Khi Anh Gặp Em

Tử Quan quay lại phòng bệnh, Lạc Lạc đã chiếm hơn nửa giường, tướng ngủ thật xấu. Tiêu Trí Viễn một tay ôm lấy cô bé, cẩn thận không để nó rơi xuống giường, còn bản thân thì bị đẩy vào một góc giường bé tí.

Tử Quan hơi buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hai cha con anh, cúi người bế con gái lên.

Lạc Lạc chợt thức giấc, lẩm bẩm trong miệng “Cha ơi…” vừa mở mắt trông thấy Tử Quan, liền trở mình một cái, yên tâm ngủ tiếp.

Cô đặt con gái lên sofa, lại đắp thêm cho con bé một tấm chăn, nghe thấy Tiêu Trí Viễn hỏi: “Tĩnh San đâu?”

“Ờ, cô ấy bận chút việc, đã về rồi.” Tử Quan đứng bên giường kiểm tra bình thuốc truyền của anh, hỏi: “Anh ngủ thêm chút nữa đi!”

“Không, lát nữa Trần Phàn tới bây giờ.” Tiêu Trí Viễn hơi nhíu mày, “Em sao vậy?”

Tử Quan ngồi xuống cạnh giường anh, tiện đây cầm một tờ báo lên xem: “Có sao đâu ạ. Anh nghỉ ngơi đi, em đọc báo một lát.”

Đầu đề của bài báo đó là: sạt lở trên núi đá khiến một chiếc xe bus đi du lịch bị cô lập. Tử Quan lật mặt sau bài báo lên, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó rất lâu, mãi đến khi tờ báo đó bị Tiêu Trí Viễn giật xuống.

Anh coi như không có gì cầm tờ báo lên: “Có tin gì mà em xem lâu như vậy?”

“Không có gì, bỗng nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà thôi.” Tử Quan nhìn chiếc xe bus gặp nạn đó, vẻ mặt lo lắng bồn chồn của du khách, mỉm cười: “Khi đó rất cảm ơn anh.”

Tiêu Trí Viễn liếc cô một cái, vẻ mặt lãnh đạm: “Lâu như vậy mà em vẫn nhớ ư?”

“Sao mà không nhớ chứ?” Tử Quan nghiêng đầu giắt tóc vào mang tai, khẽ mỉm cười: “Nếu không có anh thì cả lớp em đã bị cô lập trên con đường núi ấy không về được rồi.”

Đó là năm, sáu năm trước, Tử Quan đang học đại học, lớp cô tổ chức một buổi du lịch, mọi người đều nhất trí đến Ôn Đường ngắm hoa cải dầu. Hôm trước vẫn còn chơi rất vui nhưng hôm trở về trời lại mưa, còn cả lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, tài xế bèn chở họ đi bằng một con đường khác. Không ngờ kết quả lại là xe bị sa lầy.

Thôn trước thôn sau đều không có nhà trọ, cố gắng bao lâu cũng chẳng có kết quả gì, mắt thấy sắc trời đã tối dần, sinh viên nào cũng nóng ruột, may mà gặp một chiếc xe khác đi qua.

Chiếc xe con đó dừng lại, hỏi tài xế có cần trợ giúp không.

Đã xác định là xe không thể vượt qua được vũng lầy ấy nên người tài xế nói với vẻ rất thông cảm: “Tôi đi hỏi sếp tôi xem có cách nào không?”

Tử Quan là lớp trưởng cho nên cùng đi qua đó.

Đó chính là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Trí Viễn.

Khi đó, Tiêu Trí Viễn cũng chỉ là một cậu thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, mới vào làm việc trong Thượng Duy chưa bao lâu, anh được phân công phụ trách dự án khu du lịch mới khởi công của tập đoàn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó anh mặc một chiếc áo thun polo trắng, da màu lúa mạch khỏe mạnh, tóc ngắn gọn gàng, tôn lên đường nét trên khuôn mặt và đặc biệt, anh có hai đôi mắt cực kì thâm thúy. Vì cô rất sốt ruột cho nên tốc độ nói không tránh khỏi hơi nhanh, anh im lặng nhìn cô, chợt mỉm cười, giơ tay ra đưa cho cô một chiếc khăn tay: “Tóc đã ướt hết rồi, lau đi trước đã.”

Tử Quan hơi ngại giơ tay cầm chiếc khăn tay sạch sẽ ấy nhưng không vội vàng lau tóc mà vẫn kể rõ tình thế khó khăn đang mắc phải trước.

Tiêu Trí Viễn sau khi nghe xong liền dặn dò tài xế: “Đoàn khảo sát của chúng ta có phải vẫn đang ở thị trấn Phú Lâm phía trước không?”

“Đúng thế, có lẽ còn ở đây khoảng nửa giờ nữa.”

“Cô gái, chi bằng như vậy đi! Cô đi cùng tôi đến thị trấn Phú Lâm phía trước, chúng tôi có một chiếc xe bus trống đang để ở đó. Tới nơi, cô sẽ quay về đây với tài xế để đón các bạn của cô về trường.”

Tử Quan hận không thể quỳ xuống cảm tạ chỉ đành vội vã nói: “Vậy anh chờ một chút ạ, để em đi nói với các bạn một tiếng bảo họ yên tâm đứng đây chờ.”

Cô quay người lại rồi tiếp tục đi trong mưa. Đuôi mày Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, ý bảo tài xế đuổi theo che ô cho cô.

Khi Tử Quan chui vào xe anh, cô không kiềm chế nổi mà hắt xì một cái.

Nhưng Tiêu Trí Viễn lại rất chú ý đến điều này anh đưa cho cô một chiếc khăn: “Lau đi đã.”

Dọc đường đi, hai người trò chuyện về chuyện học hành, trường học linh tinh, cho nên không lâu sau đã đi đến thị trấn Phú Lâm. Tiêu Trí Viễn gọi một cuộc điện thoại, chiếc xe bus chở các chuyên gia đến khảo sát nguồn tài nguyên của thị trấn Phú Lâm đúng là đang để không ở đó. Anh bèn sai người tài xế dùng chiếc xe đó để trở sinh viên lớp cô về trường học. Trước khi lên xe, Tử Quan tìm Tiêu Trí Viễn nói với anh: “Anh có thể cho em số điện thoại được không?”

Anh đẹp trai đáng yêu, nụ cười rất cởi mở cũng không hỏi lý do: “Được thôi.”

Tử Quan lưu số điện thoại vào trong di động của mình: “Sau khi trở về chúng em sẽ trả tiền chi phí cho các anh.”

Lúc cô cho điện thoại vào túi, anh đã nói: “Em không cho tôi biết tên sao?”

“Ờ, phải rồi.” Tử Quan có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Tang Tử Quan, em là Tang Tử Quan.”

Trong đôi mắt lóe lên một tia khác thường, anh nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: “Tang Tử Quan…”

Tang Tử Quan khi ấy ngây thơ tưởng rằng bản thân mình đã gặp được người tốt. Nhưng rất lâu sau đó, cô mới hiểu rằng trên đời này luôn tồn tại một số người cả đời được sống trong chu toàn vừa ý, thuận buồm xuôi gió – nhưng cuộc đời này, hình như trước giờ luôn rất bất công với cô…

***

“Khi đó vì sao anh lại muốn giúp em?” Tử Quan cúi đầu, gọt lê cho anh. Qủa lê không to lắm, cô cầm con dao Thụy Sĩ, gọt hết vòng này đến vòng khác, vỏ lê màu vàng nhạt tạo thành một sợi dây rất dài, không hề đứt đoạn.

Anh thuận tay lật sang trang báo khác, mỉm cười nói: “Thấy các em đáng thương.”

Thực ra, khi đó đúng thật là họ rất đáng thương, có mấy cô gái còn khóc nữa. Tử Quan nhớ lại chuyện cũ khóe môi hơi cong lên, cô ngừng động tác ở tay lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải vì em sao?”

Anh liếc mắt nhìn cô lập tức chạm phải ý cười bên khóe môi cô, bỗng tim anh đập nhanh vài nhịp nhưng anh coi như không có chuyện gì chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “Em nghĩ nhiều quá rồi! Lúc đó em vẫn còn là một cô bé, em nghĩ anh yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?”

Tử Quan cúi đầu, tiếp tục gọt lê: “Sau đó lúc em kiên trì gửi trả tiền xe cho anh, có phải trong lòng anh luôn cười nhạo em không?”

Tiêu Trí Viễn đặt tờ báo xuống, ánh mắt dịu dàng: “Cái đó thì không hề, chỉ nghĩ cô bé này thật nghiêm túc, cố gắng phân ranh giới.”

Tử Quan dịu dàng cắt lê thành từng miếng nhỏ, đặt trong đĩa hoa quả, chính cô cũng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Về đến trường cô tổ chức một buổi họp lớp, các bạn trong lớp đã góp được bốn trăm đồng, giao cho Tử Quan đi trả tiền xe. Tử Quan chính là “nghé mới sinh không sợ hổ” cho nên đã gọi điện thoại cho Tiêu Trí Viễn hẹn thời gian…

Khi đó cô vẫn chưa biết anh là ai, cũng chẳng vội vàng gì, chỉ là cảm thấy bản thân nên làm vậy.

Hôm đó, hai người hẹn nhau trong một quán cà phê, Tử Quan đứng ở quầy tính tiền nhìn rất lâu, cô chỉ cảm thấy mỗi loại thức uống được ghi trên bảng giá đều quá đắt, thật không ngờ một cốc nước nho nhỏ mà tới tận hai, ba mươi đồng lận. Tiêu Trí Viễn vẫn chưa tới, chung quy vẫn là bọn cô nợ người ta, chẳng lẽ lại để anh mời nước cô hay sao? Tử Quan nhìn nửa ngày, cuối cùng gọi một ly Vanilla Latte.

“Cô có muốn thêm sữa không?” Người phục vụ lịch sự hỏi.

“Có phải thêm tiền không?” Tử Quan có chút do dự.

Tử Quan khi đã có được câu trả lời của người phục vụ đó bèn trả lời người ta với vẻ rất không phóng khoáng: “…Vậy thì không cần đâu ạ.”

Vừa quay đầu lại, Tiêu Trí Viễn đã tới. Có lẽ là anh tan ca rồi tới đây luôn, vẫn còn mặc complet, ngược lại bộ complet ấy càng tôn lên dáng người rất đẹp của anh.

Cô lại bất an nhìn lên bảng giá lần nữa, phát hiện đồ uống rẻ nhất chính là Espresso, giá của nó là mười tám đồng, cô liền nói: “Cho tôi một ly Espresso.”

Trả tiền xong, Tử Quan xoay người gọi anh: “Anh Tiêu, ở đây nè.”

Tiêu Trí Viễn ngồi đối diện với cô, người phục vụ bưng lên hai ly cà phê: “Ly Espresso là của anh này ạ?”

Tử Quan thấy cái ly đồ uống đó nhỏ xíu thấy rất ngạc nhiên nhưng không thể không nói: “Không phải, là của tôi.”

Anh vẫn mỉm cười nhìn cô, thấy chiếc cặp sách màu vàng nhạt trên lưng cô cùng đôi giày thể thao tuy khá cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ liền hỏi: “Khai giảng chưa?”

“Đây là tiền xe của tất cả các bạn trong lớp em.” Tử Quan vội vã móc tiền ra, cô gói chúng lại trong một phong bì, trong đó có bốn tờ tiền màu hồng mới tinh và rất sạch sẽ.

Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn giãn ra, nói: “Thôi khỏi.”

“Không được.” Tang Tử Quan rất kiên trì.

Anh vẫn nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cô, cuối cùng anh nhận lấy.

Tử Quan thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp chất lỏng màu nâu trong cốc, rồi nhíu mày… sao lại đắng như vậy? Nescafe uống liền bán ở trường cô rất ngọt mà?

Tiêu Trí Viễn hơi cúi đầu che đi ý cười nơi đáy mắt, nghiêng đầu gọi phục vụ: “Phiền anh cho tôi một cốc nước ấm.”

Vì Tiêu Trí Viễn mới từ nước ngoài về nên không quen thuộc lắm với những thứ ở đây, trọng tâm câu chuyện chuyển tới các món ăn ngon ở đầu đường cuối ngõ trong Văn Thành một cách rất tự nhiên.

“Vậy lần sau em dẫn tôi đi ăn ở quán ăn vỉa hè nhé?” Cuối cùng Tiêu Trí Viễn hẹn cô như vậy, trong ánh mắt còn có vài phần ý cười khi thực hiện thành công.

Đương nhiên là Tử Quan không hề phát hiện ra: “Được thôi!”

Nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tử Quan nhìn đồng hồ: “Em phải về trường rồi, trường em mười giờ là đóng cửa.” Lúc nói như vậy cô nhìn chằm chằm vào ly nước đối diện, từ đầu đến cuối anh chẳng uống hớp nào, nhưng cô vẫn phải xót ruột mà khi phải bỏ ra ba mươi đồng.

Dĩ nhiên anh định trả tiền. Nhưng Tử Quan đã cướp lời: “Em đã trả rồi. Anh Tiêu, cảm ơn anh nhé, vốn dĩ lớp em định làm một lá cờ có thêu chữ: “Giúp người là niềm vui” tặng cho anh cơ.”

Anh giật mình, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, hơi nghi ngờ, không biết cô gái nhỏ này có phải đang nói đùa với anh hay không nữa, cuối cùng anh nhún vai cười hi hi.

Đêm đó, Tử Quan nằm trằn trọc trên giường, Phương Tự nằm cùng giường với cô giở mình một cái, nói mớ một câu, cô vẫn không tài nào ngủ được, nghe thấy tiếng tim mình đập như trống gõ. Là vì một ly Espresso nho nhỏ ấy ư? Vì cô không muốn lãng phí nên đã nhíu mày uống hết, ai ngờ chất kích thích ấy lại khiến cô mất ngủ…

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại kêu tinh một tiếng, một tin nhắn mới: Bạn học Tang, tiền xe chỉ có 240 đồng. Trưa mai em có rảnh không? Tôi tìm em trả tiền thừa.

Tinh thần cô thoắt cái tỉnh táo, vội vàng nhắn lại: Được.

***

“Nhưng tin nhắn sau đó anh gửi cho em, nói là trả lại em 160 đồng, đó là anh cố tình đấy.” Tiêu Trí Viễn cắn một miếng lê, mỉm cười nói.

“Ồ?” Tử Quan ngạc nhiên.

Anh cười như không, lại có ý tứ sâu xa: “Em không biết anh để ý đến em nhường nào đâu!”

Lạc Lạc nằm trên sofa phía sau cô giở mình một cái, lúc ngủ mơ còn chu môi lên, điểm ấy hoàn toàn giống cha con bé.

Tử Quan im lặng một hồi, dường như không nghe ra ý đồ của anh, cô bật TV lên.

Âm lượng TV chỉnh về mức nhỏ nhất, xen vào giờ tin tức là một tiết mục quảng cáo.

Vũ hội sang trọng xa hoa, nam nữ thần thái huy hoàng, lúc đang thì thầm to nhỏ thì đột nhiên toàn bộ ánh đèn trong phòng tắt ngúm.

Trong tối tăm, một công tước tuấn tú vừa chìa tay ra thì bên người đã không còn ai, chỉ có tiếng gió đang lướt nhẹ qua.

Bàng hoàng chợt đến trong giây lát, cũng may trong không gian vẫn còn sót lại dấu vết của cô ấy, công tước đẹp trai nương theo mùi hương mềm dịu như tơ, tìm được nàng thiếu nữ đang giấu mặt sau tấm mặt nạ.

Là cô ấy – Night Moment.

Đúng là quảng cáo nước hoa của Đồng Tĩnh San.

Đây là lần đầu tiên Tử Quan xem, nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến khác thường.

Cô lẳng lặng quay sang: “Tiêu Trí Viễn, anh chưa từng gặp em trước đó ư?”

Giọng nói của cô rất nhỏ. Bởi vì cố gắng buông rèm mi xuống nên cô chỉ trông thấy làn mi đẹp đẽ của anh khẽ run lên, một bóng tối dày đặc dần hiện ra dưới mí mắt.

Tiêu Trí Viễn giật mình trong một giây, rồi nhỏ giọng nói: “Em biết rồi?”

“Người đó là anh?” Tử Quan lặp lại lần nữa, “Người xuất hiện trong lúc mất điện tối hôm đó là anh sao?”

Anh không phủ nhận, chỉ chăm chú nhìn cô, nắm chặt cánh tay đang run rẩy của cô, “Phải, trước khi dừng xe lại giúp lớp em, anh đã biết em rồi, Tang Tử Quan!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui