Khế Ươc Sung Nich Không Ng

Tô Kỳ mỉm cười như không có gì, sau đó lại đi về chỗ ngồi của mình.

Đôi mắt cô khóa chặt trên bàn, những thứ hiện ra trước mắt cô quá rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy ngay. ngôn tình ngược

Mặt bàn tràn ngập những thứ dơ bẩn, còn có đủ loại nước với những màu sắc sặc sỡ, cô dọn dẹp lại những quyển sách bị rơi ra từ trong tủ, chỗ này một quyển, chỗ kia một quyển.

Gặp chuyện xui xẻo cô đều không thể nhịn nổi. Học sinh của đại học Hoàng Gia chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?

Cô cúi đầu trầm mặc đi về phía tủ đựng đồ, lấy một cái chậu và một cái khăn lau rồi đi ra khỏi phòng. Thỉnh thoảng cô vẫn thường nghe thấy tiếng giễu cợt của các nữ sinh khác. Bỏ đi, đều là những trò trẻ con, cô không cần chấp nhặt với những người thiếu hiểu biết như vậy.

Bây giờ chợt nghĩ lại, cô không có thân phận, không có tiền tài, không có ngoại hình, căn bản là không có gì cả, như vậy cũng sẽ không bị người khác để ý, cuộc sống chính là như vậy.. Cô thực sự quá ngây thơ rồi, cô cứ nghĩ rằng che giấu như vậy thì sẽ có thể kết bạn với mọi người.

"Này, Thế Gia, cậu sắp xếp xong chưa đấy?"

"Xong rồi, xong hết cả rồi."

"Chắc không?"

"Cậu cứ yên tâm đi Khả Duy, tớ tính hết rồi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ không tránh khỏi cái tai họa này đâu!"

Khả Duy lộ ra nụ cười đắc ý, lâu rồi cô ta cũng chưa được cảm nhận loại cảm giác như vậy.

Tô Kỳ đã lấy chậu nước xong, sau đó quay lại phòng học.

Cô sớm đã để ý có một vũng nước nhưng thực ra không phải là nước, nhìn thế nào cũng thấy giống dầu bôi trơn, cô hơi nghiêng đầu nhìn thì thấy ba nữ sinh đang nấp ở một bên, trong lòng cũng đoán được rốt cuộc là có chuyện gì.

Tô Kỳ bày ra vẻ mặt nhạt nhẽo, nhưng gọng kính đen đã che lại, cô cúi đầu đi vòng qua rồi tiến về phòng học.

Bọn họ cũng không dễ dàng gì dồn hết toàn bộ tâm tư vào việc muốn chỉnh cô.

"Thế Gia, không phải cậu nói cô ta tuyệt đối không tránh khỏi tai họa này sao! Thế này là thế nào vậy hả?". Nét mặt Lâm Khả Duy tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô gái khôn ngoan bên cạnh, tức giận nói.

"Khả Duy, cậu bình tĩnh lại chút đi, kịch hay vẫn còn ở phía sau.."

Cô ta còn chưa dứt lời, Tô Kỳ liền cảm thấy không ổn.

Có một bóng người ở trước mặt đang tiến về phía cô, không kịp liền đụng phải cô, Tô Kỳ khó khăn lắm mới đứng vững lại, suýt chút nữa đã ngã vào vũng dầu bôi trơn gớm ghiếc đó.. nhưng mà cái người đáng thương kia.. đã bị cô hắt cho một chậu nước lạnh..

"Cậu.. cậu.."

Người nọ ngẩng đầu lên, mái tóc bị tạt nước ướt sũng dán chặt lên làn da trắng nõn, những giọt nước trượt dài trên má, xuống cằm, rồi đến yết hầu gợi cảm, rơi vào trong áo sơ mi, xương quai xanh tinh xảo lộ ra.

Tô Kỳ vừa nhìn thấy người nọ liền cảm thấy lớn chuyện rồi! Thân phận bây giờ của cô thật sự rất bất đắc dĩ, nên lập tức cúi đầu liên tục, cả người phát run lên, miệng lắp ba lắp bắp: "Xin.. xin.. xin lỗi! Cậu gì đó.. tôi thật.. thật sự.. không.. không cố ý đâu!"

Mọi người xung quanh cũng tập trung lại thành một vòng để xem kịch hay.

Ba nữ sinh đó cũng đi đến.

Trịnh Thế Gia che miệng cười tủm tỉm.

Lâm Khả Duy đứng sau lưng lén lút dơ ngón tay cái, trong lòng nghĩ: "Chơi quá đẹp, Thế Giai!"

Tả Tả đẩy đám người sang hai bên, nhìn thấy cảnh vừa rồi, không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Trời ơi, Thiên thiếu gia, cậu làm sao thế này.. sao lại thành ra thế này.."

Chưa kịp dứt lời, anh ấy bị một ánh mắt trừng lên phải lập tức bịt miệng lại không dám nói nữa.

"Sóc Nhất điện hạ chỉ vừa mới ngủ dậy, cái tên xấu xí mới tới này lại có gan làm như vậy.."

"Còn không phải sao? Những người dám quấy rối Sóc Nhất điện hạ bây giờ đã không còn ở đại học Hoàng Gia nữa rồi, hơn nữa còn nghe nói tiểu thư của tập đoàn Dị Ngang mất tích rồi, gần đây tâm trạng của Sóc Nhất điện hạ không được tốt cho lắm."

"Suỵt, nói nhỏ thôi.."

"Ừ, ừ."

Chính xác cái tình hình kịch tính này là anh bị Tô Kỳ hắt cho thành một thân ướt sũng, vừa đúng lúc Thiên Sóc Nhất mới ngủ dậy..

Anh vừa mới ngủ dậy, đúng lúc cả người nóng bức, nha đầu này thật đúng là hiểu ý anh, lại lấy cả chậu nước hắt lên người anh.

Sắc mặt Thiên Sóc Nhất lúc này rất khó coi, Tô Kỳ dè dặt liếc mắt, sắc mặt anh thật sự rất giận, cô cũng nghe mọi người nói Thiên Sóc Nhất vừa ngủ dậy, trong ấn tượng của cô, Thiên Sóc Nhất đang ngủ thật sự rất đáng sợ, ngủ dậy rồi thì càng đáng sợ hơn, tóm lại là.. người nào, việc gì liên quan đến Thiên Sóc Nhất cũng đều rất đáng sợ!

Cô cúi đầu càng thấp hơn, lúc này, không chỉ là việc hắt nước lên người anh, trong lòng Tô Kỳ không ngừng nói thầm: "Mình là Tô Kỳ, mình là Tô Kỳ"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui