Khép Mi

“Các bạn đang có mặt trên chuyến bay…”

“Này, A Nhân… bay mấy tiếng thì tới vậy?” – Gia Huy hích vai cậu bạn bên cạnh. Ôi… cậu quả thật rất mong sớm đặt chân đến vùng đất này, dù gì cũng là nơi Hạo Nhân sinh sống khi còn bé mà.

“Khi nào tới thì tới.” – Hạo Nhân chẳng buồn ngẩng đầu khỏi tờ báo – “Cất cánh chưa được năm phút… Gia Huy, cậu hỏi câu này đã là lần thứ ba rồi.”

“Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à? Này A Nhân… Nơi đó như thế nào? Tôi thật sự rất tò mò.” – Gia Huy cất giọng vui vẻ.

“Không nhớ.” – Hạo Nhân quay đầu đối diện người bên cạnh – “Nếu không muốn ngay khi xuống sân bay chúng ta đường ai nấy đi thì cậu nên quản lý tốt cái miệng của mình. Hiểu không?”

“Này… cậu quá đáng vừa thôi. Tôi vì cậu không ngại gian khổ học tiếng Việt gần chục năm nay, vậy mà đến năm phút nói chuyện cậu cũng chẳng thể cho tôi. A Nhân… dù cậu mang họ Hứa nhưng dòng máu đang chảy trong người cậu một nửa là của họ Lý đấy. Làm ơn kính trọng người anh họ này chút đi.” – Gia Huy quyết tâm tìm lại vị trí của mình. Nói gì thì nói cậu cũng lớn tuổi hơn Hạo Nhân, vậy mà khi đứng trước cậu ta chẳng có kí lô trọng lượng. Không thể chấp nhận nổi mà.

“Câu anh họ này nghe cũng thật vui tai.” – Hạo Nhân ngước đầu khỏi tờ báo, hướng Gia Huy mỉm cười – “Vậy anh họ nói thử xem, kiểu tóc trên đầu tôi nên giải quyết thế nào đây?”

“A ha ha… Xem như tôi không nói gì hết… đọc báo… cứ đọc báo tiếp đi…!” – Gia Huy mỉm cười nịnh nọt, xoay người về hướng cửa sổ lẩm nhẩm– “Hợp thế còn gì… cậu nên tin tưởng khiếu thẩm mỹ của tôi chứ.”

Hạo Nhân đưa tay xoa xoa thái dương. Đi với Gia Huy về Việt Nam lần này không biết có phải là quyết định đúng đắn không nữa? Dù gì cũng chẳng thể mở cửa máy bay đá thẳng cậu ta về nhà, đành chấp nhận chịu đựng cho tới lúc máy bay hạ cánh vậy.

Nhắm mắt ngả người về phía sau, Hạo Nhân nghĩ đến cuộc nói chuyện của cậu và Lý Uy – người cha về mặt sinh học của mình. Ban đầu, cậu quyết định về Việt Nam vì chuyện cá nhân nhưng sau cuộc nói chuyện tối qua thì chuyến đi này lại mang thêm mục đích khác. Như vậy cũng tốt, sống trong ngôi nhà đó chỉ gợi đến cho cậu nhiều kỷ niệm buồn, đi xa đi lâu cũng là giải pháp tốt cho tất cả mọi người. Nghĩ đến đây Hạo Nhân cảm thấy tâm trạng mình khá hơn hẳn, tạm thời quên luôn những rắc rối nho nhỏ mà cậu bạn bên cạnh mang lại.



Biệt thự Lý gia, buổi tối trước ngày khởi hành

Hạo Nhân đưa tay kéo khóa, nới lỏng dây mang sau lưng rồi cẩn thận đặt balo trên ghế. Chưa tới 24h nữa là cậu và Gia Huy sẽ lên đường trở về Việt Nam.

Phần… phật…

Tiếng rèm cửa lung lay trong gió xóa tan không gian tĩnh mịch. Tiến lại gần với tay khép cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía thư phòng, Hạo Nhân lặng lẽ thở dài.

Cốc cốc…

“Là ai?”

“Cậu hai… Tôi là Lý Mạc.”

“Vào đi.”

“Cậu hai…” – Lý quản gia đẩy cửa bước vào, cung kính cúi đầu - “Lão gia muốn gặp cậu. Mời cậu đến thư phòng.”

“Được. Ông ra trước đi.” – Hạo Nhân hướng Lý Mạc trả lời.

Lý Mạc nhận lệnh, xoay người bước ra hướng cửa, căn phòng lại trở nên yên lặng như lúc đầu. Bước tới gần bàn gỗ, Hạo Nhân nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hũ gốm màu bạch ngọc trên bàn. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từng đầu ngón tay khiến cậu nhíu mày. Nơi cậu sắp đến có lẽ sẽ ấm áp hơn. Nhưng mà, những người ở đây, đến bao giờ mới có thể tìm được ấm áp cho riêng mình?

Thư phòng Lý Gia

“Lão gia… Tôi đã đi gọi cậu hai… ông có dặn dò gì thêm không ạ?” – Lý Mạc hướng chủ nhân đợi lệnh.

“Ta và A Nhân cũng không nói chuyện lâu, không cần chuẩn bị gì cả.” – Lý Uy dừng bút, mỉm cười nhìn Lý Mạc đang đứng đằng xa – “Lý Mạc… Công việc tôi nhờ ông chuẩn bị đã làm xong rồi chứ?”

“Thưa lão gia… tôi đã chuẩn bị xong. Mọi việc chỉ cần chờ cậu hai sang đó thôi ạ.”

“Được rồi.”

Cốc cốc…

“Vào đi.” – Lý Uy phất tay ra lệnh cho Lý Mạc đứng sang bên cạnh.

“Ông cho gọi tôi.” – Hạo Nhân đẩy cửa bước vào, mắt nhìn thấy Lý Uy đang luyện chữ, khẽ nhíu mày.

“Ngày mai con trở về Việt Nam?” – Lý Uy cất giọng uy nghiêm.

“Điều ông muốn nói là gì?” – Hạo Nhân dường như không quan tâm đến câu hỏi của cha mình – “Tôi không cho rằng ông tìm tôi chỉ vì việc này.”

“A Nhân… Ta không phản đối chuyến đi này của con, chỉ muốn nhắc nhở con một điều.” – Lý Uy mỉm cười nhìn đứa con trai chưa một lần gọi ông tiếng cha – “Lý gia là nhà của con.”

“Vậy nên… chuyến đi này tôi sẽ phải dùng thân phận con cháu Lý gia?” – Hạo Nhân cảm thấy câu nói của Lý Uy còn nhiều ẩn ý. Rút cuộc ông ta nhắc nhở cậu điều này là có ý gì?

“Con hiểu sai ý ta rồi.” – Lý Uy đứng dậy, hướng Hạo Nhân bước tới – “Trong chuyến đi về Việt Nam lần này, ta mong con có thể đại diện về mặt pháp lý cho Tập đoàn Lý Thị tài trợ toàn bộ học bổng cho hơn 200 sinh viên trong diện trao đổi. Đại học S là sản nghiệp của Lý Gia. Những người này cũng chính là nhân lực trong tương lai của Lý Thị. Yêu cầu này không quá đáng với con chứ.”

Lý Uy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khẽ cất giọng - “Con có thể không mang họ Lý nhưng trách nhiệm đối với Lý gia con không thể không thực hiện.”

“Được… Nếu không còn chuyện gì khác, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi… cũng đã muộn rồi.”

“Được… con về phòng đi.” - Lý Uy cười hiền từ nhìn Hạo Nhân, giọng ông kiên định – “A Nhân… Lý gia có thể không phải là nơi mẹ con muốn đến nhưng chắc chắn là nơi con phải trở về.”

Hạo Nhân xoay người bước đi. Trước khi cánh cửa khép lại, cậu quay người nhìn bóng lưng cô độc của cha mình. Hai mươi năm trước, lần đầu tiên con người này xuất hiện trước mặt cậu và nói với cậu “Ta chính là cha con”, cũng thật lạ, cậu đã nhiều lần hỏi mẹ về cha, trong mơ cậu đã ước ao được gặp ông ấy bao nhiêu lần nhưng khi ông ấy đứng trước mặt cậu, cậu lại không hề vui như mình từng tưởng tượng.

Ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, ánh trăng len lỏi qua các đám mây chiếu rọi mặt đất, dường như mang đến chút ấm áp xóa tan sự lãnh lẽo của đêm tối. Hạo Nhân đưa mắt nhìn xa xăm. Ở một nơi nào đó trong tâm trí lại nhớ về những tháng ngày sống bên người mẹ bạc mệnh của mình.

“Mẹ… tiếng cha này… con có thể gọi không?”



Sau đó… nghĩ tới những chuyện xảy ra sau đó, cơn giận chẳng dễ dàng dập tắt có nguy cơ bùng cháy trở lại. Gừm… không nghĩ tới Gia Huy lại ra dám ra lệnh cho Lệ Chân tráo hương liệu trong phòng cậu, khiến cậu ngủ mê mệt. Lúc tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, vây quanh là mấy mươi cô gái đang nhìn cậu như hổ rình mồi, cậu vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Đến lúc nhìn vào tờ giấy dán trước gương có hàng chữ nghệch ngoạc “Tớ về lấy hành lý, đợi ở sân bay nha!” cậu thật muốn băm vằm cậu ta ra thành trăm mảnh. Ôi… cái đầu vàng chóe này… cậu ta thật sự nghĩ mình sang đó chỉ để du lịch? Hạo Nhân nghiến răng quay sang nhìn tên bạn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cố gắng kìm hãm ý định muốn bóp chết cậu ta.

“Gia Huy… tôi nhất định sẽ xóa tên cậu ra khỏi cuộc đời tôi ngay khi xuống sân bay…”

“Ứ… ư… chép chép…” – Gia Huy xoay người tìm vị trí thoải mái gối đầu, không hề bận tâm đến gương mặt đen thui sánh ngang Bao Công của người bên cạnh.

Hạo Nhân: -.-!!!



Sân bay Tân Sơn Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh

“A Nhân… A Nhân… cậu đi đâu mà gấp vậy? Đi vệ sinh hả?” – Gia Huy cố lách người qua đám đông, hướng Hạo Nhân hét to.

Hạo Nhân quyết định lơ luôn Gia Huy, tiến nhanh ra cửa.

“A Nhân, A Huy… bên này.” – Hạo Thiên đứng ở cổng chờ, hướng hai cậu em vẫy tay.

“Gia Huy…”

“Không phải tôi báo… Hạo Nhân… cậu làm ơn điều tra trước rồi kết án sau có được không?”

“Haha… em đừng trách A Huy, không phải nó báo đâu. Cậu hai Lý gia đi đâu hiển nhiên sẽ có người báo cho anh biết rồi.” – Hạo Thiên nhìn bộ dạng đầy ủy khuất của Gia Huy, rồi liếc nhìn kiểu tóc mới của Hạo Nhân, có lẽ cậu hiểu được mọi chuyện rồi – “A Huy… đây là… tác phẩm của em?”

“A haha… Hạo Thiên… anh biết là được rồi… đừng có hại chết em như thế.” – Gia Huy với tay chụp lấy ba lô của Hạo Nhân và balo của mình đưa cho Hạo Thiên – “Anh mang cái này về trước, đã tới đây nhất định phải đi cho biết. Hạo Nhân… cậu nói thử xem, đồ ăn ở đây ngon lắm phải không? Trên máy bay chẳng có gì ăn cho ra hồn.” – Gia Huy xoa bụng, quả thật món ăn trên mấy bay chẳng có gì đặc sắc, so với mẹ cậu nấu còn tệ hơn.

“Cậu im đi. Đừng có nói chuyện với tôi.”– Hạo Nhân khá bực bội. Cứ nghĩ sang đây sẽ tự do hơn một chút, không nghĩ đến chỉ là chuyển từ kiểu giám hộ này sang kiểu giám hộ khác. Rút cuộc họ muốn gì ở cậu đây?

“Hiểu hiểu… không nói thì không nói… đi nào…” – Gia Huy vô cùng thức thời, lập tức quay sang nịnh nọt.

“Được rồi, anh về lại công ty trước.” – Hạo Thiên lắc đầu nhìn em trai mỉm cười, cậu mở ví đưa cho Gia Huy tấm card – “Cầm lấy cái này, khi nào muốn về thì cứ theo địa chỉ trên đó là được.”.

Hạo Nhân khẽ gật đầu chào anh mình, xoay người bước theo Gia Huy đang đi nhanh về phía trước.

Hạo Thiên quay đầu mở cửa xe, môi khẽ nở nụ cười - “Em trai, chào mừng cậu về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui