Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Lục Thịnh khẽ cười, anh nhìn Từ Qua chăm chú rồi cúi đầu hôn cô. Nụ hôn của anh dịu dàng khiến Từ Qua lâng lâng, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của Lục Thịnh, nhưng nụ hôn rất nhanh đã kết thúc.

Lục Thịnh buông Từ Qua ra, ngồi thẳng người híp mắt nhìn cô chăm chú. Từ Qua mở mắt ra nhìn thấy anh, mặt lập tức nóng lên, mím môi, "Anh... nhìn cái gì?"

Lục Thịnh không nói gì, mặt Từ Qua càng nóng hơn, "Miệng em có mùi hôi?"

Lục Thịnh nhướng mày nở nụ cười, giơ tay vuốt ve mặt Từ Qua, ngón tay phất qua tóc mai của cô, "Không có."

Từ Qua hơi xấu hổ, mặt mo ửng đỏ. Trước kia cô không để ý đến đẹp xấu là bởi vì cô không yêu ai, bây giờ ở trước mặt người mình thích, Từ Qua bắt đầu để ý hình tượng của mình, "Bây giờ em rất xấu."

"Không xấu." Lục Thịnh vuốt gọn mái tóc cô, "Anh mang canh đến, bây giờ em muốn uống không?"

"Vâng."

Lục Thịnh mở hộp giữ nhiệt, rót canh ra, "Sáng nay Trịnh Húc đến?"

"Ừm." Từ Qua ngửi thấy mùi thơm, cố gắng nghểnh đầu nhìn về phía đó. Lục Thịnh thấy vậy liền để thìa xuống, nâng đầu giường cao lên, "Thế này được chưa? Có động đến vết thương không?"

Từ Qua lắc đầu, Lục Thịnh bưng canh lên đút cho Từ Qua, "Anh ta đến đây có việc gì?"

"Không có việc gì, đồng nghiệp đến thăm nhau thôi." Từ Qua nói rồi liếc trộm Lục Thịnh lại bị anh bắt được, Từ Qua vội vàng rời mắt.

"Chột dạ cái gì?" Lục Thịnh ngẩng đầu, đưa thìa canh đến bên miệng Từ Qua.

"Ai chột dạ?" Từ Qua há miệng uống canh, hương vị thanh đạm, vị ngọt ở phía sau, "Em nghe nói anh đã lập quân lệnh?"

Lục Thịnh lại đưa thìa đến bên miệng Từ Qua, "Trịnh Húc nói?"

"Ừm." Từ Qua ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bán Trịnh Húc đi, "Có manh mối rồi?"

"Không có."

"Ngày em xảy ra chuyện, có người gọi điện cho Chu Trạch. Có điều tra ra cái gì không?"

Lục Thịnh suy nghĩ rồi nói, "Bây giờ đầu mối duy nhất là có liên quan đến Hạ Hầu Ngọc."

Chuyện này vẫn nên nói cho Từ Qua biết, đề phòng cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu Từ Qua sớm biết chuyện Chu Trạch thì cô đã không xảy ra chuyện.

Từ Qua uống hết canh, nhíu mày, "Hạ Hầu Ngọc? Em cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng em không nghĩ ra, anh ta và mấy người bị hại có quan hệ gì? Không tìm thấy động cơ."

"Khiêu khích."

Từ Qua khẽ giật mình, "Khiêu khích ai?"

Lục Thịnh trầm mặc, kiên nhẫn đút canh cho Từ Qua. Ăn hết chén canh, anh đặt chén xuống, "Hôm nay Trịnh Húc đến đây, hai người nói chuyện gì?"

"Cũng không có gì..." Từ Qua chuyển chủ đề, giương mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh, "Sao anh lại hỏi cái này?"

"Ghen." Mặt Lục Thịnh không đổi sắc, thừa nhận rất thẳng thắn, "Trịnh Húc thích em."

Từ Qua suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, "Hả?"

Lục Thịnh cầm khăn tay lau nước canh dính trên môi cô, "Hử?"

Từ Qua bật cười, "Không có gì."

Lục Thịnh nhìn thẳng vào mắt cô, "Em có bạn trai rồi."

Dù Lục Thịnh chưa từng yêu ai, nhưng anh có năng lực quan sát rất tốt. Chuyện Trịnh Húc thích Từ Qua rõ như ban ngày, anh muốn giả vờ không biết cũng không được.

Từ Qua bật cười, mặt mày cong cong, cô ôm cánh tay Lục Thịnh, "Em thích anh."

Đôi mắt đen của Lục Thịnh trầm xuống, nắm chặt tay Từ Qua.

"Những người khác, em không quản lý được." Từ Qua nén cười, nói sự thật.

Thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lục Thịnh kéo tay Từ Qua hôn một cái, "Ừm."

Mu bàn tay Từ Qua hơi ngứa, lòng cũng ngứa ngáy theo, cô nhìn chằm chằm mái tóc Lục Thịnh, "Anh không có gì để nói?"

Lục Thịnh ngước mắt, "Nói gì?"

Từ Qua lập tức già mồm, lời tỏ tình đâu? Căn cứ vào phim truyền hình và tiểu thuyết, bây giờ anh nên tỏ tình mới đúng, "Anh thật sự không có gì để nói?"

Lục Thịnh hơi nhíu mày trầm tư, tập trung suy nghĩ.

Từ Qua thật muốn đạp anh bay ra ngoài, rốt cuộc lúc nào Lục Thịnh mới tỏ tình với cô? Nói một câu thích cô, yêu cô thì làm sao? Từ Qua không muốn nghĩ nữa.

"Còn có chuyện này nữa."

"Gì cơ?"

Từ Qua ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng, "Vụ án của mẹ em năm ấy có ẩn tình không?"

"Em điều tra được cái gì?"

Từ Qua cắn môi dưới, cổ họng đau rát, trái tim đập dồn dập khiến tim cô hơi nhói lên, "Kế hoạch du lịch của em và mẹ chỉ có hai người biết, đối phương lại biết rõ lộ trình và bắt cóc mẹ con em."

"Chủ mưu vụ bắt cóc chết tại chỗ, rất nhiều manh mối bị đứt đoạn." Lục Thịnh nói, "Lúc ấy cũng có người đặt ra nghi vấn, nhưng vì không có chứng cứ cụ thể nên đành kết án."

"Có kẻ tình nghi không?"

Lục Thịnh lắc đầu, "Những kẻ tình nghi đều đã bị điều tra."

"Kể cả bố em?"

Lục Thịnh khẽ giật mình, nắm chặt tay Từ Qua, "Em muốn điều tra cái gì?"

Đó là bố ruột của cô, là người từ nhỏ đến lớn luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay. Từ Qua không dám nghĩ đến khả năng này, cô vẫn luôn không dám nghĩ.

Mãi đến lúc bố cô thừa nhận.

Im lặng trong giây lát, Lục Thịnh nói tiếp, "Ngày mai anh về Thành phố B lấy hồ sơ chi tiết của vụ án năm đó để em tự nhìn xem."

"Em hi vọng ông ấy không tham dự." Từ Qua ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, vẻ mặt hơi khó coi, "Em đã không có mẹ."

Từ Qua nói chuyện này cho Lục Thịnh, chứng minh cô đã đưa ra lựa chọn.

Mẹ của cô mất, không thể cứ bỏ mặc như thế.

Tay Lục Thịnh di chuyển lên đỉnh đầu Từ Qua, vuốt mái tóc cô, "Rất nhiều chuyện, suy đoán của chúng ta không đúng, chỉ có điều tra mới biết được."

Từ Qua chôn mặt trên cánh tay Lục Thịnh, nhắm mắt lại, "Nếu như hết một tháng mà vẫn chưa điều tra làm rõ được vụ án, anh sẽ từ chức à?"

"Khả năng này sẽ không xảy ra." Lục Thịnh trầm giọng.

Từ Qua mở mắt nhìn anh, Lục Thịnh lấy tự tin ở đâu? Nhưng anh chính là người tự tin như vậy.

"Em nói là nếu như."

"Không có nếu như."

Từ Qua cảm thấy không thể nói tiếp về đề tài với anh được nữa, cô nắm áo sơ mi nhéo anh một cái, "Bao giờ anh về Thành phố B?"

"Không về nữa." Tay Từ Qua trượt xuống ôm chặt eo Lục Thịnh, anh đè tay Từ Qua xuống, đôi mắt đen nhìn Từ Qua chăm chú, "Sao thế?"

"Ở Thành phố B sẽ phát triển tốt hơn." Từ Qua nói, "Anh đã thấy tình hình ở Thành phố C rồi đấy, anh ở lại đây sự nghiệp sẽ khó khăn, khó mà thăng chức."

"Thăng chức hay không cũng không ảnh hưởng gì, anh chỉ thích quá trình phá án, không ôm hy vọng với đường làm quan." Lục Thịnh cười khẽ, giọng nói êm tai, "Chờ chuyện này kết thúc, anh sẽ mua một căn hộ nhỏ ở Thành phố C làm phòng cưới. Chúng ta kết hôn ở đây, sau này sẽ định cư ở Thành phố C, em cảm thấy thế nào?"

Từ Qua ngây ngốc nhìn Lục Thịnh, đây là lần đầu tiên Lục Thịnh thảo luận vấn đề này với cô. Mũi cô đột nhiên chua xót, cô vẫn luôn cho rằng sau khi kết thúc chuyện này Lục Thịnh sẽ rời khỏi Thành phố C. Có lẽ quan hệ của hai người họ cũng kết thúc.

"Khóc cái gì?" Từ Qua đột nhiên rơi nước mặt khiến anh không biết phải làm sao, Lục Thịnh vội vàng lau mặt của cô, nhíu mày, "Sao thế?"

"Anh cúi thấp một chút." Giọng Từ Qua hơi buồn bực.

Lục Thịnh cúi người đến gần Từ Qua, anh đột nhiên bị cô ôm, Từ Qua gục đầu trên vai anh. Lục Thịnh đã hiểu, vuốt vuốt mái tóc cô.

"Bé ngoan."

Ngực của anh ấm áp làm Từ Qua quyến luyến, không muốn rời khỏi vòng tay của anh. Lần đầu tiên gặp mặt, tinh thần cô sụp đổ, đã để lại một dấu răng trên tay Lục Thịnh. Hình như khi đó Lục Thịnh cũng gọi cô là bé ngoan, cô biết mình và Lục Thịnh chênh lệch nhau rất nhiều, cô không dám tùy tiện tiến lên. Có lẽ là ý trời, cuối cùng bọn họ vẫn gặp nhau.

Lục Thịnh không dám ôm Từ Qua quá chặt, sợ chạm đến vết thương của cô, "Từ Qua —— "

Điện thoại đổ chuông, Từ Qua muốn ném điện thoại của Lục Thịnh bay qua cửa sổ, để nó rớt từ tầng tám xuống vỡ thành từng mảnh, không thể hoạt động được nữa.

Lục Thịnh buông Từ Qua ra, lấy điện thoại ra xem là ai gọi, anh đi đến góc khác của phòng bệnh bắt máy.

"Tôi là Lục Thịnh."

"Đội trưởng Lục." Giọng Lâm Phong vang lên trong điện thoại, "Ngày đó Hạ Hầu Ngọc quả thực có xuất hiện ở gần bệnh viện, anh ta ngồi trong quán KFC đối diện bệnh viện nửa tiếng, sau đó rời đi."

Chu Trạch mạo hiểm bắt cóc Lục Thịnh, bên ngoài nhất định có người tiếp ứng. Chu Trạch không ngốc, hắn sẽ không tự đi tìm đường chết. Nhưng hắn không ngờ thân thủ của Lục Thịnh không tồi, không để hắn đạt được ý nguyện.

Lúc ấy Lục Thịnh bảo Lâm Phong âm thầm đi điều tra, nhưng không điều tra được gì.

"Đã kiểm tra ở quê Chu Trạch chưa?"

"Đã kiểm tra, không phát hiện ra điều gì."

Hạ Hầu Ngọc xuất hiện ở đó, nhất định có thứ mà anh ta muốn. Ánh mắt Lục Thịnh bình tĩnh, nhìn bầu trời mờ tối ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống, "Điều tra hành trình ngày hôm đó của Hạ Hầu Ngọc, anh ta tàn tật không thể lái xe, nếu quả thật có ý định cứu viện chắc chắn sẽ có... Không đúng, anh ta sẽ không cứu Chu Trạch mà là tìm cơ hội gϊếŧ Chu Trạch. Kiểm tra lại tất cả đoạn camera có quay anh ta, nhìn xem anh ta có biểu hiện khả nghi nào không. Người đi theo dõi anh ta phải chú ý, thân thủ của Hạ Hầu Ngọc rất tốt."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Lục Thịnh nhíu mày, rốt cục đã đi đến bước này.

Một lát sau, Lục Thịnh quay lại liền bắt gặp ánh mắt của Từ Qua, anh bước đến đóng nắp hộp giữ nhiệt, "Anh phải đến hiện trường. Sáng mai anh sẽ mang canh đến cho em, em muốn uống gì?"

"Có manh mối?"

Lục Thịnh gật đầu, trọng tâm nằm ở quê Chu Trạch, ở đó nhất định có thứ gì đó. Không cạy được miệng Chu Trạch, bọn họ chỉ có thể đào sâu ba thước đất để tìm.

"Em muốn uống gì em sẽ bảo điều dưỡng làm." Từ Qua đau lòng anh, canh này chắc là do Lục Thịnh tự mình nấu. Lúc anh đến, trên người có mùi thơm xà phòng, có lẽ anh đã về nhà tắm rửa, để bản thân mình không chật vật nữa rồi mới đến, "Anh có thời gian thì về ngủ một giấc đi, đừng để bản thân quá mệt mỏi."

Lục Thịnh cong môi, "Thích uống canh hôm nay không?"

"Thích." Từ Qua trả lời không cần suy nghĩ, quả thực rất ngon, hương vị ngon hơn mua ở ngoài rất nhiều.

"Ừm." Lục Thịnh gật đầu, đã biết khẩu vị của cô, "Anh đi trước."

Lục Thịnh nói xong liền quay người bước nhanh ra cửa. Trái tim Từ Qua như bị nhéo một cái, nhìn thấy Lục Thịnh mở cửa, cô không nhịn được gọi anh, "Lục Thịnh."

"Hử?" Lục Thịnh quay đầu, "Sao thế?"

Nhịp tim Từ Qua nhanh lên vài nhịp, giọng nói hơi căng thẳng, "Anh... thích em từ khi nào?"

Lục Thịnh đóng cửa lại, anh mỉm cười, đôi mắt đen nhìn Từ Qua chăm chú, "Phía trên? Ừ... lần trước làm cảm giác rất tốt, anh rất thích."

Từ Qua: "..."

"Bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này, chờ sức khỏe em tốt..."

"Đội trưởng Lục." Từ Qua cắt ngang lời anh, "Anh bận bịu công việc thì đi đi, tạm biệt."

Lưu manh!

Lục Thịnh nhướng mày, "Muốn anh đi?"

Từ Qua kéo chăn, vùi đầu vào chăn, "Ừm."

Lục Thịnh không đi, anh sải đôi chân dài đến cạnh giường bệnh. Tay chống trên đầu giường, kéo Từ Qua từ trong chăn ra. Từ Qua đột nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Lục Thịnh, tim cô đập nhanh hơn, nuốt nước bọt, "Anh làm gì thế?"

Lục Thịnh cúi đầu in dấu trên trán cô, giãn ra một khoảng cách, ánh mắt chăm chú, "Lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn lấy em về nhà."

"Từ Qua."

"Hả?"

"Anh thích em rất lâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui