Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Hạ Hầu Ngọc chống nạng xuống máy bay, sân bay có rất đông người, một đứa bé lao về phía hắn, Hạ Hầu Ngọc nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị đụng vào, người hơi lảo đảo mới đứng vững.

"Ngài có cần giúp đỡ không?" Nhân viên ở sân bay bước lên đỡ Hạ Hầu Ngọc, Hạ Hầu Ngọc nhíu mày lặng lẽ rút tay về, "Không cần, cám ơn."

Hắn không có trợ lý, hắn không thích bị người khác giám thị.

Ra khỏi sân bay, điện thoại của Hạ Hầu Ngọc đổ chuông, hắn cầm lên nhìn thấy tên người gọi thì ánh mắt trầm xuống, một lát sau mới bắt máy.

"Anh đang ở thành phố B à?" Giọng của người phụ nữ trong điện thoại, vẫn dịu dàng như trước đây.

"Đến ngay đây." Hạ Hầu Ngọc nghe thấy giọng nói của mình.

"A Ngọc, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

"Ừm."

"Anh chỉ có mỗi câu này thôi à?" Giọng của người phụ nữ mềm mại, hơi tủi thân, "Anh không có lời nào muốn nói sao? Chẳng lẽ anh..."

Hạ Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn về nơi xa, hôm nay ở Thành phố B là một ngày nắng chói chang, ánh mặt trời bao phủ khắp mặt đất.

Hạ Hầu Ngọc cắt ngang lời cô, "Cần anh làm gì?"

Người phụ nữ im lặng.

Hạ Hầu Ngọc rời mắt, cuối cùng vẫn là hắn nhận thua trước, khẽ thở dài, "Gặp nhau ở đâu?"

Từ sau hôm phản kích thất bại ở bệnh viện, Chu Trạch bắt đầu tiến vào trạng thái câm điếc, mặc kệ bọn họ nói gì, hắn cũng kiên quyết không trả lời. Lục Thịnh đã không còn hi vọng gì ở hắn, ra khỏi bệnh viện Lục Thịnh che giấu cảm xúc đi đến bãi đỗ xe.

Chỉ có bắt được hung thủ, Từ Qua mới an toàn.

Lục Thịnh không về đơn vị ngay, mà đi thẳng đến quê của Chu Trạch. Quê hắn ở ngoại ô Thành phố C, Lục Thịnh dừng xe lại, ở cổng có cảnh sát trông coi, anh chào hỏi rồi đẩy cổng sắt bước vào.

Nhà này vốn là nhà của ông bà ngoại Chu Trạch, sau khi bố Chu Trạch xảy ra chuyện, Chu Trạch theo mẹ về sống ở đây. Mấy năm sau ông bà ngoại Chu Trạch lần lượt qua đời, mẹ hắn cũng lấy chồng nên nơi này bị bỏ không.

Ở Thành phố C Chu Trạch có hai chỗ ở, một nhà nằm ở chung cư phía Tây vùng ngoại ô, một nhà chính là chỗ này. Họ chỉ kém chưa đào ba tấc đất ở căn nhà ở phía tây vùng ngoại ô lên, máy tính cũng mang về nhưng không có phát hiện ra điều gì.

"Đội trưởng Lục."

Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn Lưu Dương, tiếp tục quan sát căn nhà nhỏ, "Có phát hiện gì không?"

"Chỉ kém chưa đào sâu ba thước." Lưu Dương hơi bất đắc dĩ, "Đội trưởng Lục, rốt cuộc chúng ta muốn tìm cái gì?"

"Có máy tính không?" Lục Thịnh rời mắt khỏi cây anh đào, nhìn Lưu Dương.

"Không có." Lưu Dương nói.

Trong sân quả thực không có có đồ vật gì, Lục Thịnh đi vào trong nhà. Vừa vào cửa đã nhìn thấy một cái TV đời cũ, còn có cả đầu DVD, bây giờ có rất ít gia đình dùng cái này.

CD bị vứt lung tung lộn xộn trên bàn.

Lục Thịnh nhặt một cái lên, trên võ đĩa là hí khúc, mặt đĩa có vết trầy.

"Những vật này có lẽ là của ông bà ngoại Chu Trạch." Lưu Dương cũng vào theo, nói, "Bài trí trong nhà rất đơn sơ. Nói thật, nếu có giấu gì đó thì đã tìm thấy rồi."

Lục Thịnh bỏ đĩa CD xuống, đi vào xem xét từng căn phòng. Căn nhà có bố cục ba phòng ngủ và một phòng khách, ngăn tủ ở trong phòng ngủ bị lục tung lên. Quả thực rất dễ nhìn, là nơi không thể giấu đồ.

Lục Thịnh cũng không biết vật kia là cái gì, có lẽ nó vốn không tồn tại, cũng có khả năng Hạ Hầu Ngọc bị che mắt.

"Đội trưởng Lục, bây giờ Từ Qua thế nào?"

"Rất tốt, có thể ăn được một ít." Lục Thịnh nhớ đến Từ Qua, mày nhướng lên.

Lưu Dương và Từ Qua có quan hệ không tồi, anh là người đầu tiên nhận ra mối quan hệ vi diệu giữa Từ Qua và Lục Thịnh, nhưng Lưu Dương chưa từng tán gẫu chuyện này.

"Rút người bên kia về à?"

"Chờ thêm một thời gian nữa."

Lục Thịnh quan sát cẩn thận ba căn phòng rồi trở lại phòng khách.

Có lẽ là thủ thuật che mắt.

Lục Thịnh đứng trầm tư ở phòng khách, anh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống.

"Trên ghế toàn là bụi!" Lưu Dương nhắc nhở anh, Lục Thịnh hơi giật mình, đứng dậy nhìn xuống, quả nhiên trên người anh dính toàn bụi bẩn. Anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở TV.

Trên TV cũng toàn bụi bặm, hẳn là đã lâu không có người đến đây. Lục Thịnh bước nhanh đến cạnh tủ đựng TV, ngồi xổm xuống nhìn giá đựng CD, "Vừa nãy có bao nhiêu người vào đây?"

"Một người."

"Trong này vốn có nhiều bụi à?"

"Không để ý."

Toàn bộ căn nhà đầy bụi bặm, chỉ có giá đựng CD có lớp bụi tương đối mỏng.

"Có phát hiện gì à?" Lưu Dương hỏi.

"Mang toàn bộ CD về." Lục Thịnh rút một cái đĩa CD HongKong đã cũ trong giá đựng, mở hộp đựng ra, trên đĩa CD in hình một ngôi sao nam lúc trẻ.

"Hả? Mang hết về?"

"Ừm." Lục Thịnh đứng dậy tháo găng tay ra, "Lấy hết, cẩn thận đừng làm hỏng."

"Vâng."

Ra khỏi nhà, Lục Thịnh về thẳng đơn vị, nửa đường có đồng nghiệp ở Thành phố B gọi điện thoại đến.

"Đã tìm ra nơi ở của Chu Trạch ở Thành phố B?"

"Hai tháng trước, hắn đã làm thủ tục chuyển nhượng quán rượu. Ở Thành phố B hắn có một căn hộ, đã lục soát kỹ, không tìm thấy vật phẩm khả nghi."

"Có tìm thấy máy ghi âm không?"

"Không có."

Trong điện thoại của Chu Trạch, tìm thấy mấy dãy số mà hắn liên lạc gần đây, có thể xác định một trong số đó là của Hạ Hầu Ngọc, nhưng không thể xác định nội dung trò chuyện. Dù có xác định được mấy dãy số này đều là của Hạ Hầu Ngọc thì cũng không nói lên điều gì.

"Trong máy tính có một phần tài liệu bị ẩn đi, trong đó ghi chép cụ thể về kế hoạch gây án."

"Gửi ngay cho tôi."

"Được."

Cúp máy, Lục Thịnh để điện thoại xuống, xuống xe đi vào đơn vị.

Từ Qua nằm trên giường bệnh, nhớ lại câu nói của Lục Thịnh, cô không kiềm chế được nở nụ cười, lại cảm thấy mình hơi giống bệnh nhân tâm thần, liền cưỡng ép che giấu cảm xúc.

Điều dưỡng đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Từ Qua, "Hôm nay tâm trạng của cháu rất tốt."

Từ Qua híp mắt, "Đúng vậy."

"Người vừa đến là bạn trai cháu?"

Từ Qua lại cong môi, "Vâng, là bạn trai cháu."

Ba chữ bạn trai cháu thật dễ nghe, Từ Qua không kiềm chế được hiện lên vẻ mặt si mê.

Điều dưỡng là một người phụ nữ hơi mập, vừa cười vừa nói, "Cậu ấy là cảnh sát à? Trông rất đẹp trai."

Đương nhiên rồi, người đàn ông cô xem trọng sao mà xấu được?

Sáu rưỡi tối, Từ Phú Xuân đến đây, lần này ông chỉ đến một mình, không dẫn theo người phụ nữ kia.

"Con đỡ hơn chút nào chưa?"

Từ Qua nhìn ông, không biết phải đối mặt với ông thế nào, trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Bố vẫn chưa về à?"

Lông mày Từ Phú Xuân cau lại, như sắp phát cáu. Ông nhìn mặt Từ Qua, lại đè cơn giận xuống, "Con thế này làm sao bố về được? Bố yên tâm được sao?"

Từ Qua mím môi, cô lại cảm thấy hít thở không thông, "Không phải lúc con và mẹ bị bắt cóc bố rất yên tâm à? Bây giờ con vẫn chưa chết, có gì mà không yên tâm?"

Từ Phú Xuân vụt đứng dậy, suýt chút nữa xốc khăn trải bàn trước mặt lên, ông trừng mắt nhìn Từ Qua.

"Con nói sai thì sao bố không phản bác?" Từ Qua đặt điện thoại xuống, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào mắt Từ Phú Xuân, "Tiền thật sự quan trọng thế sao?"

"Bố không nghĩ mẹ con sẽ chết!" Từ Phú Xuân nghẹn đến đỏ bừng mặt. Từ Qua nhìn thấy gân xanh hiện trên cổ ông, tâm trạng của ông vô cùng kích động, "Bố sẽ không vì tiền mà không để ý đến mẹ con con, nhưng số lượng tiền quá lớn, bố cần thời gian đi gom."

"Ai là chủ mưu bắt cóc?"

"Bọn họ đã bị bắt, chính là những tên cướp đó." Từ Phú Xuân thở hổn hển, "Bọn họ đã bị pháp luật trừng phạt."

Từ Qua cắn môi, "Ai để lộ hành tung của mẹ và con?"

Trong nháy mắt Từ Phú Xuân nghẹn họng, ông sững sờ nhìn Từ Qua. Trong phòng bệnh, chỉ có tiếng kêu ro ro của điều hòa, Từ Qua nhìn thấy tay của ông run run.

"Bố... có yêu bà ấy không?" Lúc trước mẹ cô bất chấp người nhà phản đối, không chùn bước gả cho ông. Từ hai bàn tay trắng, họ cùng nhau dựng lên công ty bây giờ, ông lại nảy sinh dị tâm.

Bà ấy thông minh như thế, sao lại không nhìn thấu được?

Ly hôn sẽ phải chia đôi tài sản, đây chẳng khác gì tai hoạ ngập đầu với Từ Phú Xuân. Bà ấy chết ngoài ý muốn là chuyện không thể tốt hơn với Từ Phú Xuân.

Thời gian trầm mặc kéo dài, Từ Phú Xuân ngã ngồi xuống ghế, chôn mặt trong lòng bàn tay, "Tiểu Qua, nếu như con là con trai thì tốt... "

Đúng vậy, thế nên ông mới đặt cho cô cái tên này. Đây là lý do khiến Từ Phú Xuân đi quá giới hạn, ông ngại Từ Qua là con gái, không kế thừa được gia nghiệp khổng lồ của ông, ông muốn có con trai.

Nhưng mẹ Từ Qua không thể mang thai lần nữa.

"Con là con trai thì bố cũng nɠɵạı ŧìиɦ, cũng tính kế mẹ thôi." Từ Qua bật cười, híp mắt quay đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, "Bố vẫn vứt bỏ mẹ và con, bố không khắc chế được du͙ƈ vọиɠ của mình."

Giống như mẹ kế bây giờ, cô ta trẻ tuổi xinh đẹp còn sinh một đứa con trai, không phải bố cô vẫn bỏ rơi cô ta sao?

Từ Phú Xuân ngẩng đầu, mắt đỏ lên, "Bà ấy không giống những người khác."

Từ Qua không muốn nhìn thấy ông nữa, Từ Phú Xuân xa lạ khiến cô sợ hãi.

"Vụ bắt cóc không liên quan đến bố, đây thật sự là ngoài ý muốn."

"Nếu như con không điều tra được manh mối, con sẽ hỏi bố như vậy sao?" Từ Qua lạnh lùng, giọng nói sắc bén như dao, "Bố, bố cảm thấy vì sao con lại thi vào trường cảnh sát?"

Từ Phú Xuân nhìn Từ Qua.

"Là vì điều tra vụ án này, hành tung của con và mẹ tuyệt đối bí mật, ngoại trừ bố thì không có ai biết. Vì sao bọn cướp lại mai phục mẹ và con ở đúng chỗ như vậy?"

Lúc đó, Từ Qua và mẹ có kế hoạch đi du lịch ngắn hạn, hành trình được sắp xếp ngẫu nhiên, ngoại trừ bố cô thì không có ai biết. Những tên cướp lại xuất hiện trùng với địa điểm họ đến, Từ Qua không nghi ngờ cũng khó.

Từ Phú Xuân vịn thành ghế, "Con còn điều tra được gì nữa?"

Ánh mắt của ông dần căng thẳng, lòng Từ Qua càng lạnh hơn.

"Bây giờ bố nói tất cả với con, con sẽ giả vờ như không biết." Từ Qua muốn khóc, nhưng bây giờ cô không thể rơi lệ, "Con sẽ không điều tra nữa."

Từ Phú Xuân trầm tư hồi lâu, giơ tay vuốt mặt một cái, đứng dậy, "Bố không liên quan đến chuyện này, con muốn thì cứ điều tra đi. Con cần gì thì gọi điện thoại cho bố, bố sẽ sai người đưa đến."

Nói xong Từ Phú Xuân xoay người rời đi, sắc mặt Từ Qua thay đổi, "Bố!"

Từ Phú Xuân kéo cửa phòng ra, Từ Qua nắm chăn, bởi vì dùng sức mà tay trắng bệch, cô nghiến răng, "Từ Phú Xuân, ông không hổ thẹn à? Nhiều năm như thế, ông không mơ thấy ác mộng à?"

Từ Phú Xuân dừng bước, người ông cứng đờ, giọng nói này rất giống bà ấy. Từ Phú Xuân quay đầu, sắc mặt con gái trắng bệch ngồi trên giường bệnh, như hòa làm một thể với ga trường trắng toát ở sau lưng, cực kỳ giống lúc vợ ông nằm dưới lớp khăn trắng.

Từ Phú Xuân gần như chạy trốn khỏi phòng bệnh.

Từ Qua thở dài một hơi, giơ tay che mặt.

Tất cả suy đoán đã thành sự thật, bây giờ cô không muốn khóc, cô chỉ muốn tìm chứng cứ để đòi lại công bằng cho mẹ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui