Khế Ươc Sung Nich Không Ng

Đại học Hoàng Gia, trong lớp S.

"Được rồi." Thầy giáo bước vào lớp, nhìn quanh lớp một lượt, ông ung dung mở sách ra, tầm mắt lướt qua thì nhìn thấy một chỗ ngồi trống, viên phấn trong tay kêu "rắc" một tiếng, trong chốc lát viên phấn đã tan nát. Thầy giáo tức giận hét lên: "THIÊN SÓC NHẤT ĐÂU! NGƯỜI LẠI KHÔNG ĐẾN!"

Một cậu nam sinh dè dặt đứng dậy nói: "Thưa thầy.. Cậu.. Cậu ấy đi tìm chủ tịch hội đồng quản trị rồi ạ."

Lông mày thầy giáo càng nhăn sâu hơn: "Lần nào cũng nói như vậy?"

Thật là, cái tên Thiên Sóc Nhất này càng ngày càng quá đáng, chỉ vì có bố là nhà tài trợ lớn nhất trong trường nên thầy cô nào cũng đối xử với anh kính cẩn, khép nép. Nhưng là một người thầy giáo chính trực và nghiêm nghị, ông tuyệt đối không thể khoan dung cho anh. Lần này đợi anh về lớp, ông muốn xem anh sẽ giải thích với ông như thế nào.

Lúc đầu Tô Kỳ cũng mơ màng không hiểu chuyện gì, sau đó, khi nghe đến ba chữ Thiên Sóc Nhất, sống lưng cô đã thẳng tắp ngay lập tức!

Chẳng trách chỗ ngồi bên cạnh cô đây không phải là không có người ngồi, chẳng qua là.. Người vẫn luôn không có mặt.. Trời ơi, cô thật sự cảm thấy rất bất lực. Đây rốt cuộc là cái duyên phận gì vậy chứ? Để cho cô từ nhỏ tới lớn, ngay cả bây giờ, khi đã thay đổi một thân phận khác và có một diện mạo mới mà cô vẫn xuất hiện trước mặt anh, vẫn liên quan tới anh, Tô Kỳ yếu ớt đỡ trán..

Ngay lúc này, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn mới từ Hàn Vi Y, cô ấy đã nói sẽ có tin tốt cho cô nhưng đến bây giờ cũng đã một khoảng thời gian rồi, đối với một người làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng như Hàn Vi Y, thì có lẽ buổi tối hôm đó cô ấy rất bận, nếu không cũng không thể chậm trễ như thế được.

- Chị đã cho người chuẩn bị tài liệu cho em và cả tình hình hiện tại của em rồi.

Chắc chắn đây là tin nhắn do Hàn Vi Y gửi tới, sau đó cô nhìn thấy một tệp tài liệu, Tô Kỳ ấn tải về, một lát sau tài liệu cũng đã tải xong.

Mở ra xem thử một chút.. Cô không còn gì để nói.

Lớp S của trường đại học Hoàng Gia, là một lớp tập hợp toàn bộ các tầng lớp trong xã hội, từ những học sinh giỏi nhất trong trường đến những học sinh giỏi nhất trên thế giới, mỗi người đều không phải là người tầm thường.. Hơn nữa trong lớp này hầu như không có quy tắc nào hết, học sinh có thể không đi học, nhưng nếu như học sinh có yêu cầu dạy học, thì sẽ được mở lớp, nói đơn giản hơn thì chính là giáo viên ở đây được sinh ra hoàn toàn nhờ vào học sinh!

Tô Kỳ giống như muốn trở thành Thành Cát Tư Hãn* rồi.. Đây mà là trường học sao?

*[Thành Cát Tư Hãn: Là một Khả Hãn Mông Cổ và là người sáng lập ra đế quốc Mông Cổ sau khi hợp nhất các bộ lạc độc lập ở vùng Đông Bắc Á năm 1206.]

Sau khi xem xong tài liệu, cô lại nghe thấy thầy giáo nói: "Hôm nay, theo số phiếu bầu của đa số học sinh thì lớp chúng ta sẽ tham gia lớp học nấu ăn!"

Lúc này, Tô Kỳ thật sự không biết phải nói gì thêm nữa.

Ở bên kia, Thiên Sóc Nhất đang hết sức ngạo mạn ngồi trên ghế của chủ tịch, nếm thử hồng trà* vừa được vận chuyển từ Pháp về.

*[Hồng trà, đơn thuần chỉ là cách gọi của người Trung Quốc, vì màu sắc của trà có màu hồng ngọc hoặc nâu đỏ sau khi pha. Ngoài ra, hồng trà cũng được gọi là trà đen (black tea) xuất phát từ tên gọi của người phương Tây khi dựa vào màu sắc của lá trà sau khi được sấy khô.]

Lúc này, An Lý vẫn mặc một bộ sườn xám tinh xảo như cũ, anh ta ngồi cách đó không xa, đối mặt với Thiên Sóc Nhất cùng thưởng trà. Hồng trà có một mùi thơm nhẹ nhàng, lúc uống lại có vị như mật ong.

"An Lý, tôi không phải tới đây để uống trà."

"Đến cũng đến rồi, trước tiên cứ uống trà trước đi.."

"..."

Thiên Sóc Nhất cau mày, ý nói bây giờ tâm tình của anh không tốt.

Một lúc sau, An Lý nheo mắt lại: "Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện gì! Chỉ là tôi cũng muốn hỏi.."

"Chị họ tôi rất bận."

"Nếu vậy thì, Thiên Sóc Nhất thiếu gia cứ thong thả, tôi không tiễn. Tin tức mà cậu muốn biết thì tôi cũng không biết, một người sống sờ sờ như tiểu thư Ngự Cảnh Nhạc muốn đi đâu thì đi, đến tổng thống còn tìm không được thì làm sao tôi có cách để tìm chứ?"

Sắc mặt Thiên Sóc Nhất trầm xuống, không phải tổng thống không tìm được mà là ông không muốn đi tìm.

Anh nhớ ông nội Ngự Cảnh đã nói một câu: "Con bé chỉ chưa nghĩ thông suốt mọi chuyện mà thôi, ông đã giữ con bé bên cạnh mình quá lâu rồi. Bây giờ con bé này có việc gì cũng không nói với ông, mọi chuyện đều do ông ép nó làm. Lần này dứt khoát thỏa mãn con bé đi, cứ để con bé tự mình trải qua cuộc sống mà nó mong muốn, đợi đến khi con bé đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì sẽ tự quay về."

Bởi vậy nên mặc dù anh đã bỏ ra rất nhiều nhân lực để đi tìm người nhưng người của ông lại âm thầm ngăn cản khiến anh không thể tìm được cô, vì vậy anh mới nghĩ đến việc nhờ An Lý..

Muốn đợi Ngự Cảnh Nhạc suy nghĩ rõ ràng, thông suốt.. Anh, Thiên Sóc Nhất căn bản là không thể đợi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui