờ rất có năng lực, lại ở cùng Thượng tá quân khu, việc trừ bỏ cô ta phải phí chút thời gian!”

“A!” Thư Khả kinh ngạc kêu lên một tiếng, mặt mũi thất sắc, tựa hồ không tin được, như thể lầm bẩm tự nói một mình: “Sao lại vậy? Lâm Tuyết thế mà lại lăng nhăng …”

“Không nói đến tiện nhân ấy nữa!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn đắc khí, ác động cắn răng: “Cứ để cô ta đắc ý, sớm muộn gì anh cũng làm cho cô ta sống không được!”

“Sở Hàn.” Thư Khả cùng hắn sóng vai đi vào viện, cô ở bên đánh giá sắc mặt thử thăm dò khuyên nhủ hắn: “Em biết anh hận người nhà Lâm gia, cũng biết mỗi người Lâm gia đều đáng bị xuống địa ngục! Anh có diệt toàn bộ nhà họ em cũng không quản, nhưng … Lâm Tuyết, cô ấy không giống bọn họ. Dù sao anh và cô ấy …”

“Hừ!” Mạc Sở Hàn dừng lại, rất nhanh thiết quyền, giọng đầy căm hận: “Anh cũng muốn lưu lại con đường sống cho cô ta, là cô ta không màng sống chết, lại dám, dám vọng tưởng câu dẫn nhị công tử Lương gia! Anh đoán cô ta muốn lợi dụng Lương Tuấn Đào đối phó anh.”

Thư Khả giật mình che miệng, đau lòng nói nhỏ: “Trời ạ, cô ấy thật không từ thủ đoạn!”

“Hừ, với tính tình cô ta, người ta còn có thể quá coi trọng.” Dừng một chút, hắn chợt nhớ tới điều gì, liền nói với Thư Khả: “Hiện giờ, nữ nhân chết tiệt kia ở khu nữ binh dã chiến tránh bị truy bắt, xem ra cô ta chuẩn bị ổ tại đó chờ chết rồi. Muốn bắt được cô ta có chút khó khăn, em thay anh đến đó một chuyến, gặp cô ta thì nói hai câu cho anh.”

“Ân!” Thư Khả vội vàng gật đầu cười nói: “Em biết anh sẽ không tha cho cô ấy.”

Mạc Sở Hàn có chút cổ quái nhìn cô, môi cong lên một mạt đen tối không rõ độ cung, tay vỗ nhẹ mặt cô chế nhạo: “Ghen sao?”

“Em đâu có.” Thư Khả vội lắc lắc đầu, sẵng giọng: “Yên tâm đi, em biết anh và cô ta là thanh mai trúc mã, tình cảm nhiều năm như vậy không thể nói một câu là gạt bỏ được. Nói cho cùng, em và cô ấy cũng là bạn học lâu năm. Em cũng tiếc nếu cô ấy chết, nhưng cô ấy nợ anh thì ít nhất cũng phải tới trước mặt anh nói lời xin lỗi.”

Mạc Sở Hàn tựa hồ có chút xúc động, trầm mặc, hai người cùng bước lên bậc thang đá cẩm thạch của biệt thự. Hắn đột nhiên đứng lại, quay đầu nói với Thư Khả: “Thế này … giờ anh cho người đưa em tới quân khu nữ binh Phi Ưng đoàn ngay, em thấy cô ta thì thay anh nói lại mấy câu, nói nếu cô ta tránh ở nơi đó giả chết, kể cả gà chó Lâm gia anh cũng không tha!”

***

Một tuần huấn luyện đã giúp Lâm Tuyết đủ tư cách nữ binh. Hiện tại, vô luận là hạng huấn luyện nào cũng không có ai hạ được cô . Nhất là bắn bia, thành tích ưu việt của Lâm Tuyết khiến đội trưởng nữ binh kinh ngạc.

Vết thương trong tâm không thể trong thời gian ngắn mà khép miệng, nhưng thân thể cô thì không chịu thua kém, bệnh tụt huyết áp không chữa trị cũng tự lành. Cô dần thích ứng với cường độ huấn luyện của quân đội, chán chường cùng bi quan của vài ngày trước đã biến mất, tuy thoạt nhìn cô gầy đen một chút nhưng tâm tư và tinh thần đã được cải thiện.

Lương Tuấn Đào hạ lệnh, một tuần sau sẽ đến kiểm tra tư cách nữ binh, đương nhiên đội trưởng nữ binh đã dùng toàn bộ khí lực của mình cùng Lâm Tuyết cường hóa huấn luyện.

Lâm Tuyết cũng không làm người ta thất vọng, thời hạn 7 ngày đã giúp cô hoàn thành các chỉ tiêu trong mỗi hạng huấn luyện, trở thành nữ binh đủ tư cách. Nhất là bắn bia, cô bắn cao tới 98 vòng khiến tất cả nữ binh kinh ngạc.

Hôm nay, Lương Tuấn Đào tự mình tới kiểm tra thành tích huấn luyện, Đội trưởng nữ binh Đỗ Hâm Lôi quân hàm Thượng úy từ sáng sớm đã tổ chức tốt đội ngũ, trận địa nhất tề sẵn sàng nghênh đón thiên thiên vạn vạn chiến sĩ Phi Ưng đoàn, những người từ lâu trong lòng họ vừa là chiến thần vừa là thần tượng.

Hôm nay, các nữ binh không giống ngày thường mặt xám mày tro như lúc huấn luyện , nguyên một đám môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, đều cố ý ăn diện một phen.

Cô gái nào không có tuổi thanh xuân? Huống chi kia là nam tử truyền kì, trong tay tập trung quyền lực cao nhất, bề ngoài tuấn mỹ vô song. Trên mặt từng nữ binh đều tràn đầy thẹn thùng, thần thái vô cùng kích động khi thấy chiến thần và vương giả trong lòng mình đã đến.

Cả đội ngũ xôn xao, xa xa bụi đất bay cao, một chiếc xe thể thao xa hoa màu đỏ đang hướng về bên này, đằng sau còn có bốn chiếc xe jeep.

“Lương đoàn trưởng lại đổi xe rồi, là Mesarati đấy!”

“Trời ạ, chưa từng thấy anh ấy đi xe này ở quân khu nha.”

“Là chuẩn bị cho bạn gái anh ấy sao?”

Đủ mọi ánh mắt hướng về chỗ Lâm Tuyết đang đứng, vừa hâm mộ vừa ghen tị, vì nữ binh mới tới này chính là bạn gái Lương đoàn trưởng trong truyền thuyết.

Đôi mi thanh tú của cô chau lại, quan sát chiếc xe thể thao phong cách lạp phong từ xa đang đến trước mắt, Lâm Tuyết cảm thấy có chút cổ quái.

Quả nhiên, khi xe dừng lại, bốn gã bộ đội đặc chủng cầm súng tự động nhảy xuống trước, bọn họ cung kính xếp hàng trước cửa xe. Từ trên xe một cô gái mặc váy chui đẹp đẽ cao quý chẫm rãi bước xuống , chân ngọc ngà đi giày da cao gót, hương thơm theo làn gió tỏa ra ngan ngát khiến cả nhóm nữ binh đều trợn mắt há mồm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui