Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Dấu chân trên nền gạch chỉ có thể nhìn thấy chiều dài và kích cỡ lớn nhỏ, không cách nào nhìn ra được độ nông sâu.

Do đó chỉ có thể đoán được chiều cao của nghi phạm khoảng 170-175 cen-ti-mét, chưa rõ cân nặng.

Vân Miểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hung thu có suy nghĩ kín kẽ, nếu muốn trốn thoát, chắc chắn sẽ né lối thang máy đi thẳng đến trước cửa, bởi vì nơi đó có camera, quá dễ bị quay được. . Tr𝗎yện‎ hay?‎ Tìm‎ ngay‎ trang‎ chính‎ [‎ T‎ r‎ U‎ m‎ T‎ r‎ 𝗎‎ y‎ e‎ n.𝖵𝗡‎ ‎ ]

Vân Miểu xoay người hỏi quản lý của KTV: “Ngoại trừ thang máy, còn có cách nào khác để xuống lầu không?”

“Phía sau có một lối cầu thang dùng để thoát hiểm, chúng tôi rất ít khi sử dụng, trừ khi cúp điện mới đi.”

Vân Miểu nhìn Lục Chinh, hai người không hẹn mà đồng thanh nói: “Đi xem thử.”

Cầu thang này nằm trong cùng của KTV, được chỉ dẫn qua đó bằng một dãy mũi tên màu xanh lá.

Vân Miểu đi rất nhanh, Lục Chinh đi bình thường cũng suýt không theo kịp cô.

Anh không kìm được mà nhíu mày, cười một tiếng, lúc cô gái nghiêm túc làm việc, sự cố chấp tỏa ra trên người cô quá đáng yêu rồi.

Cửa thoát hiểm rất nặng, bình thường không dùng đến đều trong trạng thái đóng kín. Vân Miểu mất rất nhiều sức mới đẩy ra được một khe hở nhỏ, gió nóng trong hàng lang thổi vào, mang theo chút ẩm mốc.

Lục Chinh đi theo phía sau, anh bước tới cười một cái: “Miểu Miểu, không đủ sức mà em còn chạy nhanh như thế, không đợi anh à.”

Vân Miểu nghe vậy, dứt khoát buông tay ra, xoay người lại nhìn anh.

Cùng lúc đó, cửa thoát hiểm phía sau tự động đóng lại, phát ra một tiếng “cộp”.

Cô gái dựa vào cánh cửa nặng nề kia, đôi mắt bị ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu sáng. Cô bĩu môi, nói với giọng điệu hơi ghét bỏ: “Lục Chinh, anh phá án quá không tích cực rồi đó.”

Lục Chinh quệt mũi, bật cười: “Ừ, là anh không tích cực rồi.”

Trong lúc nói chuyện, anh bước lại gần, đè tay lên cánh cửa phía sau người cô.

Vân Miểu chưa kịp lùi về đã bị bao vây giữa vòng tay của anh và cánh cửa thoát hiểm.

Gần quá, mùi trên người anh đã lan đến chóp mũi. Vân Miểu không kìm được mà căng thẳng, tai cô đỏ bừng.

“Két” một tiếng, cánh cửa lớn sau người cô bị đẩy ra, mùi ẩm mốc kia lại bay vào theo làn gió nóng, lối đi sau người tối đen.

Lục Chinh quay người gọi một tiếng: “Miểu Miểu, đi thôi.”

“Ồ.” Khi Vân Miểu lấy lại tinh thần, đã bị Lục Chinh nắm tay dắt đi.

Cánh cửa thoát hiểm nặng nề phía sau đóng lại, ánh sáng bỗng chốc tối đi rất nhiều, nhưng đôi mắt của người đàn ông lại sáng bừng hệt như những vì sao.

Lục Chinh: “Miểu Miểu, vừa nãy em đang nghĩ gì vậy? Tai đỏ cả lên rồi.”

Vân Miểu: “Em không nghĩ gì cả.”

Lục Chinh quệt mũi cô một cái, khẽ cười: “Miểu Miểu, lần đầu tiên anh không muốn điều tra án đấy.”

Vân Miểu: “Lục Chinh, cái này của anh gọi là yêu đương mù quáng, không nên.”

Lục Chinh lại bật cười, cong ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô.

Vân Miểu đẩy anh: “Mau điều tra cho xong đi, rồi về ngủ. Em sắp buồn ngủ chết rồi đây.”

Lục Chinh cho tay vào túi: “Ừ.”

Trong lối đi tích bụi nghiêm trọng, trên mặt đất có thể nhìn rõ dấu chân, độ dài và kích cỡ của nó gần như giống với dấu chân mà bọn họ nhìn thấy ở trước cửa phòng của nhân viên vệ sinh.

Vân Miểu: “Hung thủ rời đi từ chỗ này.”

Lục Chinh nắm tay cô: “Xuống dưới xem thử.”

Bọn họ đi theo dấu chân xuống phía dưới, đến tầng một thì hoàn toàn mất dấu vết.

Bên ngoài lối thoát hiểm là con đường ẩm thực nổi tiếng- Ngõ Mèo.

Đất ở chỗ này thuộc trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, là con phố có lượng người đông nhất trong ba con phố ẩm thực lớn của thành phố N.

Cho dù là hiện giờ cũng vẫn có các cửa hàng chưa đóng cửa, từng tốp người đứng xếp hàng trước cửa.

Không khó để tưởng tượng nơi này lúc chín giờ hơn nhộn nhịp, đông đúc như thế nào.

Giọt nước rớt xuống biển, khó tìm kiếm dấu vết, manh mối này coi như đứt rồi.


Vân Miểu nhìn đèn đường màu trắng ở phía xa, thở dài: “Lục Chinh, ông ta sẽ đi đâu?”

Lục Chinh: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.”

Vân Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”

Lục Chinh cười: “Đi, mua chút đồ ăn, rồi về nhà.”

Vân Miểu nhướng mày: “Không điều tra nữa sao?”

Lục Chinh: “Ngày mai đổi chỗ khác.”

Vân Miểu lại hỏi: “Đám người Hà Tư Nghiên thì sao? Không đi cùng chúng ta à?”

Lục Chinh: “Tư Nghiên có Đại Vũ đưa về.”

Trong lúc nói chuyện, Lục Chinh đã xếp hàng phía sau hàng người dài nhất. Cửa hàng này bán bánh gạo cay, vừa hay Vân Miểu thích ăn, hai người ngồi bên đường, ăn hết một hộp bánh gạo.

Vân Miểu đứng dậy vươn vai: “Giả vờ một chút, tối nay là một đêm tươi đẹp.”

Lục Chinh nắm ngón tay cô: “Vốn dĩ là vậy.”

Vân Miểu: “Nếu không xảy ra án mạng, chắc là vậy. Nhưng bây giờ, mí mắt em không mở nổi nữa, phải dùng que diêm để chống đỡ.”

Cô gái nheo mắt, nói chuyện một cách lười biếng hệt như một con gấu túi, Lục Chinh trông thấy thì chợt thấy buồn cười: “Buồn ngủ vậy à? Anh cõng em.”

Vân Miểu mở mí mắt nhìn anh: “Cõng thật à?”

Lục Chinh tiếp tục đi về phía trước, nhân tiện trêu chọc cô: “Vậy thì không cõng nữa.”

Vân Miểu lập tức tóm lấy cổ tay của anh: “Không được, anh nói lời phải giữ lời chứ.”

Lục Chinh: “Hôn anh một cái, anh sẽ cõng em.”

“Không muốn.” Cô có cách khác.

Vân Miểu lùi về sau mấy bước, lấy đà, nhảy lên lưng anh.

Lục Chinh phản ứng rất nhanh, lập tức giữ lấy chân cô. Anh thở dài, cười dung túng mà nuông chiều: “Kha Vân Miểu, sao em còn dùng bạo lực vậy?”

Vân Miểu ôm lấy cổ anh: “Em thích! Có bản lĩnh thì anh hất em xuống đi?”

Bỏ đi, anh không nỡ.

Tấm lưng của Lục Chinh rất rộng, Vân Miểu nằm trên đó lập tức nhắm mắt lại.

Đêm mùa hè ngột ngạt, trên đỉnh đầu sao sáng đầy trời, bên chân là tiếng côn trùng kêu vui tai, trên lưng là tiếng thở đều đều của cô gái.

Lục Chinh bước chậm lại, anh đi rất nhẹ: “Miểu Miểu…”

“Hả?” Vân Miểu đã ở bên bờ giấc mơ, giọng nói rất nhỏ.

Lục Chinh: “Em nợ anh một nụ hôn.”

Vân Miểu ưỡn người về trước, hôn một cái lên cổ anh: “Nhỏ mọn.”

Lục Chinh mỉm cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Miểu tỉnh dậy thì phát hiện mặt trời đã lên cao rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô hiếm khi ngủ nướng nên cảm thấy không quen cho lắm.

Cô mang dép ra ngoài, trong phòng khách gió thổi mát mẻ, người máy đang giúp Lục Chinh gói sủi cảo, trên cánh tay máy có dính bột mì, nhưng khung cảnh lại ấm áp đến lạ.

Lục Chinh thấy cô đi ra thì mỉm cười: “Em dậy rồi à?”

Vân Miểu: “Không phải nói hôm nay muốn đi điều tra vụ án à? Sao anh còn tắt báo thức của em.”

Lục Chinh: “Muộn chút rồi đi, chỗ làm việc của Trương Quỳnh Quỳnh vẫn chưa vào ca.”

Vân Miểu tò mò: “Cô ta làm việc ở đâu?”

Lục Chinh lau tay, đưa ly nước cho cô: “Hộp đêm.”


Chỗ này ban ngày gần như không kinh doanh.

Người máy Vân Chinh ở bên cạnh đưa sủi cảo đã gói xong vào tay Lục Chinh, máy cảm ứng ánh sáng trên đỉnh đầu lắc lư, bộ dạng muốn được khen.

Lục Chinh cười: “Gói không tệ, có tiến bộ.”

Vân Miểu: “Anh chuyển đổi chế độ nhà bếp cho Vân Chinh đi, nó biết gói sủi cảo.”

Lục Chinh: “Đó là chương trình máy tính gói, không có tình cảm.”

Người máy lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, không có tình yêu.”

Lục Chinh: “Nói rất hay.”

Vân Miểu: “...”

Người máy Vân Chinh lại gói thêm mấy cái sủi cảo méo mó, Lục Chinh bưng cái đĩa vào trong nhà bếp để nấu sủi cảo. Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng lan tỏa trong không khí.

Vân Miểu đánh răng rửa mặt xong, bước ra, Lục Chinh gắp một miếng sủi cảo đưa vào miệng cô.

Sủi cảo nhân màu xanh, vỏ màu trắng, cắn một miếng thì nước bên trong tràn ra, mùi vị cũng không tệ.

Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến chuyện rất lâu về trước, đó là năm mới đầu tiên cô và Lục Chinh trải qua.

Trước lúc đó, Lục Chinh vẫn luôn một mình ăn tết, năm mới và ngày thường không có gì khác nhau, nhưng trong nhà có thêm một cô gái, luôn phải có chút nghi thức.

Sau khi suy đi tính lại, Lục Chinh quyết định gói sủi cảo nhân thịt, vỏ bánh đều được mua sẵn, hẹ băm nhuyễn bỏ vào trong là được. Đến giờ bỏ muối, anh gọi cô gái đến.

Lục Chinh đưa cái muỗng cho cô: “Em bỏ đi.”

Vân Miểu nhìn anh: “Phải bỏ bao nhiêu?”

Lông mày Lục Chinh co giật: “Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng không biết?”

Vân Miểu: “Đơn giản như vậy, anh lớn chừng này, chẳng phải cũng không biết sao?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nhờ bà cụ ở đối diện bỏ muối giùm.

Bà cụ kia vừa bỏ muối vào nồi vừa càm ràm: “Thanh niên bây giờ phải học tập, đừng có ngày nào cũng trông mong vào người già.”

Vân Miểu tựa ở bên cạnh nhìn chăm chú, đếm từng muỗng từng muỗng.

Lục Chinh thấy thú vị, học theo giọng điệu của bà cụ nói với Vân Miểu: “Miểu Miểu, học nhiều một chút, sau này dựa vào em đó, người trẻ tuổi à.”

Bà cụ không biết quan hệ của hai người, lại mắng Lục Chinh một trận: “Làm anh trai thì phải chăm sóc cho em gái, sau này cưới vợ mới biết yêu thương vợ. Đợi ăn tết xong, lúc bà nấu ăn thì cháu qua mà học, nấu nướng là kỹ năng gia truyền mà đàn ông buộc phải nắm vững.”

Vân Miểu thấy anh bị mắng, vui mừng cười ngất ngưởng.

Lục Chinh gõ đầu cô một cái.

Bởi vì đến tết nên bà cụ kia còn tặng thêm cho hai người trái táo lớn: “Nhóc con, bà thấy cháu không tồi, nhà bà có đứa cháu gái, bà giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé?”

Vân Miểu thấy tình hình không đúng, lập tức kéo Lục Chinh bỏ chạy: “Bà ơi, anh cháu vô cùng đào hoa, bạn gái xếp thành hàng đó, bà nhất định đừng bị anh ấy lừa!”

Bà cụ kia nghe vậy thì đóng sầm cửa lại.

Lục Chinh cụp mắt nhìn cô, Vân Miểu ngửa mặt, không hề chột dạ chút nào: “Em thấy anh không có thời gian đi học nấu ăn rồi, nên nghĩ cách từ chối giúp anh.”

Lục Chinh: “Ồ? Vậy anh còn phải cảm ơn em rồi?”

Vân Miểu lấy chìa khóa trong tay anh, mở cửa: “Không cần khách sáo như thế.”

Lục Chinh: “...”

Thời gian chớp mắt đã trôi qua mấy năm rồi, bây giờ nhớ lại, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Khi đó Lục Chinh chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, bố mẹ mất sớm, anh sống một mình, suốt ngày đều ăn cơm căn tin, thỉnh thoảng ở nhà tuyệt đối không lãng phí nhiều thời gian như vậy để gói sủi cảo.

Sự xuất hiện của Vân Miểu, từ mức độ nào đó mà nói đã phá vỡ sự cân bằng vốn có trong cuộc sống của anh.

Trước khi cô đến, anh cũng không hề cảm thấy bản thân cô đơn.


Sau khi cô đi, cảm giác đó mới xuất hiện.

Trải qua mùa xuân ấm áp mới cảm nhận được mùa đông lạnh giá, rét căm, không thể chịu đựng.

Vân Miểu ăn hết đĩa sủi cảo.

Lục Chinh lại bỏ thêm mấy cái vào đĩa của cô: “Ăn thêm mấy cái nữa đi.”

Vân Miểu dừng đũa, cô hỏi: “Lục Chinh, anh còn nhớ bà cụ đối diện không?”

Lục Chinh gật đầu: “Anh nhớ.”

Vân Miểu: “Bà ấy còn sống không?”

Lục Chinh: “Mấy năm trước bị nhồi máu não, mất rồi.”

Vân Miểu: “Ồ.”

Lục Chinh chợt cười, anh nói: “Bà ấy nói rất đúng.”

Vân Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”

Lục Chinh nhéo má cô: “Phải chăm sóc cho em gái, mới chăm sóc được cho vợ.”

Sau bữa sáng, Vân Miểu đi theo Lục Chinh đến đội cảnh sát.

Kết quả khám nghiệm của bộ phận kỹ thuật đã có rồi, chất dính trên váy của Trương Quỳnh Quỳnh, và chất thu được trong đường viền gạch men ở lối đi giống hệt nhau, là hỗn hợp của natri hydroxit với loại rượu trái cây nào đó.

Vân Miểu cau mày: “Xác định là rượu à?”

“Đúng vậy, natri hydroxit hòa tan trong cồn, nhưng không xảy ra phản ứng hóa học với nó.”

Cũng phải, đối với Trương Quỳnh Quỳnh mà nói, sức hấp dẫn của rượu mạnh hơn nước ép nhiều.

Vì để thu lợi nhuận, KTV đã nghiêm cấm khách mang rượu vào trong, lối vào đều có bảo vệ kiểm tra túi xách.

Quầy bar tự phục vụ trước cửa cũng thu phí theo đầu người, giá tiền không cao, ba mươi tệ một người, nhưng nước có thể lựa chọn là sữa và nước ngọt. Nếu muốn uống rượu, cần phải thu phí riêng.

Cho nên, rượu của hung thủ chỉ có thể lấy được ở bên trong KTV.

Nếu là mua, vậy nhất định có lịch sử mua rượu.

Vân Miểu và Lục Chinh đến KTV một chuyến, hôm qua nơi này xảy ra án mạng, hôm nay bọn họ bị yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để giải quyết.

Bên ngoài đóng cửa, bên trong đang họp, người chủ trì cuộc họp chính là người quản lý tối qua.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh vừa bước vào, người quản lý kia lập tức đi tới: “Cảnh sát Lục.”

Lục Chinh gật đầu với anh ta: “Tôi cần điều tra lịch sử bán nước của các anh tối hôm qua.”

“Được, anh đợi chút.” Người quản lý kia gật đầu với thu ngân.

Cô gái kia lập tức dẫn Lục Chinh và Vân Miểu vào trong quầy lễ tân, tốc độ mở máy tính hơi chậm, Vân Miểu không có việc gì làm nên nghe nội dung cuộc họp của bọn họ.

“Thường ngày bọn tôi yêu cầu mọi người bắt buộc phải mặc đồng phục đi làm, nhưng hôm nay lại có người không mặc.”

Vân Miểu nhìn lướt qua người những nhân viên kia, nhân viên phục vụ và nhân viên tiếp rượu đều mặc đồ vest màu đen trắng. Có một nhân viên có thân hình hơi mập bị xách sang một bên, người mà người quản lý nói không mặc đồng phục chính là anh ta.

“Quản lý! Hai hôm nay tôi xin nghỉ không tới làm, quần áo treo ở đó bị người ta lấy đi mất rồi. Tôi nói thật đó, không tin thì anh hỏi thử đi, bọn họ đều biết cả.”

“Đồng phục của mình tại sao không cất vào trong tủ để bảo quản?”

“Quản lý, có người trộm đồ của tôi, mâm của tôi cũng mất rồi.”

“Lát nhận lại một cái đi.”

Vân Miểu thu lại tầm mắt, máy tính ở quầy lễ tân đã mở ra, tối qua có rất nhiều người mua rượu, nhưng gần như đều từ sau chín giờ.

Trước chín giờ, không điều tra được bất cứ lịch sử tiêu thụ nào.

Nếu không phải rượu mua, vậy chỉ có thể là trộm.

Vân Miểu: “Rượu mấy người bán có những loại nào?”

Nhân viên thu ngân kia chỉ tay về kệ rượu phía sau, rượu đế, rượu tây, rượu vang, đầy rẫy trước mắt.

Vân Miểu nhanh chóng nhìn lướt qua kệ rượu kia, lông mày hơi nhíu lại.

Màu sắc của những loại rượu này và màu sắc trên váy của Trương Quỳnh Quỳnh không giống nhau.

“Không có rượu trái cây à?” Vân Miểu hỏi.

Nhân viên thu ngân: “Có đó, nhưng mới vừa quyết định giá cả, vẫn chưa chính thức bán ra ngoài, còn đang trong giai đoạn dùng thử.”


Lục Chinh đi thẳng đến chỗ người quản lý kia: “Cần phải đối chiếu số lượng rượu trái cây của các anh một chút.”

Người quản lý kia sau khi kiểm kê cẩn thận số lượng thì phát hiện rượu trái cây trưng bày bên ngoài thiếu mất một chai vị dâu.

Vân Miểu cầm lấy chai rượu dâu kia bỏ lên ánh đèn soi, màu sắc đỏ sẫm bên trong rất giống với rượu dính trên váy của Trương Quỳnh Quỳnh.

Vân Miểu lắc chai rượu trong tay rồi hỏi: “Tôi có thể mua một chai mang về không?”

Nhân viên thu ngân mỉm cười: “Đương nhiên là được.”

Sau khi trở về từ KTV, hai người lại đến bộ phận kỹ thuật một chuyến, kết quả giám định giống hệt như hai người suy đoán.

Thứ Trương Quỳnh Quỳnh uống vào chính là rượu trái cây này.

Về cơ bản đã xác định được cách gây án của hung thủ.

Vân Miểu: “Chỗ rượu độc còn lại chắc đã bị ông ta mang đi rồi, trên đó rất có khả năng có dấu vân tay của ông ta.”

Trương Quỳnh Quỳnh cũng không phải kẻ ngốc, người ta đeo bao tay đưa rượu cho cô ta, nhất định cô ta sẽ không uống dễ dàng.

Chắc chắn là ly rượu có độc kia không mang về nhà, cách tốt nhất chính là tìm chỗ vứt đi, thùng rác công cộng là nơi tốt nhất.

Lục Chinh xoay người, nhìn Lưu Vũ một cái: “Sắp xếp người xác định địa điểm, rồi tìm kiếm chai rượu như vậy, thời gian thùng rác bị đổ chắc vào khoảng chín giờ tối qua đến chiều nay.”

Lưu Vũ bày ra vẻ mặt không thiết sống: “Lão đại, thùng rác ngày hè oi bức không dễ ngửi hơn xác chết thối chút nào đâu.”

Lục Chinh: “Vậy được, cậu đến bộ phận kỹ thuật đổi cho lão Dương, sau này xác chết thối rữa để cậu kiểm tra.”

Lưu Vũ hoảng sợ, liên tục khua tay: “Đừng, đừng, đừng! Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, công việc của pháp y người ta, tôi không biết làm đâu. Làm không tốt, ông nội, ông chú sẽ đến dưới chân giường tìm tôi lúc nửa đêm, chẳng phải bị dọa chết khiếp sao.”

Hà Tư Nghiên: “Nói trắng ra anh chính là tên nhát gan, không thích hợp làm pháp y.”

Lưu Vũ chống hông: “Hứ, là cô, cô không sợ à?”

Hà Tư Nghiên: “Có gì đáng sợ chứ?”

Lưu Vũ: “Được, cô không sợ thì đi lục thùng rác với tôi.”

Hà Tư Nghiên tắt máy tính: “Đi thì đi, sợ anh à? Làm chút việc cũng kén cá chọn canh.”

“Hứ, tôi kén cá chọn canh khi nào?”

“Anh không có sao?”

“Cái đó tôi gọi là đòi hỏi hợp lý.”

Hai người đi ra ngoài trong cuộc cãi nhau ồn ào.

Lục Chinh nhìn đồng hồ rồi nói: “Miểu Miểu, chúng ta đi điều tra hộp đêm.”

“Tại sao chúng ta không cần đi lục thùng rác?” Vân Miểu cố ý chọc anh.

Lục Chinh búng trán cô: “Miểu Miểu, anh thiên vị cho em, em không nhìn ra à?”

Lông mày Vân Miểu chuyển động: “Ừ, nhìn ra rồi.”

Xe Jeep lái thẳng một đường đến trước cửa hộp đêm, bọn họ vẫn đến quá sớm, chỗ này phải đến bốn giờ chiều mới mở cửa.

Thời tiết quá nóng nực, ở trong xe lâu sẽ bị trúng gió. Lục Chinh dẫn Vân Miểu đi tới một quán cà phê ở đối diện.

Hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây ngô đồng ở bên cạnh, chiếu lên bàn. Ánh sáng và bóng râm đung đưa, có chút giống tranh cắt giấy in lên bàn.

Tầm nhìn ở chỗ này rất tốt, có thể nhìn thấy tình hình trong hộp đêm đối diện. Siêu xe hết chiếc này đến chiếc khác lái vào trong hầm xe của hộp đêm.

Vân Miểu chống cằm nhìn ra ngoài: “Lại là một nơi vô cùng đắt đỏ.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Cà phê hai người gọi được bưng tới, nhân viên phục vụ kia thành thục vẽ ra hai hình trái tim trong ly.

Vân Miểu cười: “Lục Chinh, sao em cảm thấy chúng ta không giống như đang phá án, mà giống như đang hẹn hò vậy?”

Lục Chinh nhướng mày: “Em cũng có thể coi như đang hẹn hò, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta.”

Vân Miểu giả vờ buồn rầu, thở dài: “Yêu đương với cảnh sát hình sự các anh đều như vậy à?”

Lục Chinh cười, ánh mắt được mặt trời buổi chiều chiếu sáng. Một lúc sau, anh nắm tay cô: “Hối hận rồi à?”

Vân Miểu nhấp một ngụm cà phê, lông mày nhếch lên: “Đâu có, em cảm thấy… Rất kích thích.”

Lục Chinh cười: “Bọn anh cũng có lúc không bận.”

Vân Miểu: “Phải xem người dân sắp xếp kỳ nghỉ ngẫu nhiên thế nào?”

Lục Chinh: “Đúng vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận