Tin đã gửi đi hai phút, không còn thu hồi lại được.
Lâm Vãn nhìn hai dòng chữ hùng hổ như lang sói trên, cảm giác mình giống nữ lưu manh.
Cô vội vàng giải thích: [Xin lỗi, tôi gửi nhầm rồi.]
Vì bày tỏ sự xin lỗi, cô còn rất chân thành hỏi thêm một câu: [Còn anh Chu thì làm gì?]
Người giới thiệu không biết là vì qua loa cho có hay vì muốn hai người họ từ từ bồi dưỡng tình cảm, từ đầu tới cuối không nói ra thông tin gì Chu Diễn Xuyên.
Lâm Vãn không biết Chu Diễn Xuyên biết về cô bao nhiêu, nhưng cô nghĩ bắt đầu từ công việc thì cách có lợi nhất để giảm bớt sự xấu hổ, đồng thời nói chuyện cũng cởi mở hơn.
Lại đợi mấy phút, Chu Diễn Xuyên mới trả lời: [Máy bay không người lái.]
Lâm Vãn mím môi, mong muốn tiếp xúc vốn đã mỏng manh trực tiếp hạ xuống tận đáy.
Máy bay không người lái đúng là khoa học kỹ thuật cao nhất, nhưng khi cô đi khảo sát bên ngoài, thường xuyên bắt gặp những người sử dụng máy bay không người lái đuổi những đàn chim bay để quay được những cảnh ngoạn mục ở cự ly gần.
Làm xáo trộn môi trường sống của chim không nói mà còn thường xuyên gây ra những va chạm tạo thành những thảm kịch làm chết chim.
Lâm Vãn phải thừa nhận những việc này thường xuyên làm cô có thành kiến với máy bay không người lái.
Vì vậy cô nói cho có lệ: [Ồ, tôi không biết rõ về lĩnh vực này.]
May mà Chu Diễn Xuyên cũng không có hứng thú gì với cô, hai người tựa như đạt được sự ăn ý, tiếp tục máy móc nói thêm vài câu, đồng thời lấy cớ “có việc phải làm”, kết thúc cuộc trò chuyện này hết sức nhanh gọn lẹ.
***
Lâm Vãn cứ tưởng, việc tiếp xúc giữa cô với Chu Diễn Xuyên chỉ là đoạn nhạc đệm không đáng nhắc tới.
Nhưng mà cô không bao giờ ngờ, nửa tháng sau, người giới thiệu gọi điện thoại tới, dò hỏi cô với Chu Diễn Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Lâm Vãn đang viết một bài mới cho chuyên mục khoa học phổ thông.
Viện nghiên cứu cũng theo xu thế, mở một weibo chuyên viết về khoa học.
Kể từ khi cô tiếp nhận đã nửa năm, hoạt động khá suôn sẻ, thu hút được sự quan tâm của những người yêu thích chim.
“Chúng tôi chỉ là nói chuyện vài câu bình thường,” Lâm Vãn chèn ảnh vào bài, gõ Enter, “Không có chuyện gì hết.”
Người giới thiệu khó hiểu: “Vậy à? Vậy sao anh ta…”
“Anh ta nói gì tôi à?” Lâm Vãn hơi nâng cao giọng.
“Ừ, có một chút.”
Lâm Vãn cười nhạo trong lòng, cô còn tưởng Chu Diễn Xuyên là người trưởng thành như cô, cho dù mai mối thất bại ngay từ lần đầu tiên nói chuyện thì ít ra mua bán không thành còn có tình nghĩa, khi người khác hỏi thì cũng có thể nói “Tính cách chúng tôi không hợp”, kiểu đó không ảnh hưởng gì ai mà qua chuyện.
Không ngờ…
“Anh ta nói tôi thế nào?”
Người giới thiệu ấp a ấp úng: “Ờ ờ, anh ta nói cô, tục tằn không chịu nổi.”
Tục tằn không chịu nổi?!
Lâm Vãn đột ngột vỗ bàn, làm chủ nhiệm Ngụy ở phía sau sợ tới mức suýt chút nữa nhảy phắt ra đằng sau.
Cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay gõ phím bùm bùm: “Tôi lớn thế này, khuyết điểm không ít nhưng từ trước tới nay chưa từng có ai nói tôi thô tục.”
Chẳng những nói cô thô tục, mà còn ghét tới mức tục tằn không chịu nổi.
Cái này đúng là vô cùng nhục nhã.
“Ai dà, tôi đoán chắc là trên wechat nói không rõ ràng nên hai người hiểu lầm nhau.”
Người giới thiệu nói tiếp, “Nếu không thì thế này đi, tháng 5 tôi tổ chức lễ cưới, Chu Diễn Xuyên có quan hệ rất tốt với chồng sắp cưới của tôi, chắc chắn anh ta cũng tham gia.
Đến khi đó tôi lại chính thức giới thiệu hai người quen biết nhé?”
Lâm Vãn nói: “Không cần, để anh ta lăn càng xa càng tốt.”
Nhưng cô lại nhanh chóng nghĩ lại, cảm thấy không thể để vậy được, “Chờ chút, vậy cũng được nhỉ? Vậy đợi đến hôm lễ cưới của cô vậy.”
Cúp điện thoại, Lâm Vãn nhìn ra cửa sổ, dùng răng cắn chặt môi.
Đánh giá tục tằn không chịu nổi này, cô nhất định phải giáp mặt mà trả lại cho Chu Diễn Xuyên.
*
Những ngày sau đó, bình thản như nước đun sôi để nguội.
Nam Giang cuối cùng cũng hạ nhiệt, bắt đầu vào đông, sau Tết âm lịch lại vội vàng nóng lên.
Lịch chuyển dần tới tháng 3.
Thời tiết đầu xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, có thể ở thành phố khác thì gọi là cảnh xuân tươi đẹp hài hòa, còn ở Nam Giang, chỉ có tiếng than thở dậy trời.
Cả thành phố như biến thành cái lò hơi, không khí ẩm ướt đọng lại thành từng giọt, chảy dọc theo vách tường xuống sàn nhà.
Lại là cuối tuần, Lâm Vãn không muốn mốc meo trong nhà nên mang thiết bị ra ngoài chụp ảnh chim.
Mùa xuân là mùa sinh sản của rất nhiều loài chim.
Nếu may mắn thì có thể chụp được một số hoạt động đặc biệt của chúng.
Hai giờ sau, trước mắt cô hiện lên bảng hướng dẫn núi Ninh Châu.
Cảnh quan phồn hoa đô thị bị bỏ lại phía sau, rừng cây tươi tốt bất tận chạy dọc hai bên cửa xe, không khí ẩm ướt lẫn trong không khí tươi mát núi rừng làm người ta sảng khoái.
Lâm Vãn dừng xe dưới chân núi, thay áo ngụy trang, đi theo lộ trình ngắm chim đi bộ lên núi.
Núi Ninh Châu không cao, là nơi ngắm cảnh khi rảnh rỗi được dân Nam Giang yêu thích nhất.
Nhưng có lẽ do ảnh hưởng thời tiết nên hôm nay không thấy bóng dáng bất kỳ ai đi dạo.
Bầu không khí yên tĩnh thế này đúng yêu cầu khi ngắm chim.
Tâm trạng Lâm Vãn rất tốt, chọn một vị trí thấp bằng phẳng, đặt giá ba chân ổn định, lắp ống kính ngắm cực xa vào máy ảnh.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Ngắm chim là hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn.
Có khi rõ ràng nghe tiếng chim kêu nhưng khi ống kính lia qua, chỉ thấy nhánh cây rung rung.
Lâm Vãn đã ngắm chim từ hồi cấp 2 nên dĩ nhiên cô không sốt ruột.
Cô thong thả điều chỉnh phương hướng máy ảnh, nửa giờ sau cuối cùng phát hiện một tổ chim thô sơ trên chạc cây gần vách núi.
Nếu đánh giá theo quan điểm con người thì đây là một căn nhà nguy hiểm.
Nhưng dưới con mắt chuyên nghiệp của những người như Lâm Vãn, lại nhanh chóng nhận ra tổ chim thô sơ này có khoảng hơn 80% là tổ chim ngói.
Cô nhanh chóng lấy di động ra, dùng phần mềm nghiên cứu khoa học đặc biệt định vị vị trí này, cũng ghi chú bên dưới “Nghi ngờ có chim ngói sống ở đây.”
Như để chứng minh suy đoán của cô, một lúc sau, một con chim với đôi cánh và màu lông xám đen như vỏ sò từ trong rừng cây bay ra.
Là loài chim ngói cực kỳ hiếm thấy trong thành phố.
Lâm Vãn bất giác thở thật nhẹ, không ngừng ấn nút chụp lại những tư thế bay của nó.
Một sự kiện ngoài ý muốn xảy ra khi chim ngói cách tổ chỉ còn trong gang tấc.
Tiếng máy móc thình lình vang lên phá tan sự yên lặng của núi rừng, một máy bay không người lái lao lên từ vách núi, bay dọc theo rừng cây, cánh quạt giương nanh múa vuốt khiến chim ngói hoảng sợ vội vã vỗ cánh bay đi.
“…”
Vô số câu chửi thề gào rú kéo nhau chạy rầm rập ngang qua trong đầu Lâm Vãn.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn vị khách không mời mà tới này, thấy trên người nó có gắn camera, trong nháy mắt cô nhớ tới những chuyện bực mình mà cô trải qua vì nó.
Càng đáng giận là cái máy bay không người lái này còn ngang nhiên lượn vòng trên đỉnh đầu cô không xa.
Kiêu ngạo muốn chết mà.
Lâm Vãn không hề nghĩ ngợi, hung hăng dựng ngón giữa lên với nó.
*
Cùng lúc đó dưới chân núi.
Chu Diễn Xuyên nhìn màn hình di động truyền tới những hình ảnh khi bay.
Chất lượng hình ảnh độ nét cao 4K danh bất hư truyền hiện lên vẻ mặt tức giận trắng nõn của cô gái đó, nắm bắt không thiếu một nét nào.
“Mẹ kiếp, cô ta thực sự giơ ngón giữa với chúng ta?” người điều khiển máy bay không người lái đứng bên cạnh không hiểu nổi, “Chúng ta làm gì cô ta hả?”
Chu Diễn Xuyên khoanh tay, hơi rũ mắt: “Cậu dọa chim của cô ấy bay mất.”
Người điều khiển máy bay nhớ lại, hình như đúng là có con chim xám xám xẹt qua trước màn ảnh, không phục: “Em cũng đâu có biết.”
Lần này họ ra đây chính là thí nghiệm mức độ tiêu thụ pin của máy bay không người lái khi nó thay đổi độ cao nhanh chóng.
Dọa mấy con chim bay mất là chuyện mà cậu ta có thể khống chế được hả?
Chu Diễn Xuyên không nói gì, bóng dáng cao lớn đổ dài trên đất.
Lát sau anh giơ tay xoa nhẹ điểm giữa hai chân mày.
Thực ra ngay giây đầu tiên Lâm Vãn xuất hiện trên màn ảnh, Chu Diễn Xuyên đã nhận ra cô, góc mặt nghiêng nghiêng kia cùng góc độ với avatar trên wechat của cô giống nhau như đúc.
Hơn nữa anh phải thừa nhận, Lâm Vãn rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ khắc sâu ấn tượng trong đầu.
Giống như nửa năm trước khi add wechat Lâm Vãn, anh đã nhanh chóng nhận ra đây chính là cô gái miệng mồm nhanh nhạy vui vẻ đáp lời với anh ở Ngọc Đường Xuân.
Có điều bây giờ nhớ lại, lúc trước theo như lời cô nói “xem chim”, thật sự đúng là cực kỳ đứng đắn “chim”.
Người điều khiển máy bay giọng run run cắt ngang dòng suy tưởng của anh: “Lão, lão đại, hình như cô ấy tìm chúng ta.”
“Gì?”
Chu Diễn Xuyên quay sang, đúng là từ màn hình của máy bay không người lái, Lâm Vãn đang nhìn chằm chằm hướng đi của máy bay.
“Làm sao bây giờ, cô ấy sẽ cãi nhau với chúng ta hả?”
Phi Thủ tự nhiên lo lắng.
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ: “Chờ xin lỗi đi.”
*
Lâm Vãn xuống núi chỉ mất 10 phút.
Vừa rồi cô đã nhìn rất kỹ, máy bay không người lái kia quay về vị trí bãi đỗ xe dưới chân núi.
Đúng là bên bãi đất trống bên cạnh bãi đỗ xe có 5-6 người thanh niên, trên mặt đất còn cái máy bay không người lái đầu sỏ gây chuyện kia.
Lâm Vãn đi tới bên cạnh xe mình, bỏ thiết bị vào cốp xe, sau đó đóng cửa xe lại cái “rầm”.
Đôi bốt cổ thấp dẫm lên đất phát ra tiếng vang, khi cô cách đám người kia càng lúc càng gần thì người đàn ông cao nhất đứng giữa từ từ quay người lại.
Lâm Vãn ngẩn ra, cảm thấy người này hơi quen quen.
Cô nhanh chóng nhớ ra, người này nửa năm trước mình gặp ở Ngọc Đường Xuân.
Trong lúc này, cô không biết nên phục trí nhớ mình tốt quá hay là phục người đàn ông có vẻ ngoài quá tốt khiến người khác gặp qua thì không thể quên.
Nhưng mà hơn hết, là sự mất mát vô cớ trong tim.
Cô yên lặng buông tiếng thở dài trong lòng, đi tới trước mặt mọi người: “Có thể có ý kiến một chút với mọi người không?”
Lời vừa nói xong, những người đó đồng loạt lui về sau nửa bước.
Lâm Vãn cau mày, ánh mắt đảo qua mấy người đối diện, phát hiện mấy người này… đều là dân IT.
Chính là loại hình tượng điển hình, chân tóc cao, mang mắt kính, mặc áo sơ mi sọc.
Có sự so sánh đối lập, người đàn ông đứng gần cô nhất trở nên đẹp trai lạ thường.
Hôm nay anh ta mặc một áo gió dài, bên trong là áo thun trắng, quần dài được nhét vào đôi bốt cổ thấp, người nhìn cao lớn đĩnh đạc.
Rất đẹp trai, hơn nữa còn không phải kiểu cố tình thể hiện.
Giống như anh chỉ thản nhiên đứng đó, gió nhẹ, mặt trời không thể cầm lòng mà chú ý đến anh.
Lâm Vãn lại tiếc hận lần nữa, rồi ngẩng đầu nói: “Có thể làm phiền mọi người sau này đừng dùng máy bay không người lái tiếp cận gần để chụp chim được không?”
Chu Diễn Xuyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng: “Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”
Rất biết lắng nghe nhỉ.
Lâm Vãn thấy vậy cũng mỉm cười: “Nếu thích ngắm chim, tôi đề nghị nên dùng kính viễn vọng hoặc máy ảnh có ống kính siêu xa, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống là có thể tận hưởng trạng thái tự nhiên nhất của chúng.”
Chu Diễn Xuyên cong môi cười nhẹ, hầu kết rất rõ bên dưới cũng hơi động đậy.
Anh chỉ mô hình đơn giản trên đất: “Chúng tôi đang thí nghiệm chức năng của máy bay không người lái.
Đây là mô hình mới được thiết kế riêng cho tuần tra trên núi, không có thử nghiệm thì rất khó số liệu thực tế.”
Lâm Vãn chựng lại nửa nhịp, muốn tìm ra sự dối trá trên mặt người đàn ông này, nhưng đối diện với đôi mắt chứa tình trời sinh kia của anh, đành hậm hực thu ánh mắt về.
“Cho nên… các anh không phải ngắm chim?”
“Không phải.”
Lâm Vãn chớp chớp mắt, trong nháy mắt không còn lập trường để chỉ trích người ta.
Tuy cô không có ấn tượng tốt đẹp gì với máy bay không người lái, nhưng nói cho cùng thì cô không phải là người ngang ngược vô lý.
Đều là yêu cầu công việc, cô không thể mạnh mẽ đuổi cổ người ta đi được.
“Tốt thôi, đều là hiểu lầm.” Lâm Vãn giả vờ bình tĩnh gật đầu, “Làm phiền rồi.”
Trở lại xe, Lâm Vãn nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện người đàn ông đó vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, tựa như đang nhìn cô mà cũng tựa như đang nhìn hướng khác.
Gió núi thổi vạt áo anh lay động, giống như cánh buồm bay phấp phới.
Hay là, nên xuống xe hỏi wechat?
Lâm Vãn vừa mới thoáng lóe lên suy nghĩ, lại bị mình gạt ngang.
Thôi bỏ đi, anh ta có vẻ lạnh lùng, tính cách này không phải kiểu cô thích.
Nghĩ vậy, Lâm Vãn thắt dây an toàn, định lái xe về thành phố.
Ai ngờ vừa khởi động thì phát hiện động cơ có vấn đề, đèn sáng lên.
Cô nhíu mày, thử lại lần nữa, nó vẫn không thể hoạt động.
Hôm nay không được may mắn cho lắm.
Cô nghĩ thầm trong bụng, bước xuống xe kiểm tra.
Bộ phận xe phức tạp khiến cô hoa cả mắt, tiếng bước chân phía sau làm cô quay lại nhìn.
Đám người kia cũng thu dọn xong, có vẻ đang chuẩn bị về lại thành phố.
Soái ca không biết tên kia ở xa xa nhìn cô, sau đó đi lại gần.
“Xe hỏng rồi à?” Anh hỏi.
Lâm Vãn gật đầu đầy bất lực: “Có vẻ động cơ trục trặc, không có cách nào khởi động.”
Cô hơi bực bội, rõ ràng lúc đi còn rất bình thường.
Anh đi bên cạnh Lâm Vãn, cong lưng kiểm tra giúp cô, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Hệ thống đánh lửa hỏng rồi, không khởi động được.”
Lâm Vãn “A” lên.
Ở chỗ này không biết công ty kéo xe có chịu chạy tới đây không.
Chu Diễn Xuyên hơi cúi mắt, nhìn cô gái đang lộ vẻ bối rối, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Lâm.”
Tên quen thuộc được anh gọi ra lại có một vẻ êm tai lạ thường.
Thế nên Lâm Vãn sơ sót một chuyện quan trọng, cô quay đầu qua: “Sao ạ?”
Chu Diễn Xuyên giơ tay lên, ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ chiếc xe việt dã cách đó không xa: “Nếu không ngại thì tôi có thể đưa cô về.
Ngày mai tìm người kéo xe sau.”
Lâm Vãn liếc nhìn anh một cái, bất giác nghĩ lại: Vừa rồi cô có nói mình họ Lâm sao?
Chu Diễn Xuyên nhìn ra sự hoang mang trong mắt cô, lại tưởng cô lo lắng vấn đề an toàn.
Vì vậy lấy danh thiếp mang theo đưa qua: “Cô yên tâm, tôi không phải người xấu.”
Danh thiếp mỏng tinh xảo, in tên họ và chức vụ của anh – CTO công ty khoa học kỹ thuật Tinh Sang – Chu Diễn Xuyên (CTO: Chief Technology Officer – Giám đốc công nghệ)
Chu, Diễn, Xuyên.
Chu! Diễn! Xuyên!
Có câu nói thế nào nhỉ, nỗi vui mừng tới quá đột ngột.
Lâm Vãn không rõ trong lòng mình lúc này có vui hay không, dù sao thì sự kinh ngạc cũng đang cuồn cuộn xông ra.
Trong giây phút này, sự thưởng thức của cô đối với bề ngoài của người này không còn sót lại chút gì.
“Thì ra anh chính là Chu Diễn Xuyên.”
Lâm Vãn cúi đầu nhìn lướt nhanh qua danh thiếp, ngẩng lên đánh giá đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh, vài giây sau cong môi cười, “Quả nhiên tục tằn không chịu nổi.”
“…”
Độ cong bên môi Lâm Vãn càng ngày càng rõ.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hôm nay cô phải tận mắt nhìn xem, Chu Diễn Xuyên sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng mà ngoài dự đoán, Chu Diễn Xuyên chỉ ngẩn ra không tới một giây.
Anh cất ví, tầm mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp của Lâm Vãn đang tràn ngập vẻ “báo mối thù lớn”, giống như nhìn thấu cảm xúc vênh váo tự đắc của cô.
Im lặng vài giây sau, bỗng anh nở nụ cười.
Lâm Vãn: “???”
Bị mắng thẳng mặt vậy mà còn có thể cười được, người này biến thái à?