Dương Thi Nhi tâm trạng bất ổn sau khi biết tin du An Kỳ lần nữa mang thai. Cô ta nghĩ, chẳng lẽ cô lại chịu thua An Kỳ như vậy sao? Không được, cho dù có thua, cũng phải kéo Du An Kỳ xuống cùng với mình. Cô ta đi đến trại giam, gặp kẻ lần trước đã bắt cóc An Khải. Nhìn thấy cô, hắn như nhìn thấy Phật, vui mừng quá đỗi, cứ như chết đi sống lại.
- Dương tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến. Tôi đợi cô lâu lắm rồi. Dương tiểu thư, xin cô... xin cô hãy cứu tôi ra khỏi nơi đây. Sau vụ bắt cóc thằng nhóc lần trước, luật sư của Trương tổng khiến tôi phải ở trong này đến cuối đời.
Dương Thi Nhi nghe hắn nói xong, vẫn không nói lời nào. Cô ta im lặng, rồi đưa mắt nhìn hắn một cách khinh bỉ.
- Cứu anh? Anh đang nói mơ sao?
- Dương tiểu thư, cô nói vậy là sao? Tôi đã làm theo yêu cầu giao dịch của hai ta, cô...
Lúc này, thấy cô ta có vẻ trở mặt, hắn dường như tái mặt. Nếu như Dương Thi Nhi không chịu giúp hắn xin giảm án, vậy thì thật sự cả đời hắn sẽ ở trong tù đầy tối tăm.
- Nhờ nhát dao của anh, làm tôi từ nay về sau cũng chẳng thể có con. Tôi không kiện anh, xem như là may mắn lắm rồi.
- Cô...
Hắn không ngờ Dương Thi Nhi có thể trở mặt vô tình đến vậy. Cho dù hắn có ở trong tù, cũng sẽ không để cô ta sống bên ngoài yên ổn. Hắn với vẻ bình tĩnh, thản nhiên ngồi tựa lưng vào ghế, nét mặt hống hách.
- Xem ra, tôi phải dành cho cô một bất ngờ rồi.
- Bất ngờ gì?
- Tiết lộ một chút. Là đoạn ghi âm của hai chúng ta, sẽ được đưa tận tay người mà cô luôn muốn che dấu.
Nghe hắn nói vậy, Dương Thi Nhi tức giận. Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy khiến chiếc ghế phía sau cũng bị ngã. Cô chống hai tay lên bàn, thách thức:
- Anh dám?
- Cô nói thử xem, bây giờ tôi ở tù chung thân, vậy còn chuyện gì tôi không dám làm nữa.
Hắn vừa nói hết câu, liền được đưa đi vì đã hết thời gian gặp mặt. Dương Thi Nhi vẫn không khỏi lo sợ. Cô tự nhủ, chắc hắn vì muốn cô giúp nên chỉ hù như vậy thôi. Nhưng nếu hắn làm thật thì sao? Nhỡ đâu đoạn ghi âm ấy đưa đến tay Trương Thần, cô không biết làm sao để hết tội.
Cũng chính vì sợ Trương Thần nhận được đoạn ghi âm, nên ngày nào Dương Thi Nhi cũng bám theo anh ở công ty để chắc chắn một điều rằng anh chưa nhận được. Cũng vì điều đó, ngày nào cô ta cũng phải sống trong sự nơm nớp lo sợ. Nhưng cũng may là, đã mấy ngày liền, vẫn chưa có điều gì bất ổn. Trương Thần sau khi làm việc cũng quay về Trương gia, chăm sóc Du An Kỳ, còn những việc khác, anh hoàn toàn không để tâm đến.
Trương lão gia và Trương phu nhân đưa bọn trẻ đi du lịch. Họ cố tình để Trương Thần và Du An Kỳ ở nhà để vun đắp tình cảm. Mỗi ngày ngoài việc thức dậy, ăn sáng rồi đọc sách, An Kỳ cũng chẳng có việc gì để làm. Lâu dần cô cảm thấy cuộc sống an nhàn này lại có phần tẻ nhạt. Đúng lúc ấy, cô nhận được cuộc gọi đến từ Hà Hoa Tử.
- An Kỳ, chị nhận được tin em mang thai, là thật sao?
Giọng nói bên này của Hoa Tử có hoang mang
- Dạ.
- Em quay lại với Trương Thần? Đang ở Trương gia?
Hà Hoa Tử ở bên này đoán.
- Dạ, Hà tỷ, chị hay thật đó. Em ở đây làm gì chị cũng biết, vậy mà em lại chẳng biết chút tin tức gì về chị. Giờ thì em đã hiểu cảm giác của anh Đông Lượng.
- An Kỳ, chị đã dặn em rồi, trước mặt chị đừng nhắc tới cái tên đó. hắn có làm gì cũng không liên quan đến chị.
Nhắc đến Lý Đông Lượng, Hà Hoa Tử lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Em ở Trương gia, vậy bọn nhóc đâu?
- Chúng đi du lịch với ba mẹ rồi.
- Yo, em đã kêu chú Trương và dì Trương là ba mẹ rồi sao? Vậy định khi nào mới kêu Trương Thần là lão công đây?
Hoa Tử trêu chọc, còn Du An Kỳ chỉ biết cười khúc khích.
- Hà tỷ, đừng trêu em nữa.
- Được rồi, được rồi. Ở đây cũng không còn sớm, chị đi ngủ đây. Em nhớ giữ sức khỏe đó.
- Dạ, tạm biệt chị.
Sau khi vừa tắt máy, Du An Kỳ liền cười tủm tỉm, nhớ đến lời Hà Hoa Tử nói lúc nãy, cô bất giác gọi " lão công " rồi lần nữa bật cười. Trương Thần lúc này từ nhà tắm bước ra, anh chỉ quấn mỗi khăn ở phía dưới, trên người vẫn còn đọng nước. Nhìn thấy cơ thể của anh, cô bất giác đỏ mặt rồi vào phòng tắm để rửa mặt. Cô nhìn trong gương rất lâu, rồi thốt với vẻ mãn nguyện:
- Cứ như thế này thì thật tốt.
Đến khi cô rời phòng tắm, vẫn còn thấy Trương Thần ở đó. Thắc mắc vì sao giờ này anh vẫn chưa đi làm, cô hỏi:
- Anh chưa đi sao?
- Anh đợi em ra để thắt cà vạt cho anh.
Anh đưa cà vạt đang cầm trên tay cho cô. Trong lúc cô thắt, anh nhỏ giọng nói khiến cô lần nữa đỏ mặt:
- Lúc nãy trong phòng tắm, anh nghe được em gọi lão công, không ngờ giọng em lại ngọt đến vậy.
- Em không có gọi, chắc là anh nghe lầm rồi.
- Oh! Vậy sao? Vậy bây giờ em thử gọi anh nghe thử xem, xem có giống với giọng anh nghe lầm hay không?
Bị anh dồn ép đến vậy, Du An Kỳ liền bí bách.
- Lão... công...
- Em nói gì? Anh nghe không rõ.
- Lão công, chúc một ngày tốt lành.
Vừa dứt câu, cũng vừa hay cô vừa thắt cà vạt xong cho anh. Cô còn hôn lên môi anh như cách anh thường làm với mình. Trương Thần bất giác đỏ mặt. Anh cúi người, đến tai cô, nói nhỏ:
- May cho em là hôm nay anh đến công ty, nếu không, em cũng đừng hòng xuống được giường.
🎵background music🎵
Em Vẫn Thích Anh Rất Nhiều - Hạ Uyển An