Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Hạ Hầu Ngọc không xuống xe taxi mà hạ cửa sổ xe xuống, "Đội trưởng Lục."

"Vào trong tâm sự hay là tìm chỗ khác?"

Hạ Hầu Ngọc nhìn sang chỗ khác, hắn không hay đi lại ở chỗ đông người, hắn không thích để lộ đôi chân tàn tật, "Ở gần đây có quán trà."

Lục Thịnh kéo cửa ghế phụ ngồi vào xe, xe bắt đầu lăn bánh. Lục Thịnh và Hạ Hầu Ngọc quen biết gần mười năm, lúc anh ta xảy ra chuyện, Lục Thịnh vẫn cảm thấy áy náy, khi đó anh hẳn nên đề phòng anh ta.

Sau khi ba mẹ qua đời, người anh tin tưởng nhất là Hạ Hầu Ngọc.

Khoang xe yên tĩnh, không ai nói gì.

Ánh chiều tà le lói, phố phường vừa lên đèn.

Mười phút sau xe dừng lại trước một quán trà, Hạ Hầu Ngọc chống nạng bước xuống rồi quay người lấy xe lăn. Lục Thịnh mở cửa xe bên kia, lấy xe lăn ra cho anh ta.

Hạ Hầu Ngọc nhìn anh nói, "Cám ơn."

Hai người bước vào quán trà, Lục Thịnh quan sát Hạ Hầu Ngọc, bên trong vẻ ôn tồn lễ độ là một linh hồn thế nào?

Vào trong quán, Lục Thịnh ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang menu đến, anh tùy tiện gọi một bình trà, căn dặn nhân viên phục vụ, "Mang đồ uống vào xong không cần vào nữa."

Hạ Hầu Ngọc nhìn Lục Thịnh, ánh mắt dần lạnh xuống, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Anh biết Chu Trạch không?" Lục Thịnh không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

"Chu Trạch?" Hạ Hầu Ngọc nhướng mày, cười nói, "Có biết, một bệnh nhân của anh."

"Anh ta có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người liên hoàn."

"Chuyện đó có liên quan đến anh?" Hạ Hầu Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lục Thịnh.

"Anh là tâm lý bác sĩ của anh ta, bắt được kẻ tình nghi sẽ điều tra các mối quan hệ xã hội của anh ta. Đây là quy trình hợp lý." Lục Thịnh nói, "Anh và Chu Trạch quen biết bao lâu rồi?"

Hạ Hầu Ngọc trầm tư một lát, nói, "Năm 2012, anh ta mắc bệnh trầm cảm tìm đến anh. Sau này tình hình của anh ta chuyển biến tốt đẹp, bọn anh cũng rất ít khi gặp mặt. Hung thủ của vụ án gϊếŧ người liên hoàn là anh ta?"

"Anh ta có còn vấn đề nào khác không?"

"Cậu nói là phương diện kia?"

"Có tình trạng tâm thần phân liệt không? Có khuynh hướng bạo lực không?"

"Hiện giờ tính là quy trình làm việc của các cậu?"

Lục Thịnh nhìn Hạ Hầu Ngọc, vài giây giằng co ngắn ngủi, anh lấy thiết bị ghi âm mở ra, đặt trên bàn trà, "Vâng."

Hạ Hầu Ngọc nhìn đồ vật trước mặt Lục Thịnh một lát, nhắm mắt lại, "Bây giờ cậu về phòng làm việc với anh, anh sẽ đưa hồ sơ của Chu Trạch cho cậu, có cả phân tích kỹ càng về bệnh tình của anh ta."

"Phiền phức." Lục Thịnh giải quyết việc chung.

Động tác pha trà của Hạ Hầu Ngọc rất ưu nhã, "Khóa chặt Chu Trạch, thì điều tra được thôi. Cần anh giúp một tay không?"

Lục Thịnh ngước mắt nhìn Hạ Hầu Ngọc, đuôi mắt cong lên nở nụ cười, "Tất nhiên rồi, anh có kinh nghiệm phong phú, phương diện tâm lý chỉ sợ còn phải trưng cầu ý kiến của anh."

Hạ Hầu Ngọc đưa chén trà cho Lục Thịnh, nói, "Không thể tiếp tục làm cảnh sát là tiếc nuối của anh. Nếu có cơ hội, anh sẵn lòng cống hiến sức lực cho đội cảnh sát."

"Anh từng gϊếŧ người chưa?" Lục Thịnh chuyển đề tài.

Ánh mắt Hạ Hầu Ngọc hơi biến đổi, lập tức phì cười, "Sao anh lại gϊếŧ người? Cậu đang nói gì thế? Sao lại hỏi cái này?"

"Anh cảm thấy có người nào thao túng anh ta phạm tội không?"

Hạ Hầu Ngọc trầm lặng mấy giây, rất nhanh đã trả lời, "Không có."

"Thật sao?"

Ngón tay Hạ Hầu Ngọc gõ xuống mặt bàn, ánh mắt lạnh xuống, "Lục Thịnh, sao cậu lại hỏi vấn đề này?"

"Ngày 11 tháng 3 anh ở đâu?"

Hạ Hầu Ngọc ngẫm nghĩ, "Chắc là ở Thành phố C, có một trường học mời anh đến diễn thuyết. Anh nhớ mang máng như vậy."

"Cùng ngày hôm đó anh và Chu Trạch hàn huyên chuyện gì?"

"Anh có thể nói gì với bệnh nhân của anh?" Hạ Hầu Ngọc nói, "Anh ta tâm sự, anh nghe."

Lưu Dương điều tra nhật ký cuộc gọi của Chu Trạch, vào ngày Lưu Nhiễm bị hại, trong nhật ký cuộc gọi của Chu Trạch có một dãy số khả nghi gọi đến hai lần. Thời gian không chênh lệch quá nhiều với biểu hiện trong camera giám sát.

"Đây là số điện thoại anh dùng cho công việc?" Lục Thịnh lấy điện thoại, mở một tấm hình đưa cho Hạ Hầu Ngọc.

Hạ Hầu Ngọc quả thực là có điểm yếu trong tay Chu Trạch, hắn không ngờ mọi chuyện lại bại lộ nhanh như vậy, quá nhanh, khiến hắn trở tay không kịp. Hắn tự nhận kế hoạch của mình chu toàn, nhưng người điều tra vụ án là Lục Thịnh. Bây giờ không phải là lúc ba mẹ của cậu ta gặp nạn, hiện giờ cậu ta rất tỉnh táo và lý trí. Hạ Hầu Ngọc chưa kịp kết thúc mọi chuyện thì đã mất đi lá chắn Chu Trạch, hắn tìm Lục Thịnh là muốn biết cảnh sát biết bao nhiêu về chuyện này. Lục Thịnh giữ bí mật công việc rất kỹ, nếu như không phải người nữ cảnh sát kia làm việc lỗ mãng bị hắn bắt được thì hắn không hề biết Lục Thịnh đã nghi ngờ mình.

Hạ Hầu Ngọc nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh như không, "Là số điện thoại công việc của anh."

"Anh và Chu Trạch liên lạc với nhau bằng số này?"

"Không phải."

Đã bị điều tra ra, hắn có nói dối cũng không có tác dụng.

Gần đây sức khỏe của Hạ Hầu Ngọc có vấn đề khiến phản ứng của hắn trở nên chậm chạp, hắn không nên đến tìm Lục Thịnh.

"Vậy dãy số kia là gì?"

"Chúng ta nhất định phải nói chuyện nghiêm túc vậy sao?" Hạ Hầu Ngọc ngả người dựa vào ghế sofa, cười nhìn Lục Thịnh, "Chúng ta là bạn bè lâu năm."

"Lúc cần nghiêm túc thì phải nghiêm túc."

"Được rồi, đội trưởng Lục nói gì thì làm cái đó." Hạ Hầu Ngọc lấy điện thoại ra, "Để anh tìm số điện thoại."

Lục Thịnh nhìn anh ta, hơi nhíu mày, Hạ Hầu có khả năng nhìn qua là nhớ, sao chỉ một dãy số mà cũng phải tìm?

Hạ Hầu Ngọc chỉ chỉ đầu, cười giải thích, "Chỗ này có một hạt lựu lớn, trí nhớ giảm sút."

Lục Thịnh ngẩn người, Hạ Hầu Ngọc tìm số đọc cho Lục Thịnh, nói, "Số này anh rất ít dùng, là dãy số tạm thời, chủ yếu là phòng ngừa bệnh nhân quấy rối."

Dãy số giống với dãy số Lưu Dương điều tra được, trong khoảng thời gian đó người gọi điện cho Chu Trạch đúng là Hạ Hầu Ngọc. Hạ Hầu Ngọc bị u não? Chuyện từ khi nào?

"U não... " Lục Thịnh ngập ngừng, "Ác tính hay lành tính?"

Hạ Hầu Ngọc bật cười, "Không chết ngay đâu, yên tâm đi."

"Phát hiện ra khi nào?"

"Gần đây."

Lục Thịnh nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ngọc, thời gian trầm mặc dài dằng dặc, anh bưng ly trà để trên bàn lên uống hết. Trà đã nguội, Lục Thịnh để ly xuống, "Tốt nhất anh mau đến bệnh viện làm phẫu thuật."

"Để nói sau." Hạ Hầu Ngọc nói, "Cô gái tên Thẩm Thiến, là cấp dưới của cậu?"

"Xem như vậy đi." Nếu Hạ Hầu Ngọc là người đứng đằng sau, anh ta quả thực là tội ác tày trời, "Sao thế?"

"Bảo cô ấy đừng theo dõi anh nữa." Hạ Hầu Ngọc nói, "Cậu có thể trực tiếp đến tìm anh, với quan hệ giữa chúng ta, anh biết gì sẽ nói nấy."

"Được." Lục Thịnh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm thiết bị ghi âm, "Hôm nay đến đây thôi, tối nay em còn phải làm việc."

Bọn họ một đứng một ngồi, Hạ Hầu Ngọc nhìn Lục Thịnh, che giấu cảm xúc sau nụ cười, "Anh là người rất thẳng thắn, không có gì đáng giá để các cậu theo dõi."

"Hi vọng là thế." Lục Thịnh nói.

Ra khỏi quán trà, hơi nóng bên ngoài ập vào mặt, Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Phong.

Vì nổi giận với Từ Phú Xuân mà Từ Qua lại ngơ ngẩn ngủ hai ngày trên giường bệnh, đến ngày thứ ba mới xem như ổn định lại. Trong phòng bệnh không có Lục Thịnh cũng không có Từ Phú Xuân, chỉ có một điều dưỡng.

Từ Qua ngủ liền mấy ngày đến mức phát ngấy luôn, cô không có ý định ngủ tiếp, vừa định nói chuyện phiếm với điều dưỡng thì cửa bị đẩy ra. Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Húc.

Cô chớp mắt, Trịnh Húc đi vào phòng, đặt giỏ hoa quả xuống, kéo ghế ngồi xuống, "Sao rồi?"

Từ Qua không ngờ người đầu tiên đến thăm mình là Trịnh Húc, cười cười, "Vẫn ổn."

"Lần trước đến thăm em, em vẫn chưa tỉnh." Trịnh Húc gãi gãi đầu, từ khi nhìn thấy Từ Qua và Lục Thịnh ở chung, đây là lần đầu tiên anh và Từ Qua hòa bình ngồi chung một chỗ, "Thẩm Thiến cũng muốn đến, nhưng hôm nay cô ấy không có thời gian."

"Bữa trước các anh đã đến?" Từ Qua cảm thấy bất ngờ, cô chẳng có tí ấn tượng nào.

"Em không nhớ à?"

Từ Qua không có ấn tượng gì hết, khoảng thời gian cô hôn mê giống hệt một giấc mơ, cô lắc đầu, "Lần này em choáng váng thật, ngủ lâu quá."

Trịnh Húc bật cười, anh nhìn Từ Qua lại nhìn hàng rào quanh giường bệnh, "Bây giờ em có thể ăn cái gì?"

"Có thể ăn một chút thức ăn lỏng." Từ Qua cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô quả thực không có một chút xíu tình yêu nam nữ với Trịnh Húc, cô cho rằng Trịnh Húc cũng nghĩ vậy.

"Em biết hết về vụ án Chu Trạch chứ?"

"Biết một ít, anh có thể nói cụ thể được không?" Đối diện với ánh mắt của Trịnh Húc, Từ Qua giải thích, "Từ lúc tỉnh lại em vẫn chưa gặp Lục Thịnh."

Từ Qua không gọi Lục Thịnh là đội trưởng trước mặt Trịnh Húc.

"Đội trưởng Lục bề bộn nhiều việc." Trịnh Húc nói, "Anh ấy nhận định vụ án ngược đãi gϊếŧ người liên hoàn có hai hung thủ, Cục trưởng lại kiên trì là một người. Anh ấy đã đưa ra cam kết, một tháng không điều tra rõ được thì sẽ từ chức."

Từ Qua kinh hãi, "Đội trưởng Lục nói như vậy?"

Trịnh Húc khoanh tay nhún vai, "Vậy nên bây giờ anh ấy rất bận."

Từ Qua nuốt nước bọt, "Nhưng thật sự là hai người, một người tuyệt đối không thể mang Trần Nhã Tĩnh đi ngay dưới mí mắt cảnh sát. Chu Trạch không phải là hung thủ duy nhất, chắc chắn anh ta có đồng bọn."

Lục Thịnh đưa ra giả thuyết người có trải nghiệm giống nhau, họ đã tìm được Chu Trạch. Hắn cho rằng hắn là con trai người bị hại, hắn nghĩ mình là người bị hại, một người bình thường sẽ không nghĩ như thế.

"Chu Trạch có tiền sử mắc bệnh tâm thần?"

"Không có, hắn từng bị trầm cảm nên đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng chắc chắn không có tiền sử mắc bệnh tâm thần. Dòng họ cũng không có người bị bệnh tâm thần, không tồn tại khả năng di truyền."

"Lúc hắn bị bệnh trầm cảm, bác sĩ tâm lý là ai?"

"Hạ Hầu Ngọc." Trịnh Húc mở điện thoại, nói, "Em có nghe nói về Hạ Hầu Ngọc không? Hình như anh ta học cùng trường đại học với em... " Trịnh Húc bỗng im bặt, anh im lặng mấy giây, để điện thoại xuống, "Bây giờ anh không thể tiết lộ quá nhiều về vụ án, em không còn là thành viên của tổ chuyên án."

Từ Qua: "..."

Không đâm em một dao anh sẽ chết à?

Suy đoán của cô cũng không khác bao nhiêu, nối nhiều đầu mối với nhau mà Từ Qua không nghĩ ra sơ đồ vụ án hoàn chỉnh thì cô đừng lăn lộn ở Cục Cảnh Sát nữa.

"Anh Trịnh, anh cảm thấy em rất ngốc à?"

Trịnh Húc không nghe ra ẩn ý trong lời cô, còn nhìn Từ Qua chăm chú, "Thoạt nhìn không thấy thông minh lắm, sao thế?"

Từ Qua:...

Hộc máu.

May là Trịnh Húc chỉ ở lại một lúc, nhiệm vụ của anh bây giờ là dẫn người giám thị Hạ Hầu Ngọc 24/24, chuẩn bị hành động bắt giữ.

Sáng hôm sau Lục Thịnh đến phòng bệnh, Từ Qua đang chật vật cầm điện thoại tìm tài liệu về tâm lý tội phạm. Cửa bị đẩy ra, Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh mặc đồng phục cảnh sát bước vào. Ánh mắt Từ Qua di chuyển từ thắt lưng của anh xuống dưới, đôi chân dài thẳng tắp, dây lưng phác hoạ vòng eo thon gầy.

Từ Qua mím môi, Lục Thịnh vào phòng, đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống, bước đến bên cửa sổ kiểm tra thiết bị trong phòng. Cẩn thận kiểm tra xong, anh mới kéo ghế ngồi xuống, giơ tay sờ mặt Từ Qua.

Từ Qua hất cằm lên, cố ý hôn vào lòng bàn tay của anh, cô nhìn chằm chằm Lục Thịnh như đang khiêu khích. Lục Thịnh dừng động tác, quay đầu nhìn thoáng qua cửa.

Từ Qua cong khóe môi, "Một tiếng sau điều dưỡng sẽ đến, bác sĩ vừa mới đi... "

Lục Thịnh lập tức cúi đầu hôn cô, đôi môi mềm mại ấm áp, tim Từ Qua như ngừng đập. Cô vươn tay muốn ôm anh thì cánh tay bị anh đè xuống giường, Lục Thịnh kéo ra một khoảng cách nhỏ, giọng nói trầm ấm chạm vào trái tim Từ Qua, nhịp tim của cô tăng tốc nhanh chóng.

Lục Thịnh nói, "Đừng đụng đến vết thương."

Từ Qua cầm ngón tay của anh, mười ngón tay nắm chặt, cô nhìn chằm chằm Lục Thịnh gần trong gang tấc, "Anh có hôn hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui